Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lại là căn phòng ngủ "đã từng" quen thuộc, Xavier ý thức rõ ràng mình đang ở trong mơ. Sở dĩ nói "đã từng" là bởi vì đây là phòng ngủ của hắn khi còn ở phủ thượng tướng, giờ hắn đã trở thành tinh tặc, đương nhiên không còn ở trong phủ thượng tướng nữa.

Xavier đang nằm trên giường, hắn có thể nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra thông qua tầm mắt của chính hắn trong mơ, nhưng không thể điều khiển cơ thể, tựa như đang xem một bộ phim mà bản thân mình là nhân vật chính vậy. Xavier nhìn thấy mình đang nằm trên giường, thân trên trần trụi, lộ ra khỏi chăn là bả vai cứng cáp với làn da ngăm đen đặc trưng của hắn. Được rồi, bình thường khi huấn luyện Xavier cũng hay cởi trần, toàn một đám trùng cái với nhau không có vấn đề gì. Nhưng mà bây giờ hắn đang ôm lấy một trùng đực.

Phải, một trùng đực hắn chưa bao giờ gặp ngoài hiện thực.

Trùng đực đưa lưng về phía hắn, mái tóc dài màu bạch kim như suối trăng xoã tung trên gối. Có vài sợi tóc cọ qua mũi hắn, ngưa ngứa.

Giấc mơ hôm nay có phần chân thực hơn mọi ngày, Xavier nghĩ. Bình thường chỉ là một vài hình ảnh ngắn ngủi, khi thì tay trong tay với trùng đực, khi thì cùng dùng bữa với nhau. Ấy vậy mà hôm nay... hôm nay lại là trần trụi mà ôm trùng đực! Dù là da mặt dày như Xavier cũng xấu hổ muốn chết, hắn còn chưa kết hôn đâu!

Xavier nghe thấy mình trong mơ nói:

"Em xin lỗi mà."

Đây là lần đầu tiên hắn nghe rõ mình nói chuyện trong mơ. Bình thường đều nghe thấy mỗi tiếng ù ù mờ ảo.

Mà lại còn là hắn xin lỗi? Xavier nghe thấy bản thân lặp đi lặp lại lời xin lỗi, càng nói càng tỏ ra đáng thương, lại tựa như đang làm nũng.

Nếu có trùng nào nói với Xavier sẽ có một ngày hắn phải khép nép cúi đầu xin lỗi, thì hắn sẽ khiến cho kẻ đó hối hận vì đã từng được sinh ra trên đời.

Nhưng Xavier lại nhộn nhạo mà nghĩ, nếu là trùng đực tóc bạch kim này, không chừng... không hẳn là không được.

"Em xin lỗi... đừng không để ý đến em nữa mà... Hùng chủ điện hạ..."

Hùng chủ? Oa, bọn hắn đã kết hôn rồi sao?

Điện hạ? Trước đây mỗi lần mơ thấy trùng đực này, thông qua cử chỉ và điệu bộ, hắn đã đoán ra trùng đực này nhất định là quý tộc. Vậy giờ xem ra hùng chủ trong mơ của hắn không phải là quý tộc bình thường, mà là một thành viên của hoàng tộc.

Có vẻ như là đã bị hắn làm phiền đến không chịu được nữa, trùng đực rốt cuộc cũng chống tay ngồi dậy, quay lại nhìn hắn. Xavier thấy chính mình ngay lập tức ôm lấy eo trùng đực, làm nũng mà dụi đầu vào ngực hắn. Xavier không thấy rõ mặt trùng đực, chỉ nhìn thấy một nốt ruồi đỏ dưới hầu kết. Sau đó Xavier đỏ mặt thấy bản thân hôn lên hầu kết hùng chủ. Ài, ngại quá đi mất!

Trùng đực mở miệng chuẩn bị nói chuyện, Xavier vô cùng chờ mong. Hắn muốn nghe thử giọng nói của trùng đực này, nhất định là âm thanh êm ái nhất vũ trụ!

"Thủ lĩnh! Mau dậy thôi!"

