Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 56




Nghe Tả Y Y giọng ngạo mạn cái gì đều hiểu biết kia, tôi bất đắc dĩ mà nhíu mày : " Làm sao cậu biết .... " .

Nàng trả lời đương nhiên: " Tớ đương nhiên biết . Bởi vì cậu là Nhạc Phạm, tớ là Tả Y Y " .

Lời của Tả Y Y lập tức khiến tôi cảm thấy giữa hai người chúng tôi giống như có duyên phận dạng số mệnh nào đó — hết thảy chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi, nguyên nhân chính là " Tôi là Nhạc Phạm, cậu ấy là Tả Y Y " . Một dòng nước ấm vì câu nói đơn giản này mà từ dưới đáy lòng tràn ra, vô cùng vô cùng muốn lần nữa lại hôn đôi môi gần ngay trước mắt kia, nhưng tôi cố gắng kìm chế dục vọng của mình, xoay người đi vào phòng bếp : " được rồi, cậu nhanh đi ngủ một lát đi, sau khi nấu xong tớ sẽ gọi cậu dậy" .

Nhưng người đứng phía sau lại đuổi theo đến, nói : " chúng ta cùng một chỗ nấu mì, cùng một chỗ ăn xong rồi, lại cùng ngủ một chỗ để tìm lại cảm giác " . Không đợi tôi trả lời, nàng đã trước tôi một bước đi vào phòng bếp.

Nhìn theo bóng lưng Tả Y Y, cảm giác " cùng một chỗ " này ngày càng rõ ràng . Người nhà, bạn bè, những danh từ này đối với tôi mà nói so với thường ngày tăng thêm mấy phần băn khoăn, giờ phút này lại có vẻ vô cùng nhỏ bé . Tôi ý thức được, cuộc sống của tôi quả thật đã xảy ra thay đổi không thể nghịch chuyển, mà sự thay đổi này đến tột cùng là tốt, hay là xấu . . . Tôi không biết, có lẽ cũng không có ai biết . Tôi chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình đi lên con đường cần bỏ ra mười hai vạn phần dũng khí để đi này, sau đó lại chậm rãi tìm kiếm đáp án . Mặc dù biết con đường này nhất định sẽ rất gập gềnh không bằng phẳng hoặc đầy chông gai, nhưng tôi nghĩ, nếu Tả Y Y là người cùng tôi đi con đường này, tôi nguyện ý đi thử một lần .

Nấu hai bát mì đơn giản, tôi cùng Tả Y Y sau khi điền đầy bụng quả thật mệt vô cùng, cùng ngã xuống giường song song nằm ngủ . Mặc dù "giường" là một món gia sản khiến người ta mơ màng hết lần này tới lần khác, hơn nữa đối với cô nhi quả nữ (Bety299: lấy từ câu cô nam quả nữ, nhưng vì cùng là nữ nên biến thành cô nhi quả nữ) vừa mới xác định quan hệ như Tả Y Y và tôi mà nói lại càng không nói giỡn, nhưng vì sự kêu gọi của Chu công, chúng tôi chưa nghĩ được gì nhiều liền ngủ thiếp đi — được rồi, vào lúc tôi vừa nhắm mắt lại, Tả Y Y lại giống cái huy hiệu đính chặt thân thể tôi, tôi không cẩn thận lại lần nữa suy nghĩ một chút về vấn đề " Nàng muốn ăn tôi như thế nào" kia. Có điều chỉ là nghĩ được năm giây mà thôi, tôi rất nhanh liền không có đầu mối mà đã ngủ thiếp đi .

Lúc mơ màng mà tỉnh lại, đã là hơn bốn giờ chiều . Sau khi mở mắt ra, tuy rằng vẫn cảm giác được thân thể mệt chết đi, rốt cuộc cũng không ngủ lại được . Quay đầu, Tả Y Y nằm bên cạnh vẫn đang nhắm khẽ hai mắt, dường như vẫn còn đang ngủ say . Nàng giống như bình thường nghiêng người đưa tay qua ôm chặt eo của tôi, chân cũng đưa tới đè lên chân của tôi, động tác thô lỗ mà dã man . Thân thể dưới chăn mặc dù không chịu được như thế, nhưng khuôn mặt ngủ say an tĩnh, hô hấp vững vàng mà thong thả của Tả Y Y, lại làm cho nàng đáng yêu giống như đứa trẻ mới sinh đang yên giấc. Sau khi trải qua một phen sức ép từ sáng đến trưa như vậy, người này có lẽ mệt mỏi gấp tôi ba lần á. . Đau lòng thở dài, tôi nhịn không được lén ghé sát vào hôn lên mi tâm của nàng (mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày). Tả Y Y hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra . Mặc dù bị tôi " quấy rầy " như thế, hai mắt nàng vẫn đóng chặt như cũ — Mệt mỏi làm cho Tả Y Y lưu luyến trong giấc mơ không muốn tỉnh lại .

