Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 53




Nghe xong lời nói này của Trần Kiệt, trong lòng của tôi giống như nhiều hơn chút gì đó, đồng thời cũng ít đi chút gì đó . Dù sao, sau khi ăn xong bữa cơm Tây khó chịu này tôi biết rõ chính mình nên làm cái gì — tôi thậm chí đã có chút không thể chờ đợi được . Lại một lần nữa nhìn thấy tâm tư của tôi, Trần Kiệt cười nói : " anh biết em không thích ăn cơm Tây lắm, dù sao anh cũng không ngại em nửa đường rời tiệc đi chỗ khác cùng với một người càng thích hợp ăn thứ gì đó em thích" .

Trong miệng tôi còn nhai miếng thịt bò vừa mới liều mạng cắt xuống, tư vị tâm sự bị người ta nhìn thấy không dễ chịu chút nào, bây giờ chỉ có thể vừa mấp máy môi máy móc vừa ngơ ngác mà nhìn Trần Kiệt .

" Trước khi em đi anh muốn nói lời xin lỗi với em ", Trần Kiệt nói tiếp " ngày đó mang theo lão Hắc tới quấy rầy cảnh giữa em và bạn thân của em, anh quả thật là vạn bất đắc dĩ .

Lão Hắc là một kẻ miệng rộng, nếu như không để cho hắn nhìn xem em, hắn và mọi người quanh hắn lại truyền loạn chuyện anh là người đồng tính " . Giống như tồn tại của thần, hắn đã biết Tả Y Y cùng tôi ăn cơm giữa trưa ngày đó là "Bạn thân" tôi vừa nhắc tới.

Tôi nhìn Trần Kiệt, nghĩ một hồi sau đó nói " có lẽ, em và anh có thể trở thành bạn tốt " .

Trần Kiệt cười cúi đầu ăn mấy miếng bò bít tết cuối cùng của hắn, nhai nhai sau đó nói : " bạn tốt, anh tặng em một câu lời hay này — Thời gian không đợi người, tình cảm cũng không đợi người " .

Vội vàng rời đi cái nhà hàng Tây không được tự nhiên này, trong lòng của tôi là cực kỳ phức tạp, tựa như có một tảng đá lớn đột nhiên từ trên núi lăn xuống, xúc động và hỗn loạn . Tôi cho tới bây giờ, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới, Tả Y Y có nhiều vấn đề khó khăn phải đối mặt như vậy.

Tôi không có chân chân chính chính mà nhìn thẳng vào quan hệ của chúng tôi, thậm chí đều chưa từng nghĩ kỹ tới chuyện sau này . Mang theo túi xách, ta có chút gấp gáp mà đi ra cửa nhà hàng, lúc chuyển quẹo vẫn không cẩn thận va phải người nào đó đâm đầu mà tới . Không có tâm tư dừng lại, ta sau khi nói tiếng " thực xin lỗi " liền chạy về phía một chiếc taxi đang đỗ ở ven đường . Lưu loát mà mở cửa lên xe, nói ra địa chỉ Tả Y Y với lái xe, tôi lúc này mới hoàn toàn mà thở phào nhẹ nhõm . Không biết mình tại sao phải gấp gáp như vậy, chỉ biết tôi bây giờ rất muốn gặp Tả Y Y, phi thường phi thường muốn — nhưng cho dù là như vậy, tôi vẫn không có nghĩ tới phải sớm gọi điện thoại nói cho Tả Y Y là tôi muốn đi qua tìm nàng, bởi vì tôi biết rõ nàng sẽ không tiếp điện thoại tôi, hơn nữa cho dù là tiếp cũng chỉ lại nhiều hơn nữa mắng ta vài lần " Con Rùa Đen " mà thôi .

Ngồi trên xe, tôi quay đầu nhìn về phía cửa nhà hàng Tây lần cuối. Chỉ thấy nơi đó có một cô gái mặc váy dài màu trắng, dáng người cao gầy, giống như chính là người vừa rồi tôi không cẩn thận va vào kia. Khi cách chỉ khoảng mười bước, tôi theo bản năng mà ngước mắt lên nhìn thoáng qua mặt của nàng . Nhưng chỉ liếc một cái, tôi liền ngây ngẩn cả người . Mái tóc suông dài, làn da trắng nõn, tướng mạo của nàng có lẽ chỉ cần một chữ " đẹp " liền có thể hình dung ra, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là....... sao có loại cảm giác giống như đã từng quen biết ? Tôi cau mày, vừa nhìn chằm chằm nàng vừa liều mạng suy tư, nàng là nghệ sĩ ? Hay là người quen ? Cho đến khi cô gái này hơi quay đầu, cho tôi thấy được một nốt ruồi đen dưới khóe mắt phải của nàng, tôi mới kịp phản ứng . Nhưng lúc này, taxi đã bắt đầu chạy vội đi .

