Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 37




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ngài còn cười?! Hùng chủ điện hạ không thương em nữa rồi!" Xavier ôm mũi lên án.

Ren cười kéo tay Xavier ra xem mũi hắn, sống mũi cao thẳng của Xavier hoàn toàn không có vấn đề gì, đến ửng đỏ cũng không, nhưng Ren vẫn nói: "Làm thế nào nhỉ? Hay ta thổi cho em nhé?"

Xavier làm bộ hừ một tiếng rồi rung đùi ngồi trên lòng Ren hưởng thụ. Hơi thở ấm áp của Ren thổi đến khiến Xavier hơi ngứa, hắn rũ mắt tựa lên vai hùng chủ.

"Hùng chủ điện hạ trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều."

Ren đáp: "Là chuyện của Shawn và Rambo sao? Nếu là bình thường ta sẽ không xen vào chuyện tình cảm của trùng khác, nhưng nếu như có trùng có thể đến gần và chữa lành những tổn thương cho Shawn thì đó chỉ có thể là Rambo. Ta không muốn họ bỏ lỡ nhau."

"Vâng ạ." Xavier dụi vào vai Ren nói. "Nhưng mà không chỉ đối với trùng xung quanh, hùng chủ điện hạ cũng dịu dàng với em hơn rất nhiều."

Lời này khiến cho Ren kinh ngạc, hắn bật cười đáp: "Ta không nên làm vậy sao? Nhưng trùng mà ta muốn đối xử dịu dàng nhất chính là em."

Không nên, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Ren không yêu hắn. Tuy rằng Ren cưới hắn làm thư quân nhưng luôn lạnh nhạt xa cách, là Xavier dâng cả trái tim lên trước mặt hắn, mất thật nhiều năm mới lay động được Ren. Nhưng sau khi Xavier lật ngược thời gian và bị trùng thần phong ấn ký ức, Ren vừa gặp đã yêu hắn, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương và chiều chuộng mà Xavier vẫn quen thuộc. Là do hiệu ứng cánh bướm thật sao? Thậm chí Ren còn vì cưới hắn mà chịu thiệt tới tận liên bang xa xôi ở rể, nơi mà hắn không có bất kỳ thế lực nào và nằm ngoài sự bảo hộ của hoàng tộc.

Quá thuận lợi, quá hoàn mỹ, cũng quá không chân thật.

"Nếu như đây là một giấc mơ, em nguyện chìm sâu vào giấc mơ này mãi mãi không tỉnh lại." Xavier gục đầu xuống thì thầm, khi Ren nghi hoặc kéo Xavier ra để nhìn rõ mặt hắn thì Xavier đã trưng ra nụ cười hớn hở lộ cả hai chiếc răng nanh. Xavier kéo tay Ren ra ngoài, vừa đi vừa hào hứng nói: "Giờ chỉ còn lại hai chúng ta, để em đưa hùng chủ điện hạ đi ngắm dải ngân hà!"

Nói là làm, cả hai lên phi cơ bay ra khỏi quỹ đạo hành tinh XR, Ren ngắm nhìn dòng sông ngân vắt ngang trước mặt, khi hắn quay sang ghế lái thì bắt gặp Xavier đang ngẩn người nhìn hùng chủ của mình.

"Xavier..." Ren cầm tay Xavier nói. "Ta có chuyện muốn nói với em."

Nếu như muốn Xavier nói ra chuyện hắn đang che giấu, vậy thì Ren sẽ chủ động nói chuyện của mình trước, rằng hắn đã sống lại một lần và mang ký ức từ kiếp trước. Khi Ren định mở miệng nói ra thì ngón trỏ của Xavier đặt trên môi hắn, trong ánh sao từ bên ngoài hắt vào, đôi mắt màu hồng ngọc của Xavier tựa như phản chiếu lân quang.

"Xin ngài đừng nói gì cả." Giọng nói của Xavier trầm thấp, hơi mang theo âm rung. "Em đã có được vì sao của mình, chỉ cần như vậy là đủ."

Ren sững sờ nhìn Xavier. Trong phút chốc, hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không thể nắm bắt được suy nghĩ của thư quân đã sống chung với mình mười mấy năm nay. Xavier nâng đôi tay đang cài vào nhau của họ lên rồi đặt một nụ hôn lên tay Ren, sau đó điều khiển phi cơ trở về liên bang. Bọn họ vẫn sống chung như trước nhưng giữa cả hai tựa như có một tầng giấy mỏng mà Ren không thể chọc phá, chỉ có thể lẳng lặng quan sát.