Xavier giật mình bừng tỉnh. Trước mắt hắn là phòng huấn luyện quen thuộc trên tinh thuyền, nào còn trong phủ tướng quân nữa. Trùng đực trong mơ cũng biến mất, thay vào đó là gương mặt của phó tướng William.

Mặt Xavier đen như đáy nồi, dù cho là da hắn đã đen sẵn, phó tướng William vẫn nhận ra tâm trạng của Xavier đang cực kỳ không ổn.

"Lại mơ thấy trùng đực trong mơ của cậu hả?" William trêu chọc.

Một trùng cái đô con vạm vỡ đứng bên, nhẹ nhàng nói:

"Nhìn gương mặt của thủ lĩnh khi ngủ hạnh phúc như vậy, hẳn là trùng đực đó rất tốt đi." Giọng nói ồm ồm toát lên sự hâm mộ.

Xavier không thể càng đồng tình hơn: "Đúng vậy, hùng chủ là trùng đực tốt nhất vũ trụ!"

"Hùng chủ?" William trợn mắt kinh ngạc. "Cậu đã kết hôn với hắn?"

"Đúng vậy!" Xavier đỏ mặt nói. "Chúng tôi còn ôm nhau trên giường nữa cơ..."

"Thôi cho tôi xin!" William phụt cười, không giấu được sự châm biếm. "Kết hôn với trùng đực trong mơ sao? Lại còn định đi khắp vũ trụ tìm hắn? Xavier, cậu đừng có đùa nữa!"

"Không hề!" Xavier nghiêm túc. "Tôi tin tưởng đây không phải mơ, tinh thần lực của tôi có thể phân biệt rõ ràng đâu là ảo tưởng của trí óc khi trong trạng thái nghỉ ngơi, đâu là huyễn cảnh được "cho phép" nhìn thấy. Tôi có thể chắc chắn đây là những hình ảnh sẽ xảy ra trong tương lai!"

Trùng cái đô con tên là Rambo, gương mặt cứng ngắc của hắn lộ ra sự kinh ngạc, rồi lại hâm mộ hỏi: "Nhưng biết đi đâu tìm trùng đực đó bây giờ? Thủ lĩnh à, anh nói anh đâu có nhìn rõ mặt hắn?"

William tiếp lời: "Đúng vậy, hiện giờ thông tin của trùng đực không công khai trên internet nữa, làm sao mà tìm nổi? Chẳng nhẽ đánh chiếm Hiệp hội bảo vệ trùng đực à?"

Lúc này, vẻ mặt Xavier hiện lên sự tự tin hơn bao giờ hết. Hắn hất mặt trịnh trọng nói: "Tôi đã biết tìm hùng chủ ở đâu rồi! Trong mơ tôi đã gọi ngài ấy là hùng chủ điện hạ, nhất định hùng chủ là một vị hoàng tử!"

"Uầy!" William kinh hãi kêu lên. "Trùng như cậu mà đòi gả cho hoàng tử đế quốc?"

"Trùng như tôi là ý gì?!" Xavier tức giận, lao lên đánh William. "Tôi là trùng cái cấp SSR đó! Là SSR đó, sao có thể không xứng với hoàng tử?!"

William lập tức trùng hoá để tự vệ, thông qua lớp trùng giáp vẫn có thể nhận ra vẻ mặt hắn vô cùng khinh bỉ. "Trước đây là thượng tướng còn đỡ, giờ cậu chỉ là cầm đầu đám tinh tặc thô bỉ, một chút lễ nghi quý tộc cũng chẳng biết! Ngủ thì ngáy, chân thì bốc mùi, ăn lại còn tham, cậu nói xem hoàng tử nào vừa ý cậu?!"

Xavier nghe vậy thì ngừng tay, lập tức cười hì hì phủi phủi bụi trên vai William, thân thiết nói: "Người anh em, cậu biết đấy, tôi chỉ là một trùng cái bình dân, lớn lên từ bãi rác thôi ha ha, sao có thể so sánh với quý tộc như cậu được! Người anh em, có rảnh thì dạy tôi chút lễ nghi quý tộc nha, đừng để quân Ceberus chúng ta mất mặt."