Tôi từ từ mà giãy khỏi trói buộc như vòi bạch tuộc này, rón rén mà ngồi dậy ở trên giường. Sau khi bù đủ cảm giác mặc dù cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng lại nhất thời không biết làm cái gì mới tốt. Quay đầu qua, nghiêng mắt nhìn túi xách tôi để ở tủ đầu giường trước khi ngủ, sau đó liền lập tức nhớ tới bên trong có cuốn nhật ký buổi sáng hôm nay tôi đang xem khẩn trương, chọc khiến Tả Y Y giận dữ. Lại quay đầu lại nhìn thoáng qua người nằm ở bên cạnh, nàng vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ — có lẽ trong chốc lát sẽ không tỉnh lại .

Được rồi, dù sao cũng đang nhàn rỗi .

" . . . Nơi cửa đúng là đứng một người, nhưng người này không phải Hoa Tiện Lạc, mà là một người đàn ông . Bóng tối cũng không thể ảnh hưởng tôi nhìn thấy mặt người nọ, hắn đeo kính đen, mặc áo sơ mi, quần tây . Lúc này hắn đang híp mắt, theo ánh đèn ngoài cửa xuyên vào mà quan sát trong phòng, biểu lộ trên mặt càng phát ra trầm tĩnh .

Tôi lập tức nhận ra hắn: Người đàn ông mua hoa cẩm chướng đỏ trong tiệm hôm nay .

Đối mặt với tình huống đột nhiên xuất hiện, tôi chỉ cảm thấy đại não trong khoảnh khắc trống rỗng — nếu quỷ cũng có đại não. Đại khái lại qua hai, ba giây, người đàn ông nhã nhặn đưa tay vào trong túi quần lấy ra một thứ, ngay sau đó liền truyền tới một tiếng " cùm cụp ", " thứ" trong tay hắn bắn ra một vòng ánh sáng màu vàng — là đèn pin mini . Không đợi tôi kịp phản ứng, đối phương đã nhanh chóng mà đi vào bên trong nhà, sau đó xoay người mà đóng cửa lại . Nhìn động tác của vị khách không mời mà đến bình tĩnh như thế, trong lòng tôi nảy ra một vạn vấn đề khó giải vào giờ phút này: Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Sao hắn lại có chìa khóa nhà Hoa Tiện Lạc? Sao hắn lại một mình đi vào trong phòng mà không phải cùng đi với Hoa Tiện Lạc?

Đương nhiên, người đàn ông này một chút cũng không biết được sự tồn tại của tôi, hắn giơ đèn pin mini chiếu về phía bên tường, giống như đang tìm kiếm cái gì . Tôi nhìn người đàn ông nhã nhặn lục lọi từng chút trong nhà, như là kẻ trộm nhưng lại không có kẻ trộm lén lút như vậy,điều này khiến trong lòng tôi bắt đầu thấy sợ hãi . Rất nhanh, hắn phát hiện công tắc đèn trên tường bên phải, lập tức liền không chút do dự mà đè nút xuống, tắt đèn pin. Sau khi mở đèn, người đàn ông nhã nhặn lại xoay ngươi, hắn vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, giống như đang dò xét đánh giá nhà Hoa Tiện Lạc bình thường. Nếu như "kẻ trộm" chỉ dùng để gọi loại người vào nhà trộm gì đó, vậy hắn chắc là không phải – đầu tiên, hắn có chìa khóa; tiếp theo, hắn hình như không có ý định muốn trộm vật gì . Như là đang nhìn căn hộ, hắn chậm rãi mà đi đến phòng ngủ, sau đó lại đi vào phòng bếp, ngay sau đó lại đi đến trước cửa nhà vệ sinh. Sau khi hắn xem sơ qua nhà Hoa Tiện Lạc một lần, lại từ từ đi vào phòng khách, thậm chí còn nhấc chân bắt chéo . Người đàn ông nhã nhặn lúc này thảnh thơi cực kỳ, giống như hắn là chủ nhân nơi này, còn tôi, chỉ biết đứng ở tại chỗ ngơ ngác.