Lễ cưới của Shawn và Rambo được cử hành hai tháng sau đó, William không thể trở về liên bang để tham dự vì hiện tại hắn không được phép rời khỏi đế quốc khi không tháp tùng đế hùng. William đành gọi video cho Xavier, nhưng thằng nhóc mê náo nhiệt này chẳng bao giờ chịu ngồi yên nên hình chiếu lập thể rung lắc liên tục, sau cùng là hình ảnh Xavier mang theo vài quân thư thân thiết chuốc rượu Rambo. William tức giận nhìn màn hình cuộc gọi đã tắt ngúm, nhưng dù sao nhìn thấy nụ cười ngu ngốc và hạnh phúc của chiến hữu cũng khiến William thấy an tâm.

Trời đã tối muộn, William nằm trên giường mở máy truyền tin lên mạng, hắn vào tài khoản của Một cục bông, bên dưới tài khoản của hắn hiển thị đã không hoạt động hơn năm tháng, cũng là năm tháng sau khi Lục Xuyên lên ngôi đế hùng. Bên dưới là rất nhiều bình luận của độc giả, phần lớn đều là hỏi thăm hắn vì sao mấy tháng nay không cập nhật chương mới cho truyện "Tướng quân điện hạ và thư nô của hắn". Ban đầu họ đều mắng chửi chuyện phi logic, một thư nô dù là cấp A cũng đâu có quyền trách móc hùng chủ vì xem mình là thế thân, trong từ điển của trùng tộc, hai chữ "ghen tị" là tối kỵ đối với trùng cái, chưa kể hùng chủ của hắn lại còn là một tướng quân hoàng tử. Ấy vậy mà cái thứ "phi logic" và "tối kỵ" này lại dần dần len lỏi vào trong lòng độc giả, nhất là khi độc giả của các tác phẩm mạng hầu hết đều là trùng cái thì câu truyện mơ mộng và không thực tế của Một cục bông tựa như một ảo tưởng cấm kỵ mà bất kỳ trùng nào cũng muốn phủ nhận nhưng rồi lại âm thầm khát khao. William hừ một tiếng, sau đó ngón tay nhanh chóng bấm bình luận gửi lên diễn đàn.

[ Bản thiếu gia không muốn yêu đương: "Lật mặt nhanh vậy? Không phải mấy tháng trước còn mắng đây là rác phẩm, bảo tác giả mau gác bút giải nghệ đi sao?" ]

[ Tướng quân hoàng tử là của ta: "Là ai mắng Một cục bông thế? Mau bước ra đây nhận một đấm của ta! Tác giả thân yêu ơi mau comeback đi tui nhớ tướng quân điện hạ quá huhu..." ]

[ Bản thiếu gia không muốn yêu đương: "Là mày đấy, mày to mồm nhất, đừng nghĩ đổi tên acc và avatar là tao không phát hiện ra!" ]

[ Tướng quân hoàng tử là của ta: "Quay đầu là bờ mà, cho em vào fan club với!" ]

[ Đại điện hạ mua tui làm thư nô đi chỉ 1 tinh tệ thôi: "Tuần sau có hội sách nè, không biết Một cục bông có tham dự nữa không nhỉ? Nghe đồn lần trước chỉ có đúng một độc giả, tội ghê. Lần này tôi nhất định sẽ đi!" ]

[ Mãi iu đế hùng bệ hạ: "+2, tôi cũng sẽ đi! ]

[ Tướng quân hoàng tử là của ta: +3, tôi đi nữa. ]

..... [ +865]

Hội sách sao? William vội vàng vào trang của nhà xuất bản xem, quả nhiên chủ nhật tuần sau sẽ tổ chức hội ký tặng sách, địa điểm tổ chức giữ nguyên nhưng lần này sẽ bán vé. Chỉ trong nháy mắt vé vào cửa đã bị bán sạch, mà điều khiến ban tổ chức kinh ngạc là trùng mua vé tham dự hội sách hầu hết đều là fan của Một cục bông. May mà William nhanh tay nên cũng giành được một vé, nhưng sau khi tranh cướp được vé vào cửa thì hắn bắt đầu ảo não, không biết Lục Xuyên có tham dự ký tặng sách không nữa.