William xuất thân từ một gia đình quý tộc, tuy rằng gia tộc đã sa sút nhưng gốc gác vẫn còn, dù sao hắn cũng là một quý tộc chính hiệu. Còn Xavier, tuy là thượng tướng trẻ tuổi nhất lịch sử đế quốc, nhưng hắn từ nhỏ đã bị vứt bỏ, thư phụ còn chẳng có chứ đừng nói là hùng phụ.

Bạn đang thắc mắc rằng ai lại vứt bỏ một trùng cái cấp SSR ở bãi rác? Ai mà biết được, khi đó hắn vẫn còn là một quả trứng, ai mà ngờ quả trứng mang hoa văn trùng cái lại nở ra một con trùng mạnh chưa từng có trong lịch sử như vậy!

Trong khi William và Xavier còn đang tán gẫu với nhau, Rambo vạm vỡ bên cạnh nhỏ nhẹ nói: "Thủ lĩnh, tôi nghĩ anh và phó thủ lĩnh đã quên mất một việc..."

Xavier hất hàm, ra hiệu cho hắn nói.

Rambo chần chờ nói tiếp: "Trưa nay công hàm từ chối liên hôn với hoàng tộc đã được gửi đi rồi ạ..."

Xavier nghe vậy thì đứng hình, một hồi lâu sau mới thấp thỏm hỏi William: "Bảo hoàng tộc là chúng ta đổi ý nhé?"

William khinh thường: "Chính trị là trò con nít của cậu à? Hơn nữa, hiện tại đế quốc chỉ có ba hoàng tử trùng đực, có hai hoàng tử đã thành niên. Đại điện hạ chưa kết hôn, rất ít khi tham gia các sự kiện của công chúng, trên mạng không có hình ảnh của hắn. Nhị điện hạ vừa mới thành niên, một vị điện hạ còn lại giờ chỉ mới năm tuổi, đều không có ảnh trên mạng. Cậu nói xem, lỡ như hùng chủ tóc bạch kim, có nốt ruồi dưới hầu kết của cậu là hoàng tử còn nhỏ thì sao? Hoặc ngộ nhỡ hắn còn chưa được sinh ra thì sao?"

"Còn nhỏ thì đã sao? Sẽ lớn lên mà! Chưa sinh ra thì tôi đợi!" Xavier ngang nhiên đáp.

"Mơ ước trùng con cậu không biết xấu hổ à!"

Rambo lên internet tra cứu thông tin, lúc này mới ngẩng lên nói: "Tối mai trong cung điện hoàng gia tổ chức tiệc mừng lễ thành niên của nhị hoàng tử, chắc hẳn tất cả thành viên hoàng tộc sẽ tham dự."

"Chúng ta đi!"

Phi cơ của đại điện hạ di chuyển từ cung điện đến viện nghiên cứu cơ giáp, đang đi được nửa đường thì chết máy. Ren quá bận rộn nên quên hẳn chuyện đưa chuyên cơ phi hành đi bảo dưỡng, thậm chí còn quên lên lịch cho trùng máy quản gia đi bảo dưỡng vật dụng trong cung điện. Ren mở nóc capo ra, phát hiện ở bên trong, thiết bị chuyển hóa năng lượng đã bị hơi nước trong động cơ rò vào. Sửa nó thì rất đơn giản, nhưng quan trọng là cần phải có dụng cụ.

Cái gì cơ? Bạn bảo Ren vứt phi cơ ở đây rồi gọi taxi tới viện nghiên cứu? Vậy là bạn hơi bị không hiểu tính cách của dân kỹ thuật rồi đó. Làm gì có chuyện một thợ sửa máy móc vứt chiếc xe hỏng của mình cho trùng khác sửa? Cái gì cơ, đại hoàng tử là khoa học gia cơ giáp chứ không phải thợ sửa máy á? Không phải đều là dân kỹ thuật sao? Bệnh chung rồi...

Ren châm một điếu thuốc, mở máy truyền tin tra vị trí của cửa hàng vật dụng máy móc gần nhất, phát hiện cửa hàng đó rất gần, hắn hoàn toàn có thể đi bộ đến, chẳng qua cần phải đi qua một con hẻm tối. Chuyện này cũng không có gì đáng ngại, thủ đô vẫn chưa xảy ra bạo loạn, nơi này vô cùng an toàn với trùng đực. Bởi vậy Ren đi theo chỉ đường mà rẽ vào con hẻm.

