(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Xuyên thấy một kênh lạ liên lạc với mình thì bắt máy, sau khi nhìn thấy Ren đang an toàn ở bên Xavier thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng có vẻ như chỉ một mình cậu cảm thấy an tâm. Ren vô cùng lo lắng thông báo với cậu một tin xấu: "Lục Xuyên, có thể Shion đang bám theo em."
"Gì cơ ạ?!"
"Ối giời ôi!" Lục Xuyên và hệ thống hét lên cùng một lúc.
"Tiếp tục di chuyển đi, đừng dừng lại." Ren nói tiếp. "Gửi định vị của em cho ta, chúng ta sẽ đến ngay."
Trong lúc Lục Xuyên đang loay hoay chia sẻ định vị của phi cơ cho Ren thì rầm một tiếng, trên nóc capo đối diện cửa lái đáp xuống một con trùng cái có gương mặt xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, là Shion. Shion đặt một con chíp lên trần phi cơ, cuộc gọi ngay lập tức bị nhiễu sóng rồi báo mất liên lạc, đương nhiên cũng không thể chia sẻ định vị được nữa.
Shion nhoẻn cười nói: "Chào Lục Xuyên, thật mừng khi biết anh vẫn còn sống."
"Ôi đậu xanh rau má Xuyên ơi!!!" Hệ thống hét lên chói tai. "Sao chú ăn gì mà xui dữ vậy?! Hết va phải orc rồi lại đến con bồ cũ điên rồ không rủ cũng tới này!"
Nếu như trước đây hắn yêu Gray đến nhường nào thì bây giờ nhìn thấy Shion, Lục Xuyên lại cảm thấy gai ốc như muốn dựng ngược hết cả lên. Thông qua gương chiếu hậu, cậu nhìn thấy Antoine đang tròn mắt nhìn trùng cái đột ngột xuất hiện, nhóc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lục Xuyên không thể để Antoine gặp chuyện không hay, hắn đột nhiên tăng tốc phi cơ, điều khiển phi cơ lộn thành một vòng hất văng Shion xuống rồi bay đi với vận tốc nhanh nhất. Tiếng cười lanh lảnh của Shion vọng lại từ phía sau, hắn bung cánh đuổi theo chuyên cơ phi hành của Lục Xuyên. Sau khi trở thành trùng cấp S, chỉ riêng tốc độ của hắn đã có thể đọ lại với phi cơ chứ đừng nói đến sức mạnh và siêu kỹ năng, những ưu thế tuyệt vời này khiến hắn say sưa hưởng thụ suốt nhiều ngày nay. Siêu kỹ năng của hắn là độc, khi cắn Lục Xuyên hắn đã tiêm độc vào vết cắn trên cổ Lục Xuyên cho nên hắn cho rằng Lục Xuyên không thể nào còn sống được, cho đến khi nghe tin cung điện đang giam giữ cả ba vị hoàng tử và quân thư tại Nam bán cầu bắt đầu rục rịch tới thủ đô giải cứu nhị điện hạ thì hắn mới ngẩn ra, hóa ra Lục Xuyên vẫn còn sống.
Bằng cách nào? Lục Xuyên nói đồ trong cửa hàng bách hóa không thể sử dụng cho chính hắn, vậy thì Lục Xuyên sống sót bằng cách nào? Shion rất tò mò muốn biết, cho nên hắn tới tận thủ đô để tìm Lục Xuyên.
"Lục Xuyên, em rất bất ngờ khi biết anh vẫn còn sống đó!" Tiếng của Shion vang lên từ phía sau, chưa bao giờ Lục Xuyên cảm thấy khó chịu với bộ lọc âm thanh cực tốt của phi cơ đến mức này, hắn không muốn nghe bất kỳ chuyện gì mà Shion nói nữa.
Shion lạng qua những tảng đá lơ lửng trong không gian để đuổi theo Lục Xuyên, hắn tiếp tục lên tiếng: "Để tìm hiểu xem anh có còn sống thật không, em thậm chí đã phải xử lý con trùng đực mà em mới gặp để tới thủ đô tìm anh đấy. Ôi Lục Xuyên của em, từ khi rời xa anh em chẳng gặp được con trùng đực nào ra hồn cả, toàn những tên cấp bậc thấp, diện mạo thì đã xấu xí lại còn ngạo mạn. Nếu không phải em đang cần một nơi để ẩn náu thì em đã giết chúng từ lâu rồi chứ chẳng để chúng lại tới ngày hôm nay."
