Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 49




"Là tặng cho mẹ anh à?" Hoa Tiện Lạc chu đáo hỏi.

Người đàn ông nhã nhặn khẽ gật đầu, hắn nhìn xung quanh cửa hàng bán hoa một chút, đẩy kính nói: "Tôi muốn hoa cẩm chướng màu đỏ, nhưng hình như trong tiệm chỉ có màu trắng....."

Hoa Tiện Lạc vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười quen thuộc không thể bắt bẻ: "Tôi đi vào trong xem còn có hoa cẩm chướng màu đỏ hay không, phiền anh chờ" . Nàng nói xong, xoay người đi đến cánh cửa nhỏ phía sau, đó là phòng chuyên dùng để tồn hàng. Vốn nên là việc tiểu Ninh phụ trách, nhưng bây giờ Hoa Tiện Lạc phải tự thân vận động, tôi lại bắt đầu thấy hối hận ngày đó đã đùa quá mức. Người đàn ông nhã nhặn đứng ngay tại chỗ không hề nhúc nhích, sau khi hắn nhìn thấy Hoa Tiện Lạc đi vào cánh cửa nhỏ liền quay đầu đi, giống như đang quan sát trong tiệm có bao nhiêu loại hoa. Chỉ chốc lát sau, Hoa Tiện Lạc đi ra cửa, nàng nói với người đàn ông nhã nhặn: "Thật xin lỗi, hoa cẩm chướng màu đỏ đã hết hàng, phải gọi điện thoại kêu người ta đem tới, nhưng nếu như anh cần gấp, chắc phải phiền anh đến cửa hàng bán hoa khác....."

"Không sao, " Người đàn ông nhã nhặn ngắt lời của Hoa Tiện Lạc, nói "Tôi cũng không phải cần ngay bây giờ. . . Nếu để cho người ta đưa tới, phải mất bao lâu?"

"Có lẽ buổi chiều mới có thể đưa tới, " Hoa Tiện Lạc trở lại phía sau quầy, lấy ra tờ giấy nhìn thoáng qua, lại nói thêm: "Hay là như vậy đi, anh trước tiên ghi lại địa chỉ, đến lúc đó tôi đưa đến cho anh....."

"Tôi tự mình tới lấy là được rồi, " Người đàn ông nhã nhặn vội khoát tay, "Đến lúc đó cô gọi điện thoại cho tôi đi" . Nói xong, tự cầm lấy một cây bút bi màu xanh trên quầy, sau đó lại dùng ánh mắt ý bảo Hoa Tiện Lạc cho hắn một tờ giấy.

Đợi sau khi viết xong số điện thoại, người đàn ông nhã nhặn cũng không có lập tức rời đi, hắn thong thả cùng Hoa Tiện Lạc trò chuyện về hoa, nói về hoa oải hương gì đó, ý đại biểu của số hoa hồng. . . Tôi rảnh rỗi mà nghe bọn họ đối thoại, thấy trên mặt Hoa Tiện Lạc mãi mãi là nụ cười điềm tĩnh không đổi, không khỏi lại nghĩ tới chuyện mẹ nàng biến mất mà chúng tôi vừa nói.

Nếu quả thật theo như lời Hoa Tiện Lạc nói, linh hồn của mẹ nàng xuất hiện ngay buổi tối sinh nhật năm mười tám tuổi của nàng, hơn nữa không bao lâu liền biến mất – cái này có phải ý nói, không bao lâu nữa tôi cũng có thể rời khỏi thế giới này như vậy? Đột nhiên biến mất. . . rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào? Là cả người đột nhiên biến mất, hay là giống như trong phim, bắt đầu từ chân dần dần thay đổi mà biến mất? Hay là bắt đầu từ đầu trước? Hoặc là bắt đầu từ phần eo ở giữa? Lúc biến mất, tôi sẽ không có cảm giác gì sao? Hay là sẽ rất thống khổ? Lẽ nào sẽ cảm thấy rất dễ chịu? Sau khi biến mất, là thật sự biến mất sao? Hay chỉ là đi đến một nơi khác mà thôi? Nói như vậy, chỗ đó là đâu? Thiên đường? Địa ngục?

Đúng là không thể tin được, tôi cũng đã chết lại còn phải suy nghĩ chuyện phiền lòng như vậy.

Chờ người đàn ông nhã nhặn cuối cùng cũng rời khỏi cửa hàng hoa, đã là chuyện của nửa tiếng sau. Hoa cẩm chướng sẽ được đưa tới lúc ba giờ rưỡi chiều, người đàn ông nhã nhặn vô cùng cao hứng nói với Hoa Tiện Lạc hắn sẽ đúng giờ tới lấy hoa, Hoa Tiện Lạc thì khẽ gật đầu, mang theo nụ cười ân cần vạn năm không đổi tiễn khách.

"Cô vừa rồi suy nghĩ gì thế?" Sau khi người khách rời đi, Hoa Tiện Lạc đột nhiên xoay đầu lại hỏi tôi, "Bộ dáng của cô xem ra hình như rất phiền não" .

"Sao?" Tôi nhất thời phản ứng không kịp.