Ren rút lại suy nghĩ vừa rồi, thủ đô này vô cùng nguy hiểm với trùng đực! Hắn đi được nửa con hẻm thì phát hiện ra một trùng đực quần áo rách nát, trên lưng đầy máu bị vứt trong một chiếc thùng rác. Ren quan sát xung quanh, tay sờ vào khẩu súng ion trong áo khoác, cùng lúc đó vận dụng tinh thần lực bao quát cả khu vực.

Không có trùng nào hết.

Ren thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nghĩ đến cảnh bị bắt vào ngục kiếp trước. Nói là kiếp trước, nhưng với Ren thì chuyện này chỉ xảy ra mới đây thôi. Nếu không phải hắn tâm trí kiên định thì giờ hẳn là vẫn chìm đắm trong sự sợ hãi, không vượt qua được.

Ren lập tức liên lạc với cảnh vệ và hiệp hội bảo vệ trùng đực. Hắn thông báo địa chỉ rồi định rời khỏi đây, dù sao cũng không quen biết, hắn lo rằng thủ phạm sẽ quay lại. Cõng trùng đực này theo? Không, nặng lắm!

Đừng nhìn chiều cao xấp xỉ của Ren và Xavier mà nghĩ Ren khỏe như trùng cái, so với thân thể cường tráng của Xavier, thân hình Ren cao gầy mảnh khảnh, hơi thiếu vận động bởi hắn chính là một trạch trùng điển hình. Khi làm việc hắn có thể cố gắng vặn tua vít hoặc lắp ráp chi tiết máy, nhưng sẽ không nỗ lực cõng một con trùng không quen biết.

Ren định rời đi thì trùng đực kia phát ra một tiếng rên rỉ, nhìn kỹ thì thấy cánh trên lưng hắn đã bị vò nát, một bên còn bị xé toạc ra, trên người thì đầy vết bầm dập, quần áo rách nát. Vừa nhìn đã đoán được chuyện gì từng xảy ra với cậu ta. Trùng đực lấy lại được một chút ý thức, vừa nhìn thấy Ren, cảm nhận pheromone của hắn, xác định hắn là trùng đực mới run rẩy nắm lấy tay hắn.

"Cứu... cứu tôi với..." Giọng nói của trùng đực dường như vỡ ra trong cổ họng.

Khi bị Gray bắt, tuy chưa từng nói ra, nhưng trong lòng Ren luôn vang lên ba chữ này. Ren luôn hi vọng sẽ có trùng đến cứu hắn, thư phụ, phụ hoàng hoặc Xavier, hoặc là hiệp hội bảo vệ trùng đực cũng được... Trùng nào cũng được...

Ren nhìn tín hiệu của cảnh vệ trên bản đồ, cũng sắp tới nơi rồi. Thôi, chờ một chút vậy.

Không đến năm phút sau, phi cơ của cảnh vệ đã hú còi ầm ĩ từ đầu hẻm tiến vào. Bởi vì hiếm khi lộ diện trước công chúng nên cảnh vệ đều không nhận ra Ren, Ren cũng không định chứng minh thân phận cho đến khi cảnh vệ đưa biên bản cho hắn ký. Chỉ là biên bản tường trình thôi, Ren không còn cách nào khác bèn ký xuống.

Ren D. Himmel.

Viên cảnh vệ kinh ngạc nhìn chữ ký trên biên bản, rồi lại ngây ngốc nhìn trùng đực tuấn mỹ trước mặt. Ren kề ngón tay lên môi shh một tiếng, đôi mắt tím biếc qua mắt kính trong suốt lộ ra ý cười nhẹ nhàng.

Ren nhìn theo trùng đực được nâng lên cáng đưa lên phi cơ cứu thương liền rời đi. Hắn tới cửa hàng mua dụng cụ sửa chữa động cơ, chỉ mất mười lăm phút đã sửa xong phi cơ của mình rồi đi tới viện nghiên cứu, bắt đầu một ngày làm việc của mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.