Lục Xuyên điều khiển phi cơ lách qua khe hở giữa hai tảng đá lớn, khi Shion đuổi theo hắn lách qua khe hở đó thì bất ngờ trước mặt là một lốc xoáy không gian nhỏ, khiến cho hắn thiếu chút nữa bị cuốn vào trong. Mà lúc này phi cơ của Lục Xuyên đã bỏ qua Shion một đoạn khá xa.
"Không hổ là Lục Xuyên, nhưng để xem anh có thể đi được đến đâu." Shion không bỏ cuộc mà còn tăng tốc đuổi theo rồi nhẩm tính lại quãng đường từ thủ đô tới tận đây. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau phi cơ đã báo cạn năng lượng, Lục Xuyên chỉ có thể bất lực nhìn nó dần dần giảm tốc rồi dừng lại, đáp xuống một hành tinh nhỏ hoang tàn.
Lục Xuyên lo lắng hỏi hệ thống: "Trong cửa hàng bách hóa có bất cứ thứ gì có thể bảo vệ Antoine không?"
"Có thì cũng có." Hệ thống chần chờ nói. "Nhưng mà bạn ơi chúng ta làm gì còn đủ điểm mà mua?"
Điều duy nhất mà Lục Xuyên mong muốn hiện tại là có thể bảo vệ Antoine chu toàn còn bản thân hắn không quan trọng, dù sao cũng là do hắn làm liên lụy đến Antoine. Lục Xuyên gục đầu xuống cần điều khiển thấp giọng nói: "Antoine, anh xin lỗi."
"Em cũng là hoàng tử của đế quốc, em không sợ đâu!" Antoine phồng má dõng dạc nói, nhóc chìa một viên kẹo chocolate về phía Lục Xuyên. "Cho anh một viên, chúng ta cùng cố gắng!" Dù kẹo chocolate là do chính Lục Xuyên cho nhóc, nhưng nếu Ren và Silver ở đây sẽ vô cùng kinh ngạc khi thấy Antoine lần đầu tiên chủ động chia sẻ bánh kẹo của mình.
"Antoine..."
Nhìn Lục Xuyên khổ sở như sắp khóc đến nơi, hệ thống bèn hạ quyết tâm nói: "Vay một lần là vay, vay đến hai lần cũng là vay! Chú yên tâm để đó cho anh!" Nó dứt lời rồi biến mất. Lục Xuyên còn chưa kịp nói gì thì Shion đã từ từ đáp xuống trước mặt Lục Xuyên. Hắn gõ vào cửa kính phi cơ, khóe miệng cười lên như muốn nứt ra. "Không chạy nữa sao? Bây giờ anh tự bước ra đây hay để em xé đôi chiếc phi cơ này nào?"
Lục Xuyên thực sự sợ rằng Shion sẽ làm hại đến Antoine nên định chủ động mở cửa bước ra thì tay hắn bị Antoine kéo lại. Đôi mắt to tròn của Antoine đong đầy nước mắt, nhóc sợ hãi nói: "Anh ơi đừng đi! Hắn sẽ giết anh mất!"
"Ôi tam điện hạ, sao ngài lại nói như thế?" Khóe miệng Shion tách ra đến tận mang tai để lộ hàm răng nhọn hoắt bên trong, hắn cười nói: "Sao em có thể làm hại anh được, nhỉ Lục Xuyên?"
Lục Xuyên xoa đầu Antoine rồi bước ra khỏi xe, hắn khóa chặt cửa phi cơ lại dù cho điều này thực sự không thể ngăn cản Shion. Lục Xuyên đứng đối diện với Shion, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Chuyện này không liên quan đến Antoine, ngươi chỉ cần ta thôi phải không, Shion?"