William mang tâm trạng ảo não này đến tận ngày hôm sau, khi hắn phải đá văng con trùng thứ năm có ý định trượt chân ngã trước mặt đế hùng bệ hạ, chặn đứng đám trùng từ Hiệp hội bảo vệ trùng đực muốn đến xin diện kiến bệ hạ, năm lần bảy lượt lần nào cũng mang đến danh sách dài đằng đẵng toàn quân thư quý tộc cho đế hùng lựa chọn, nhưng Lục Xuyên đều mượn cớ hắn mới lên ngôi, rất bận nên chưa có thời gian nghĩ đến chuyện cá nhân. Mà cho dù như vậy cũng khiến William vô cùng khó chịu!

William đứng từ bên ngoài, qua cửa kính có thể thấy Lục Xuyên vừa xong việc, mệt mỏi vươn vai. William liền lấy máy truyền tin ra đăng nhập vào tài khoản "Bản thiếu gia không muốn yêu đương" để gửi tin nhắn cho tác giả Một cục bông.

[ Bản thiếu gia không muốn yêu đương: "Chào tác giả, cuối tuần cậu có đến hội ký tặng sách không?" ]

Máy truyền tin trên bàn Lục Xuyên rung lên, hắn cầm máy lên trả lời:

[ Một cục bông: "Chào anh, dạo này bận quá nên chắc tôi không đi được rồi ạ >"< ]

William không hiểu biểu tượng cuối câu là gì, hắn nhớ lại lịch trình của Lục Xuyên cuối tuần này, rõ ràng là trống lịch!

[ Bản thiếu gia không muốn yêu đương: "Thật sự rất bận sao? Sẽ có rất nhiều fan của cậu tới đó." ]

[ Một cục bông: "Rất nhiều sao? Rõ ràng chỉ có một thôi mà! Anh là fan duy nhất của tôi đó <3 Cảm ơn anh đã luôn yêu thích truyện của tôi nhé!" ]

Không hiểu sao hai chữ "duy nhất" lại khiến William cảm thấy trong lòng như bị một thứ gì đó mềm mại cào nhẹ, hắn rất hưởng thụ hai chữ đó, nhưng hắn cũng muốn Lục Xuyên biết mình còn rất nhiều độc giả ủng hộ. William định vào nhóm fan để chụp lại số lượng độc giả đã mua vé vào để gặp Một cục bông rồi gửi cho Lục Xuyên thì đã thấy tin nhắn mới được gửi đến:

[ Một cục bông: "Tôi rất biết ơn sự ủng hộ của anh trong suốt thời gian qua, nhưng từ giờ tôi sẽ không viết truyện nữa. Cảm ơn anh rất nhiều." ]

Không viết truyện nữa? Ngay lập tức William quay sang cửa kính nhìn Lục Xuyên đang ngồi sau bàn làm việc, trông hắn có vẻ không vui, nếu trên đầu Lục Xuyên có tai thì chắc chắn hiện tại hai tai hắn sẽ cụp cả xuống. William gửi tin nhắn:

[ Bản thiếu gia không muốn yêu đương: "Vì sao không viết nữa? Công việc bận quá à?"]

[ Một cục bông: "Cũng không phải quá bận, nhưng mà..."] William nhìn thấy Lục Xuyên cứ xóa đi rồi nhập lại, dây dưa một lúc mới gửi đến một tin nhắn hoàn chỉnh. [ "Trước đây tôi nghĩ về tình yêu quá đơn giản, hóa ra không phải cứ trả giá thì sẽ được đáp lại. Tôi nhận ra truyện của tôi quá sáo rỗng, đó là bởi vì tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu, chỉ là những ảo tưởng của tôi về tình yêu mà thôi."]

[ Bản thiếu gia không muốn yêu đương: "Vậy thì yêu đi."]

Lục Xuyên rũ mắt, hắn hơi dừng lại một lúc rồi mới trả lời tin nhắn của William:

[ Một cục bông: "Có lẽ tình yêu không dành cho tôi. Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều, tôi sẽ gửi lại số tinh tệ mà anh đã ủng hộ tôi. Cảm ơn anh."]

Lục Xuyên nhắn xong rồi tắt máy, sau đó hắn gọi trợ lý tài vụ đến. Trợ lý tài vụ của Lục Xuyên là cấp dưới cũ của Karen và cũng kiêm luôn trợ lý cá nhân, là một á thư tên Toso.

"Toso, chuyển cho tài khoản này ba triệu tinh tệ giúp tôi nhé." Lục Xuyên nói xong rồi nghĩ một chút, sau đó sửa lại. "Chuyển năm triệu tinh tệ đi."