"Vừa rồi lúc tôi cùng khách trò chuyện, cô vẫn luôn cau mày, " Hoa Tiện Lạc ngồi trở lại phía sau quầy, nàng dùng tay phải chống cằm, nhướng mày phải nhìn về phía tôi, "Cô giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó không vui" .

Tôi vừa rồi luôn cau mày? Không thể tưởng tượng được, cùng lúc trong lòng rối rắm "bản thân tan biến như thế nào", nét mặt của tôi cũng theo đó sinh ra chút thay đổi nhỏ, hóa ra tôi là một người dễ dàng bị người khác đọc được cảm xúc trong lòng. Nhưng làm cho tôi khó hiểu hơn chính là, vừa rồi Hoa Tiện Lạc cũng không có chuyên tâm nói chuyện phiếm với khách hàng, nàng thế nhưng lại đi chú ý đến tôi đứng ở một bên rảnh rỗi, suy nghĩ lung tung? Có lẽ ông trời không muốn làm cho tôi và Hoa Tiện Lạc hai người âm dương cách biệt này có quá nhiều trao đổi, không đợi tôi trả lời, lại có hai người khách đi vào cửa. Lúc này không phải người đàn ông nhã nhặn, cũng không phải tên bụng phệ, mà là hai cô gái. Hơn nữa, hai cô gái này tôi đều biết.

Không biết nên trách duyên phận khiến tôi bất đắc dĩ như vậy, hay là nên trách diện tích thành phố này quá nhỏ - trong một khắc An Nghiên bước vào cửa hàng hoa này, tôi cả người đều mộng. Nếu tôi không thực sự yêu, thì ít ra cũng từng thích An Nghiên. Không biết thêm vào chữ "từng" này có đúng hay không, bởi vì lúc tôi nhìn thấy Đường Tĩnh đứng bên cạnh nàng cùng nàng nắm tay, trong lòng đã tuôn ra một loại cảm giác không được tự nhiên. Rất muốn lập tức trốn đi, dù biết rõ các nàng căn bản không nhìn thấy tôi. Hoa Tiện Lạc giống như bình thường đứng lên tiếp đón các nàng, cũng không nói gì nhiều, Đường Tĩnh nắm tay An Nghiên tự động đi loanh quanh trong tiệm. Nhìn bóng lưng của các nàng, tâm tình dần dần trở lại yên tĩnh lâu ngày lại bắt đầu gợn sóng. Trong lòng của tôi đột nhiên xuất hiện vài câu hỏi: Nếu như tôi không chết, tôi sẽ tái hợp với An Nghiên sao? Nếu như tôi không chết, đứng bên cạnh An Nghiên bây giờ sẽ là tôi sao? Tôi lập tức có một đáp án cho hai câu hỏi ngu ngốc vừa rồi – sẽ không. Bởi vì tôi lại nhớ tới nụ hôn đó của hai người bọn họ trước cửa nhà tôi, còn có cảm giác trong lòng khi tôi nhìn thấy nụ hôn đó, có lẽ lúc ấy cũng đã chứng minh tình cảm giữa tôi cùng An Nghiên đã sớm một đi không trở lại. Đã như thế, loại cảm giác không được tự nhiên của tôi từ đâu mà đến?

Không đợi tôi đem vấn đề hiểu rõ ràng, hai người bọn họ đã liền cười cười nói nói chọn một chậu hoa hồ điệp nhỏ còn chưa nở đem lại quầy, nhưng Hoa Tiện Lạc cũng không lịch sự mà nói giá cả cho các nàng biết giống như tiếp đãi những người khách khác, mà đột nhiên đặt câu hỏi với An Nghiên: "Xin hỏi, cô biết Lâm Tấu không?" Hoàn toàn không ngờ được Hoa Tiện Lạc sẽ hỏi vấn đề này, tôi lập tức quay đầu nhìn nàng, mà ngay cả An Nghiên cùng Đường Tĩnh vẻ mặt kinh ngạc sững sờ ngay tại chỗ. Căn bản không cần hỏi, hai người kia đương nhiên biết tôi, vấn đề là Hoa Tiện Lạc sao. . . Đúng rồi, DVD Steven mang đến hôm trước! Hoa Tiện Lạc nhận ra An Nghiên.

". . . Cô là ai?" Nụ cười trên mặt của An nghiên đã biến mất, nàng nghi hoặc hỏi ngược lại.

Vẻ mặt Hoa Tiện Lạc tươi cười, gần như không hề nghĩ ngợi liền đáp: "Tôi ở cách vách Lâm Tấu, tôi là hàng xóm của cô ấy" . Nghe giọng nàng không thèm để ý tới, bình thản đến độ không thể bình thản hơn, tôi cơ hồ sắp tức chết rồi. Không biết tại sao Hoa Tiện Lạc lại hỏi An Nghiên vấn đề này, dù sao nàng kéo dài thời gian cho tôi cùng hai người bọn họ ở chung một phòng, chỉ điểm này thôi cũng đã khiến tôi rất là buồn bực.