"Em thích anh gọi em là Gray hơn, khi đó anh dịu dàng biết bao." Shion híp mắt nói, sau đó hắn tiến lại gần Lục Xuyên gặm lên môi cậu. Lục Xuyên giãy dụa cũng không thể đẩy được hắn ra, thậm chí càng khiến cho vết cắn sâu hơn. Sau khi tách ra, Shion nhìn vết máu trên môi Lục Xuyên không hề chuyển sang màu đen thì vừa kinh ngạc vừa cảm thấy thú vị.
"Chà, anh còn kháng được cả độc tố của em nè." Shion liếm môi nhìn Lục Xuyên nói. "Vậy thì nếu em trùng hóa toàn phần rồi liên tục bơm độc vào cơ thể của anh thì sao nhỉ? Liệu đến lúc đó anh còn kháng độc được nữa không? Em đang rất nóng lòng muốn thử đấy, Lục Xuyên yêu dấu."
"Vậy thì tự cắn lưỡi mình đi, con trùng biến thái này!" Cùng với giọng nói ẩn hàm tức giận là cánh nhọn lao tới, khiến cho Shion không thể không buông Lục Xuyên ra để bay lùi lại phía sau. Một trùng cái với mái tóc màu xanh băng dài đến ngang vai từ trên trời đáp xuống đứng chắn trước mặt Lục Xuyên, là William. Hắn quay đầu lại thì thấy vết máu đỏ đến chói mắt trên môi Lục Xuyên, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng bực bội.
"Xin lỗi, không quấy rầy thời gian riêng tư của ngài chứ, nhị điện hạ?" William khó chịu nói.
Lục Xuyên lau vết máu trên môi, cúi đầu nói: "Không có, cảm ơn anh đã đến cứu tôi một lần nữa."
"Lại là mày à?!" Shion nhíu mày nhìn William, hắn nhớ ra đây là con trùng cấp S có siêu kỹ năng điều khiển băng đã cứu Lục Xuyên trong trận lũ ở Nam Bán Cầu.
"Là tao thì sao? Mày bắt nạt trùng đực quen rồi không dám đụng vào trùng cái cấp cao à?" William khinh thường nhất là những con trùng ỷ mạnh hiếp yếu, hắn quay sang Lục Xuyên nói. "Nhị điện hạ à, phải nói rằng gu trùng cái của ngài dở tệ đấy."
Miệng Shion ngoác rộng ra, giữa hàm răng nhọn lởm chởm thò ra chiếc lưỡi thật dài, đung đưa trước mặt hắn. Shion nói: "Mày mạnh miệng nhỉ, nên nhớ tại hành tinh khô cằn này không có nước cho mày sử dụng siêu kỹ năng đâu!"
William kéo ra một chiếc dây chuyền không gian bên dưới khăn cổ, cười khẩy đáp: "Tao lại cần mày nhắc cơ?" Hắn vừa dứt lời, nước trong mặt dây chuyền đã ào ào tuôn ra, William giương tay lên, tựa như một nhạc trưởng mà điều khiển dòng nước biến thành những mũi tên băng nhọn hoắt bay về phía Shion.
Shion nhanh nhẹn tránh né những mũi tên băng không ngừng phi tới, rất nhiều gai độc từ trong miệng hắn phun ra bắn về phía William. Dòng nước từ trong mặt dây chuyền không gian di chuyển tới trước người William hoá thành một bức tường băng chặn lại gai độc vun vút phi đến. Khi gai độc rơi xuống đất, sỏi đá cũng chuyển thành màu đen.
Bức tường băng chắn trước mặt William bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, rồi từ đó vỡ ra thành mảnh nhỏ. Có thứ gì đó nhanh như chớp lao đến, chém vỡ những mũi tên băng của William. Khi Lục Xuyên nhìn kỹ lại mới phát hiện ra thứ đó là lưỡi của Shion! Lưỡi hắn đang kéo ra rất dài để tấn công William từ xa, nó nhanh như cắt và linh hoạt như một con rắn, thậm chí trên lưỡi còn được bao phủ bằng một lớp trùng giáp vô cùng rắn chắc nên có thể chọc thủng bức tường băng cũng như những mũi tên băng của William.
Lưỡi của Shion dồn dập tấn công William, những chiếc gai độc cũng liên tục phóng đến khiến William vất vả tránh né. Shion ngoác miệng cười nói: "Mày chỉ được đến thế này thôi sao? Haha, tao hơi thất vọng đấy!"