Toso nhận ID tài khoản Bản thiếu gia không muốn yêu đương, hắn kinh ngạc hỏi: "Sao bệ hạ không đưa trực tiếp tinh tệ luôn mà phải chuyển vòng vèo qua nick ảo này làm gì ạ?"

"Đưa trực tiếp?" Lục Xuyên ngẩn ra.

Toso gật đầu, vô cùng chuyên nghiệp lấy ra một tập tài liệu ra đưa đến trước mặt Lục Xuyên: "Chắc là bệ hạ chưa xem kỹ tư liệu về hiệp sĩ William, nick ảo trên mạng của hắn là "Bản thiếu gia không muốn yêu đương" ạ." Bất cứ trùng nào tiếp xúc gần với Lục Xuyên đều bị điều tra tường tận chứ đừng nói là trùng mang tước hiệu hiệp sĩ, nhất cử nhất động của hắn đều không được phép ngoài tầm khống chế của đế hùng. Chẳng qua Lục Xuyên rất tin tưởng William nên tư liệu luôn bị hắn để một bên chưa xem đến.

"Cái gì cơ? Là William sao?!" Lục Xuyên bật ngửa đứng dậy, theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa kính thì đúng lúc này William cũng đang nhìn vào trong, sau đó William đặt tay lên ngực cúi đầu với hắn rồi quay người lại.

Toso hỏi lại: "Vậy có cần chuyển khoản nữa không ạ?"

Máy truyền tin của Lục Xuyên lại rung lên, là tin nhắn của William được gửi đến:

[ Bản thiếu gia không muốn yêu đương: "Tôi chờ cậu ở hội ký tặng sách."]

Lục Xuyên quay sang Toso trả lời: "Thôi, để ta tự trả lại cho anh ấy."

Lục Xuyên coi như không biết gì hết, vẫn xử sự với William như thường cho đến buổi ký tặng sách cuối tuần. Quả nhiên trước đó một tuần William đã xin nghỉ phép vào ngày diễn ra hội sách, cuối tuần là ngày nghỉ của Lục Xuyên, hắn sẽ không xếp lịch làm việc vào cuối tuần. Lục Xuyên đang tỉa cây tại khu vườn trong điện của hắn, phiền muộn thở dài. Nếu không phải lực lượng tình báo do tiên đế xây dựng quá tinh anh thì thậm chí Lục Xuyên còn nghi ngờ tính xác thực của việc William chính là Bản thiếu gia không muốn yêu đương. Trên người William tỏa ra hơi thở của quý tộc kiểu cũ, Lục Xuyên cho rằng William chỉ có thể thưởng thức nhạc giao hưởng và đọc các tác phẩm văn học kinh điển chứ không thể tưởng tượng hắn ngồi xem tiểu thuyết mạng ba xu được, hơn nữa còn mắng nhau với antifan trên mạng rất hăng máu!

Nửa tháng trước hệ thống đã nói với Lục Xuyên nó sẽ trở về tổng bộ một chuyến để update lại phần cứng và dự tiệc tổng kết cuối năm. Lục Xuyên rất biết ơn sự đồng hành của hệ thống, thậm chí đã coi nó là một phần của mình nên cũng cảm thấy trống vắng khi không có hệ thống bên cạnh, nhất là khi có chuyện khiến Lục Xuyên khó có thể đưa ra quyết định. Có đi hội sách không? Lục Xuyên lại thở dài. Hắn nhớ lại hình ảnh một quân thư lẻ loi đứng đợi mình trước quầy sách, nếu hắn không đến, e rằng William sẽ cố chấp đứng đó đợi hắn cho đến khi hội sách kết thúc mất.

Không lâu sau, một á thư với gương mặt bình thường bước ra từ cung điện, mà lạ một điều là hắn đi tới đâu cảnh vệ hoàng gia đều cúi chào tới đó, đương nhiên đó chẳng phải ai khác ngoài Lục Xuyên. Lục Xuyên lên chuyên cơ phi hành bay đến hội sách, không để ý đến một chiếc chuyên cơ đang âm thầm bay theo phía sau hắn. Tuy lần này hội sách bán vé vào cửa nhưng trùng đến tham gia vẫn rất đông, mà Lục Xuyên cũng ngại chen chúc nên hắn chỉ đứng từ bên ngoài ngó vào.

Bỗng nhiên một bàn tay đập nhẹ lên lưng hắn, giọng nói của một quân thư từ phía sau vang lên: "Một cục bông?"