" đợi một chút ! " tôi gần như không cần suy nghĩ liền quát tài xế .

Xe theo tiếng mà dừng lại, tài xế bị tôi làm hoảng sợ : " sao ? ".

Bất chấp phản ứng của hắn, tôi chỉ tiếp tục ngơ ngác mà nhìn cô gái khiến tôi chấn động kia, mà nàng cũng không đợi cho tôi nhìn kỹ thêm, xoay người đi vào bên trong nhà hàng Tây .

" tiểu thư, rốt cuộc làm sao vậy ? " tài xế bắt đầu có chút không kiên nhẫn .

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, lại một lần nữa xác định : tuyệt đối là nàng, nàng chính là cô gái tôi đụng phải khi nhặt được quyển nhật ký kia .

" tiểu thư ? " lái xe lại gọi tôi một tiếng . " cô rốt cuộc có muốn ngồi xe của tôi không ? "

Quay đầu lại, tôi nhìn thoáng qua lái xe, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn . Xuống xe, tôi muốn xuống xe — đây là suy nghĩ trong lòng tôi bây giờ . Nhưng không biết tại sao, trước một khắc ngay khi ta muốn mở cửa xe, gương mặt Tả Y Y đột nhiên xuất hiện trong đầu, cùng với câu nói kia của nàng — " Nhạc Phạm, nói cậu con rùa đen cậu thật đúng là con rùa đen, cậu cứ tự ở đây tìm Mạnh Nhất Loan của cậu đi". Vì vậy, đột nhiên xúc động muốn xuống xe cứ như vậy phai nhạt đi . Tôi xuống xe làm cái gì chứ ? Đi xác định lại nàng có phải là cô gái nói tôi rớt đồ không sao? Đi xác định nàng có phải là....... Hoa Tiện Lạc không à? Sau đó thì sao ? Sau đó tôi lại có thể làm sao ? Tôi dường như có chút hiểu được tâm tình Tả Y Y xoay người rời đi đêm đó, có lẽ, tôi thật là một Con rùa đen chính cống, luôn quên mất chuyện gì mới là quan trọng nhất . Nghiêng đầu đi, tôi nói với tài xế : " thật xin lỗi, lái xe đi " . Bây giờ, không cần biết cái gì Mạnh Nhất Loan, Hoa Tiện Lạc, người tôi muốn đi tìm là Tả Y Y.

Tài xế trước khi khởi động xe nhẹ lắc đầu, giống như đang tỏ vẻ bất đắc dĩ với hành khách cổ quái như tôi . Mà tôi cũng không nên giải thích cái gì, chỉ có thể thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi . Có lẽ là vì ngủ quá ít, hoặc là vì màn vừa rồi, trong đầu đột nhiên truyền đến từng trận đau nhói, tôi đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương .

Người đàn ông sáng sớm hôm nay nhìn qua là Mạnh Nhất Loan hư hư thực thực, cô gái bây giờ đụng phải lại quá giống Hoa Tiện Lạc, chẳng lẽ kế tiếp tôi gặp được sẽ là u hồn tương tự Lâm Tấu ? Vậy quyển nhật ký rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ? Nội dung bên trong đến tột cùng là thật hay giả ? Vấn đề đã được tôi nói qua vô số lần này như là vực sâu không đáy, ở trước khi tôi hoàn toàn rơi vào vội kéo mình trở lại: Hiện giờ trong lòng tôi nghĩ hẳn là Tả Y Y, chứ không phải cuốn nhật ký chết tiệt kia.

Mười phút sau đến mục đích, xuống xe, ngẩng đầu nhìn chung cư cao hai mươi mấy tầng, tôi lúc này mới đột nhiên nghĩ đến lỡ như Tả Y Y không ở nhà thì làm sao bây giờ . Vậy thì đứng ở cửa chờ cậu ấy trở về —— tôi cắn chặt răng, vừa đi vào trong vừa luyện tập làm thế nào mở miệng nói xin lỗi, dù sao thái độ nhất định phải thành khẩn, giọng nói tuyệt đối phải mềm mỏng . Rốt cuộc chuẩn bị thỏa đáng, tôi lòng tin tràn đầy mà đáp thang máy, đi tới trước cửa nhà Tả Y Y, hít một hơi sau đó ấn lên chuông cửa . Nhưng không như mong muốn, khi thấy đứng phía sau cửa chính là Becky, tôi cảm giác mình giống như một khí cầu đột nhiên bị đâm phát nổ, sau khi phát ra tiếng vang dọa người vỡ thành mảnh nhỏ plastic đáng thương .

" Là cậu ? " Becky không lập tức mở ra cửa sắt, nàng chỉ đứng ở tại chỗ, dùng một vẻ mặt khinh thường nhìn tôi .