"Thật phiền phức." William phàn nàn rồi dùng cánh cắt đứt một đường trên lòng bàn tay của mình. Máu trên tay hắn túa ra, dưới tác động của siêu kỹ năng biến thành một chiếc thương băng bằng máu đỏ thẫm! William vung thương đánh bật chiếc lưỡi gớm ghiếc của Shion, trùng giáp trên lưỡi hắn bị huyết thương chém một nhát, bỗng chốc quanh vết thương đã hoá thành băng.
Nguyên lý đóng băng kẻ địch trong siêu kỹ năng của William là đóng băng máu và nước trong cơ thể vật sống, tuy nhiên William cần phải dùng tay chạm vào vật thể mới có thể đóng băng được vật đó, nhưng khi chiến đấu thì chuyện chạm tay trực tiếp vào kẻ thù là rất khó. Chiếc huyết thương này được đông kết từ máu của William, khi cắt vào máu của kẻ địch sẽ đóng băng nước và máu trong cơ thể kẻ địch. Shion cũng nhận ra điều này, cũng may lớp giáp trùng trên lưỡi hắn vô cùng cứng rắn, huyết thương của William không thể cắt vào sâu bên trong nên chỉ đóng băng được một phần nhỏ.
Shion thu lưỡi lại, hắn bắt đầu trùng hoá toàn phần, hắn thậm chí còn cố ý cường hoá giáp trùng xung quanh lưỡi khiến cho lưỡi hắn trở thành bộ phận cứng nhất và cũng sắc bén nhất cơ thể. Thăm dò thực lực của nhau đã kết thúc, sắp tới mới là trận chiến thực sự của hai trùng cái cấp S. William cũng trùng hoá toàn phần, lớp giáp trùng màu xanh ngọc bao phủ quanh cơ thể hắn, chạy dọc trên người là những tia hàn băng lạnh lẽo.
"Anh William ngầu chết đi được!" Mắt Antoine sáng long lanh nhìn về hai trùng cái phía xa. "Nhị hoàng huynh ơi, anh ấy có biết làm kem không nhỉ?"
Lục Xuyên dở khóc dở cười trước câu hỏi ngây thơ mang đầy tâm hồn đồ ngọt của Antoine. Nhóc Antoine chảy nước miếng nói tiếp: "Em thích ăn kem vị dâu! Anh thích vị gì?"
Lục Xuyên nghĩ một chút rồi đáp: "Vị đào cũng được."
Trong khi hai vị hoàng tử còn đang mải thảo luận xem kem vị gì ngon nhất thì bên này, hai trùng cái cấp S đã lao vào nhau đánh một trận long trời lở đất. Sau khi trùng hoá hoàn toàn, sức mạnh của cả hai đều được bộc phát đến cực hạn. Nước từ trong mặt đá không gian của William tràn xuống mặt đất hoá thành lớp lớp chông băng đâm thẳng lên người Shion, mà những mũi tên băng cũng cùng lúc từ trên trời lao xuống. Ưu thế của Shion là tốc độ, hắn nhanh như chớp tránh đi những ngọn chông sắc bén phóng lên từ mặt đất, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn lấy đám tên băng rồi siết lại đến nát vụn. Tuy là vậy, trên người hắn vẫn bị những mũi tên sượt qua, dù vậy nhưng cũng chỉ là những vết xây xát, còn thứ phiền phức thật sự đến từ huyết thương trên tay William.
Bất cứ vết thương nào được tạo nên bởi chiếc thương máu này đều khiến cho máu và nước trong cơ thể xung quanh vết thương bị kết thành băng. Vết thương càng sâu thì băng lan ra càng rộng, khiến cho tốc độ của Shion bị chậm lại, cơ thể kém linh hoạt hơn hẳn. Tuy nhiên William cũng không khá hơn hắn, trên người cũng bị ghim không ít gai độc. Gai độc được Shion tạo ra rất nhiều, không có độc tố mạnh như trực tiếp bị cắn nhưng nó bắt đầu khiến cho tầm nhìn của William trở nên mơ hồ.