Người ngồi trên ghế sa lon kia đột nhiên nghiêng đầu, giống như đang nhìn gì đó . Tôi vội vàng theo ánh mắt của hắn chuyển người qua, lập tức chú ý tới đồng hồ trên tường — hắn đang xem giờ . Bây giờ là chín giờ hai mươi phút, tôi hơi sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng: Đây là thời gian Hoa Tiện Lạc sắp từ trường học trở về nhà! Không đợi tôi suy nghĩ nhiều, người đàn ông nhã nhặn từ ghế sa lon đứng lên, dường như không chút do dự nhắm thẳng phòng bếp mà đi. Ngay một khắc này, tôi có cảm giác vô cùng, vô cùng, vô cùng xấu: Cảm giác đó và cảm giác tôi ở ngày cá tháng tư bị xe hất văng là giống nhau .

Chỉ chốc lát sau, người đàn ông nhã nhặn lại từ phòng bếp đi ra, lúc này trên tay hắn có thêm một vật. Trái tim tôi sau khi nhìn rõ vật này lập tức co rút lại: Hắn cầm trên tay, là một con dao trên kệ dao ở phòng bếp . Vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, người đàn ông nhã nhặn cầm chuôi dao đi tới đứng lại bên cạnh cửa, sau đó vươn tay ra đem đèn tắt đi. Giống như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra, phòng khách tối om dường như trở về một khắc tôi đang bận xử lý bụi bẩn vừa rồi, chỉ là cạnh cửa có thêm một người đàn ông cầm dao mà thôi .

Bây giờ, trong đầu tôi thầm nghĩ đến một việc: Nếu như tôi không làm gì cả, Hoa Tiện Lạc sẽ gặp nguy hiểm — thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng tôi lại có thể làm cái gì? Người đã chết như tôi có thể làm cũng chỉ mấy chuyện ngu ngốc vặt vãnh vặt lông bóc vỏ như tắt đèn, mở sách ra, xử lý những bụi bẩn này mà thôi— Tôi bây giờ phát hiện thì ra bản thân sau khi chết lại vô dụng hoàn toàn như vậy. Tâm tình ngày càng vội vàng xáo trộn, trong lúc bối rối đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước dọa chàng trai tiểu Ninh dẫn tới,cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tôi bất lực mà định diễn trò lần nữa. Nghiêng đầu, tôi dùng cái gọi là " niệm lực" bật đèn vừa bị người đàn ông nhã nhặn tắt đi. Theo tiếng "cùm cụp " truyền đến, ánh sáng lại trở về trong phòng khách . Nhưng sự "đe dọa" như vậy thật sự là quá trẻ con, người đàn ông nhã nhặn đừng ở bên tường cũng chỉ ngẩn người, ngay sau đó lại vươn tay đem đèn tắt đi. Tôi không chết tâm mà mở đèn lần nữa, còn không đợi hắn lấy lại tinh thần liền đã đem đèn tắt đi, lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, cố ý khiến người đàn ông nhã nhặn thấy được sự tác quái của tôi mà tự ấn nút mở của đèn điện. . Dường như rốt cuộc ý thức được không ổn, người đàn ông nhã nhặn không còn bình tĩnh như vừa rồi, hắn thoáng bối rối mà dán sát thân thể vào vách tường sau lưng.

Tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi đem hắn dọa chạy mới thôi. Mặc dù tôi đối với biểu hiện của mình rất hài lòng, nhưng cũng không dám vì vậy mà dừng lại đơn giản, ngay sau đó lại quay đầu đi khiến quả cầu thủy tinh trên tủ gỗ bên cạnh lăn xuống . Quả cầu thủy tinh chạm vào sàn nhà phát ra tiếng vang cực lớn, tôi nhìn thấy bả vai của người đàn ông nhã nhặn run rẩy rất khoa trương, rõ ràng cho thấy hắn bị quả cầu thủy tinh đột nhiên rơi xuống đất làm hắn giật mình . Tôi đột nhiên cảm giác mình từ "vô năng" biến thành "vạn năng", trong lòng trăm phần trăm tin tưởng với sự thành công của kế hoạch. Quả cầu thủy tinh vô cùng nghe lời tôi, nó giống như là có sinh mạng từ từ từng chút một lăn đến dưới chân người đàn ông nhã nhặn. Nhìn sự bối rối trên mặtđối phương trong giờ phút này, tôi tin tưởng, nếu như cho tôi thêm năm phút, nhất định tôi có thể đem người này dọa ra khỏi nhà.

Nhưng mà, không có nếu như........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.