Lục Xuyên giật mình quay lại, phát hiện ra phía sau hắn là Bản thiếu gia không muốn yêu đương, à không, là William. Đương nhiên phi cơ đi phía sau Lục Xuyên chính là William, thân là hiệp sĩ hắn làm sao có thể để Lục Xuyên ra ngoài một mình được chứ? Không ngoài dự đoán của William, dù đã là đế hùng nhưng Lục Xuyên vẫn rất lễ phép cúi chào hắn, sau đó nhìn vào mắt hắn thành khẩn nói:

"Anh Bản thiếu gia không muốn yêu đương, tôi muốn gặp mặt trực tiếp để cảm ơn anh vì đã ủng hộ truyện của tôi suốt thời gian qua, tôi biết anh đã bảo vệ tôi rất nhiều từ những antifan. Tôi không thể viết truyện nữa, xin lỗi vì đã phụ sự kỳ vọng của anh, tôi sẽ chuyển trả lại tất cả tiền ủng hộ của anh và những độc giả từng ủng hộ cho tôi."

Thật ra độc giả ủng hộ tinh tệ cho truyện của hắn chỉ có hai trùng, một là William, hai là Ren, nhưng Lục Xuyên vẫn chưa tra ra danh tính của tài khoản ảo mà Ren sử dụng.

Lục Xuyên lấy máy ra chuyển khoản lại cho William, thực ra William không hề để ý đến số tiền nhỏ này đã thừa ra gấp đôi, hắn nhìn Lục Xuyên cúi đầu một lần nữa chào hắn chuẩn bị rời đi thì gọi lại: "Nếu cậu thật sự không viết truyện nữa thì ít nhất cũng phải nói lời tạm biệt với những độc giả đang chờ mình bên trong chứ?"

Lục Xuyên nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, bị William kéo vào trong hội trường tổ chức. Tuy bên trong khá đông nhưng Lục Xuyên bị William vây trong lòng, không hề bị trùng khác đụng chạm dù chỉ là góc áo. Sau khi đến cuối sảnh, Lục Xuyên kinh ngạc phát hiện trước quầy của mình có rất nhiều trùng đang xếp hàng dài đứng đợi.

"Thấy chưa? Có rất đông độc giả ủng hộ cậu đó!" William nói, sau đó nghe được Lục Xuyên ở trong lòng hắn kiên định trả lời:

"Chắc là fan tác giả khác hết chỗ xếp hàng nên đứng sang quầy của tôi thôi, lần trước cũng vậy mà."

William cạn lời bèn kéo Lục Xuyên đứng vào hàng. Một á thư đứng cuối hàng vẫn đang thao thao bất tuyệt chuyện gì đó nhìn thấy có hai trùng mới đứng vào hàng thì nhanh chóng quay lại bắt chuyện với họ: "Uầy, anh là ai thế?"

"Bản thiếu gia không muốn yêu đương." William lạnh lùng đáp.

"Uầy uầy, trưởng fanclub giá lâm! Em là "Tướng quân hoàng tử là của ta" nè, sao anh tới muộn thế? Bọn em còn đứng chờ từ khi chưa mở cửa cơ!"

Một trùng cái đứng cạnh hắn than thở: "Mà sao Một cục bông mãi chưa đến nhỉ? Để gần một nghìn fan đứng chờ thế này có quá không lễ phép không vậy?"

"Cái gì không lễ phép cơ? Sao lúc trước mắng Một cục bông không thấy lễ phép của mày đâu? Lễ phép part-time à?"

Trùng cái nọ vội vàng đáp trả: "Ở đây có ai ngoài hội trưởng ra chưa từng mắng tác giả chứ? Không phải sau đó đều quay xe hết thành fan cứng sao? Tôi còn mò từng chương để ủng hộ tinh tệ xin lỗi Một cục bông cơ!"

Tiếng những trùng khác bắt đầu vang lên: "Có chờ đến mai tôi cũng phải chờ bằng được Một cục bông, bắt cậu ta ra chương mới! Nhớ tướng quân điện hạ chết đi được!"

"Sao ai cũng thích tướng quân hoàng tử vậy, tôi thấy nhân vật đó tra quá! Tui chỉ mê hùng chủ bá đạo thôi."

"Làm trùng phải biết đủ, hơn nữa tướng quân hoàng tử thật ra có tra lắm đâu, cũng có hành hạ đánh đập gì thư nô đâu, tôi thấy còn khá quan tâm đấy chứ!"

"Ôi tôi thì thế nào cũng được, chỉ cần Một cục bông ra chương mới là được."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.