Huyết thương và lưỡi độc chạm nhau, những mũi tên băng của William không ngừng lao đến cùng với rất nhiều gai độc của Shion khiến cho chiến trường đều là những mảnh băng vỡ trên nền cát sỏi đã hoá đen. Đây là một trận chiến cân sức giữa hai trùng cùng cấp, và trận chiến sẽ không kết thúc trước khi cả hai cùng kiệt sức. Shion nhận ra hắn không thể thắng được William nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này, cho nên hắn bắt đầu đánh chủ ý lên Lục Xuyên. Lưỡi hắn lao về phía Lục Xuyên và Antoine với tốc độ mà Lục Xuyên chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh trong khi cơ thể còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể che trước người Antoine.
Từ phía sau, William vọt lên dùng huyết thương ghim lưỡi của Shion xuống mặt đất. Shion chỉ đợi có vậy, đầu lưỡi hắn mở toác ra, từ lỗ nứt mọc ra một chiếc lưỡi nhỏ hơn cắn vào gáy William.
"William!" Lục Xuyên lo lắng hét lên.
William tự đóng băng máu xung quanh vết cắn sau gáy để độc tố không lan quá nhanh, sau đó dùng tay không tóm lấy lưỡi Shion rồi kích hoạt siêu kỹ năng, chiếc lưỡi dài ngoằng của Shion đã bị kết thành băng, bốc lên những làn khói lạnh lẽo.
"Đã đến lúc nói lời tạm biệt với cái lưỡi ghê tởm của mày rồi đấy, Shion!" Chiếc lưỡi đã bị đóng băng của Shion bị William đập vỡ thành từng mảnh vụn, rơi loảng xoảng xuống mặt đất. Shion ôm miệng thống khổ hét lớn, hắn không thể thốt nên lời nữa mà chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa.
Shion muốn quay đầu chạy trốn nhưng huyết thương của William đã ghìm chặt cánh của hắn xuống đất, khiến cánh của hắn hoá thành băng. Chiếc lưỡi được trùng hoá của hắn đã vỡ tan, gốc lưỡi của hắn chỉ có thể cố gắng tái tạo thành một chiếc lưỡi bình thường. Shion thoát khỏi trạng thái trùng hoá, trở lại bộ dáng xinh đẹp tựa như á thư, những vết thương trên người khiến hắn chật vật nhưng lại mang mỹ cảm bị hành hạ. Shion biết làm thế nào để tỏ ra yếu đuối trước mặt trùng đực, chính sự yếu ớt lại mang vẻ quật cường này đã từng khiến Lục Xuyên yêu hắn cơ mà.
"Lục Xuyên, em xin lỗi." Shion khóc lóc. "Là do em quá yêu anh nên mới nhất thời mất lý trí. Sau khi rời khỏi anh, em rất hối hận vì phát hiện ra anh vẫn luôn ở trong trái tim em, cho nên em đã đi theo anh tới tận đây đó thôi."
"Yêu?" Lục Xuyên khó chịu đáp. "Đừng làm bẩn sự thiêng liêng của tình yêu, ngươi không xứng với nó!"
Sự cương quyết của Lục Xuyên khiến William có chút kinh ngạc. Hắn còn tưởng nhị hoàng tử yếu đuối và nhân từ này sẽ tha thứ cho con trùng cái này cơ. Tuy William vẫn vững vàng kiềm chế Shion nhưng lúc này, độc tố từ vết cắn của Shion đã bắt đầu lan ra trong cơ thể hắn, hắn phải giết Shion trước khi chính bản thân hắn gục xuống.
Nhận thấy sát khí của William, Shion vội vàng quay về phía Lục Xuyên nói: "Lục Xuyên, chẳng nhẽ những kỷ niệm của chúng ta khi ở bên nhau không phải thật sao? Anh sẽ không để hắn giết em, đúng chứ?"
"Phải, William sẽ không giết ngươi." Lục Xuyên giương một khẩu súng bằng bạc lên ngắm về phía Shion: "Nhưng ngươi sẽ trở về với cấp bậc vốn có của mình, và sẽ phải trở về đế quốc để trả giá cho những tội ác mà mình đã gây ra!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");