"Quan hệ giữa cô với Lâm Tấu rất tốt?" Đường Tĩnh đột nhiên đặt câu hỏi, giọng nói của nàng có chút không thân thiện, mà ngay cả vẻ mặt cũng làm cho người ta nhìn ra nàng lúc này có một chút ý thù địch.

Nhưng An Nghiên chăm chú nhìn Hoa Tiện Lạc, lại hỏi: "Tiểu Tấu cậu ấy ở đâu?"

"Nghiên Nghiên, người kia nhiều ngày như vậy cũng không đi tìm cậu, cậu còn quan tâm cô ấy ở đâu để làm gì?" Đường Tĩnh quay đầu, hơi tức giận chất vấn An Nghiên.

Khiến tôi không ngờ đến chính là, An Nghiên chỉ nhìn thoáng qua Đường Tĩnh lại hướng Hoa Tiện Lạc đặt câu hỏi lần nữa: "Cô biết tiểu Tấu ở đâu sao?"

Tôi không nhịn được nhẹ giọng nói lầm bầm: "Cách đó không xa ngay bên tay phải cậu" . Nhưng rất tiếc, nàng hoàn toàn không nghe được. Tôi rốt cuộc biết loại cảm giác không được tự nhiên vừa rồi từ đâu mà đến, nhìn thấy các nàng vui vẻ nắm tay, tôi cho là mình đã hoàn toàn bị quên lãng. Không thể không hèn hạ thừa nhận, An Nghiên lúc này không thèm đếm xỉa tới Đường Tĩnh, hỏi thăm Hoa Tiện Lạc quả thực khiến trong lòng của tôi có một loại cảm giác ấm áp dễ chịu. Dù cho chúng tôi đã không cùng một chỗ, dù cho hôm nay đứng bên cạnh nàng chính là Đường Tĩnh, nhưng ít ra nàng vẫn chưa hoàn toàn quên tôi. Ít nhất, trên thế giới này, tôi còn có người nhớ đến.

Không đợi Hoa Tiện Lạc trả lời, Đường Tĩnh đột nhiên hất tay An Nghiên ra, âm thanh của nàng mặc dù không lớn, nhưng giọng nói lại có vẻ đặc biệt chanh chua: "Cậu căn bản không có quên cô ấy đúng không? Cô ấy đối với cậu như vậy, cậu còn tâm tư quan tâm cô ấy ở đâu?" Tôi vẫn không biết Đường Tĩnh là một người không áp chế được tức giận của mình như thế, xem ra tình yêu thật sẽ làm cho đầu óc người ta mộng mị.

"Cậu đừng như vậy, " An Nghiên nói, bất an nhìn thoáng qua Hoa Tiện Lạc đứng bên cạnh, hình như cho rằng đây không phải là nơi cùng Đường Tĩnh cãi nhau, "Nhiều ngày như vậy, tớ chỉ là lo lắng có phải là cậu ấy đã xảy ra chuyện gì hay không....."

Đường Tĩnh lại cười lạnh một tiếng, sau đó lại quay đầu, tức giận nói với Hoa Tiện Lạc: "Cô nói với Lâm Tấu, bây giờ Nghiên Nghiên đã cùng một chỗ với tôi, đừng tưởng toàn bộ thế giới này đều xoay quanh cô ấy! Cô ấy ngay cả điện thoại cũng không gọi cho An Nghiên, cho dù là một cái tin nhắn cũng chưa từng gửi tới, cô ấy tưởng cô ấy là ai chứ? Lúc trước là Nghiên Nghiên bị mù mới có thể cùng tên khốn Lâm Tấu đó cùng một chỗ....." Không biết từ khi nào, vị trí của tôi trong lòng Đường Tĩnh đã suy bại tới cấp bậc "tên khốn" này.

"Đường Tĩnh, cậu đừng nói nữa....." An Nghiên kéo bả vai Đường Tĩnh, muốn ngăn nàng nói tiếp.

Nhưng Đường Tĩnh một chút cũng không nghe khuyên bảo: "Có cái gì không thể nói? Tên khốn Lâm Tấu kia có gì tốt? ! "

Nhìn thấy hai người bọn họ tranh cãi tới lui như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu. Tôi cùng An Nghiên đều là người không thích tranh cãi ầm ĩ lớn tiếng, cho nên lúc trước tôi cùng nàng một chỗ, tranh chấp như thế chính xác một lần cũng chưa từng có. Nhưng cũng không phải là không xảy ra xung đột, chỉ là mỗi lần đều dùng hình thức chiến tranh lạnh để chống đối nhau, vài ngày cũng không nói chuyện với đối phương, đợi đến cuối cùng xem ai nhịn không được cười cầu hòa mà vẫy cờ trắng với người kia trước. Đang miên man suy nghĩ, vừa quay đầu lại phát hiện Hoa Tiện Lạc nhìn chằm chằm tôi, giữa những tiếng tranh cãi ồn ào của Đường Tĩnh và An Nghiên, ánh mắt kia có vẻ vô cùng bình tĩnh. Tôi thở dài một hơi, nói với nàng: "Không cần nói chuyện tôi đã chết cho các nàng biết" . Âm thanh rất nhẹ, nhưng tôi tin chắc Hoa Tiện Lạc đã nghe được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.