Có lẽ là tôi quá mức nhạy cảm, lại có lẽ là tôi quá mức ngu ngốc, tôi bây giờ chính là cảm thấy, Tả Y Y đã lại chuyển dời tình cảm với tôi lên thân người trước mặt tôi này . Thời gian không đợi người, tình cảm cũng không đợi người —— đây là câu duy nhất tôi có thể nghĩ đến bây giờ . Chỉ là tôi không biết, tình cảm của Tả Y Y sẽ siêu tốc siêu đến mức này, tôi ở phía sau liều mạng đạp xe ba bánh, làm sao cũng không cản nổi. . Tôi không khỏi bắt đầu hoài nghi tình cảm của Tả Y Y với tôi có phải là thật vậy hay không hay chỉ là " cảm xúc nhất thời ", bằng không sẽ không giống thủy triều xuống nhanh như vậy .

" ai tới ? " tôi nghe được trong phòng truyền đến giọng của Tả Y Y, ngay sau đó nàng liền xuất hiện . Tóc quăn rối tung, Tả Y Y như cũ mặc bộ quần áo buổi sáng kia sau khi thấy tôi, rất rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó vẻ mặt trong nháy mắt liền cứng ngắc, nàng lạnh lùng hỏi : " cậu tới nơi này làm gì ? " khá lắm, không có vừa mở miệng liền mắng tôi là con rùa đen .

Mặc kệ như thế nào, tôi phải diễn phần diễn của mình cho xong . Vì vậy, tôi yếu ớt mà nói : " Tớ ....... tớ có việc tìm cậu để nói chuyện " . Trận doanh như vậy khiến tôi cảm giác mình rất cô độc, cửa sắt tách rời ba người chúng tôi, Tả Y Y cùng Becky một phe, còn tôi thì đơn thương độc mã mà đứng ở ngoài cửa, giống như đến gây chuyện .

Vẻ mặt Tả Y Y không có chút thay đổi nào giống như bị đóng băng : " tớ và cậu còn có cái gì để nói ? " .

Trái tim giống như bị người ta giẫm lên một đạp, nhưng lòng tự trọng vẫn khiến tôi gượng chống nói ra ba chữ bản thân muốn nói kia:: " Ặc ....... Thật ra cũng không có gì . Tớ chỉ là muốn nói với cậu ....... Thực xin lỗi ". Thu lại nụ cười, tôi cùng với Tả Y Y bốn mắt nhìn nhau, hy vọng nàng có thể cảm nhận được sự chân thành trong lòng tôi từ ánh mắt tôi.

" ....... Chỉ như vậy ? " giọng nói Tả Y Y vẫn lạnh như băng đạp vỡ hoàn toàn trái tim của tôi .

Khẽ gật đầu, tôi xấu hổ mà mở miệng nói: "Chỉ như vậy" .

" Vậy liền như vậy đi",

, Tả Y Y nói xong, dừng một chút, "....... Không tiễn " . Sau đó, vô cùng dứt khoát mà đóng cửa bên trong lại .

Thật ra tôi có nghĩ tới mình sẽ nhận được đãi ngộ như vậy, nhưng mà thế nào cũng không nghĩ ra không phải là một chọi một, mà là một chọi hai — Tả Y Y và Becky toàn thắng . Thân thể ở trong khoảnh khắc cửa hoàn toàn đóng lại kia đột nhiên vô lực, có chút cảm giác muốn khóc,Nhưng chỉ là muốnmà thôi, cũng không có một giọt nước mắt đồng ý ủng hộ. Kết cục như vậy tuy rằng khiến tôi có chút ngoài ý muốn, nhưng thật ra cũng là hợp tình lý, ai sẽ nguyện lại yêu một Con Rùa Đen chứ ? Có lẽ Becky là một cô nàng luôn đặt Tả Y Y tới vị trí số 1, cho dù nàng là con gái, cũng mạnh hơn cô gái bị một cuốn nhật ký khó hiểu nắm mũi dẫn đi như tôi.

Hai chân mỏi nhừ đau nhức, vừa rồi còn không chú ý chết sống mà đi nhanh như vậy, bây giờ bình tĩnh lại, rốt cuộc nếm đau khổ . Tôi thở dài một hơi, nếu không phải đôi giày vải tôi giặt sạch kia còn cứng, tôi sẽ không mang đôi giày cao gót chết tiệt này ra cửa. Không để ý hình tượng mà cỡi giày ra, tôi đi chân trần, mang theo giày cao gót đi về phía thang máy bên kia. Sàn nhà lạnh buốt khiến tôi tỉnh táo không ít, ít nhất tìm về một ít cảm giác làm đến nơi đến chốn. Hóa ra tình cảm quả thật không đợi người, còn tưởng là mình bắt được góc áo Tả Y Y trước khi đi, lại không ngờ chỉ quơ phải một nắm không khí....... tự chuốc phiền. Nhưng mà, tôi ít nhất đã xin lỗi không phải sao, coi như là không có gì tiếc nuối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.