Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 39




Trở lại công ty, vào thang máy tôi liền nhìn thấy Trần Kiệt, khi hắn thân mật vươn tay ôm lấy bả vai tôi, mấy đồng nghiệp khác trong thang máy đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía chúng tôi. Vừa định nghiêng người tránh đi tay Trần Kiệt, lại đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua hắn thỉnh cầu tôi giả làm bạn gái hắn. Nhưng mặc dù như thế, trong lòng vẫn cực kỳ không được tự nhiên: "Trần đại ca, chào buổi sáng" . Nói một câu bắt chuyện, tôi nhích về phía trước nửa bước, chỉ vì để cho chính mình đừng dựa vào hắn thân cận quá. Nhưng Trần Kiệt lại không hề kiêng dè, hắn cúi người xuống kế bên tai tôi nói khẽ: "Gọi anh tiểu Kiệt là được rồi" . Giọng nói cực kỳ dịu dàng, hơn nữa vừa đúng làm cho tất cả mọi người trong thang máy nghe thấy hắn nói gì. Tôi cảm giác như có mũi nhọn ở lưng, cửa thang máy vừa mở, tôi liền cuống quít đi ra, thầm muốn nhanh thoát khỏi cục diện không được tự nhiên này.

Buổi trưa, tôi từ chối thỉnh cầu mời tôi ăn cơm của Trần Kiệt: "Thực xin lỗi, hôm nay em...... muốn ăn cơm một mình" . Nói xong, sau khi hướng Trần Kiệt thật có lỗi mà cười cười mới xoay người rời đi.

Thỉnh cầu giả làm bạn gái tôi có thể đồng ý, nhưng hiện tại đã trải qua chuyện tối qua nên không thể, thật xin lỗi. Trần Kiệt cũng không làm khó tôi, hình như hắn biết rõ hôm nay tâm tình của tôi không được tốt. Giống như mấy ngày trước, tôi một người đi tới nhà ăn, tùy tiện gọi một phần cơm, sau đó ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, đọc sách. Không suy xét nội dung thật giả nữa, bây giờ tôi chỉ dùng loại tâm tình tiêu khiển đọc quyển nhật ký này - cũng có lẽ là, trốn tránh? Dù sao, tôi bây giờ rảnh rỗi một chút sẽ liền nhớ tới cái hôn tối hôm qua, cả buổi sáng hôm nay đều trải qua trong nghẹn khuất.

"...... Trong bóng tối, tôi vất vả mà thử đánh một ca khúc cần tay trái tay phải cùng đánh. Nhưng buồn cười chính là, cuối cùng tôi cũng không có biện pháp tập trung tinh thần. Mặc dù đã luyện hơn nhiều giờ, nhưng tiếng đàn vẫn đang tán loạn, khúc nhạc từ đầu đến cuối vẫn không thể thành điệu. Cuối cùng thật sự đã hết cách, tôi chỉ có thể quyết định đi về trước, lần sau lại đến luyện tập. Thành ma rồi cũng muốn luyện đàn, tôi thật đúng là có chí cầu tiến" .

Khi tôi trở lại nhà của Hoa Tiện Lạc phát hiện đèn phòng khách đang mở, nhưng lại không thấy ai. Theo mấy ngày nay tôi quan sát, Hoa Tiện Lạc mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật. Lúc này, nàng hẳn là phải chuẩn bị đi ngủ mới đúng, nhưng vì sao lại không tắt đèn? Chẳng lẽ quên? Sẽ không đâu, Hoa Tiện Lạc tuyệt đối không là một người cẩu thả như vậy. Nghĩ thế, tôi đột nhiên nghe được âm thanh "soạt, soạt" rất nhỏ nhưng cực kỳ có nhịp điệu truyền đến từ phòng tắm bên kia, mang theo một bụng đầy nghi hoặc, tôi vô thức bay về hướng âm thanh truyền đến.

Quả nhiên, cửa phòng tắm mở toang, chỉ thấy Hoa Tiện Lạc đang đeo khẩu trang, quỳ rạp trên mặt đất ra sức chà sàn nhà đầy bọt.

Cũng đã 11 giờ, còn dọn vệ sinh? Tôi không thể tin đứng ở một bên, nhìn xem Hoa Tiện lạc đang miệt mài tập trung chà rửa, nhất thời á khẩu không nói chuyện được. Bọt trên sàn nhà bay tung tóe, tôi đoán Hoa Tiện lạc đã chà chỗ kia ít nhất hai mươi phút. Đúng lúc này, Hoa Tiện Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, đem tầm mắt dừng trên người tôi. Trong ánh mắt của nàng không có sự bất ngờ, không có ý cười, chỉ thản nhiên không có cảm xúc gì.

Tôi ngây ngốc giơ tay lên hướng nàng vẫy vẫy, nói khẽ: "...... Này" . Chào buổi tối.

Thế nhưng đối phương lại không có phản ứng, sau khi qua một hai giây Hoa Tiện Lạc lại cúi đầu xuống, tiếp tục dùng lực chà. Bắt đầu từ tối hôm qua, bệnh sạch sẽ của Hoa Tiện Lạc giống như càng không thể cứu vãn được nữa, hay nói cho tới bây giờ đều là như thế? Người ngoài như tôi chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên nhìn tư thế kỳ lạ của Hoa Tiện Lạc, không biết nên làm thế nào cho phải. Đại khái là qua ba, bốn phút, Hoa Tiện lạc đột nhiên đứng dậy, có lẽ là do đứng dậy quá nhanh mà làm cho đầu choáng váng, thân thể của nàng lảo đảo. Tôi bước lên phía trước muốn đỡ lấy nàng, nhưng rồi lập tức ý thức được chuyện này căn bản không có khả năng, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Hoa Tiện Lạc lắc đầu, đưa tay gỡ khẩu trang xuống, lộ ra gò má ửng đỏ, nàng khẽ cười với tôi: "Về sớm thế?" Còn có thể cười được, tôi yên tâm rồi.

"Cũng đã mười một giờ" . Tôi bất đắc dĩ nói cho nàng biết.

Nàng lại không đáp, chỉ đi đến một bên cầm lên một thùng nước đã chuẩn bị sẵn, đổ xuống mặt đất, rửa sạch sẽ bọt biển đang bay tứ tung. Sau khi dọn sạch xong, Hoa Tiện Lạc lại nhớ tới bồn rửa tay bên cạnh, rửa sạch sẽ tay của mình vài lần mới bằng lòng rời khỏi phòng tắm.

"Sao bây giờ mới...... chà rửa phòng?" Tôi hiếu kỳ hỏi nàng.

Hoa Tiện Lạc nhìn thoáng qua tôi, mở miệng nói: "Bẩn" . Sau khi phun ra một chữ như vậy, nàng xoay người đi đến phòng khách. Tôi theo sát phía sau, cảm thấy đêm nay Hoa Tiện Lạc rất lạ, hơn nữa nhất định là bởi vì Steven nói chuyện kia mà lạ. Lại nghĩ tới tại phòng học vũ đạo, bởi vì tôi lại nhắc đến Steven mà làm cho tâm tình của Hoa Tiện Lạc càng thêm khó chịu, không khỏi có chút áy náy. Nhìn Hoa Tiện Lạc rót ly nước, sau khi nhấp một ngụm liền ngồi ở sô pha hai mắt nhắm nghiền, cảm giác áy náy của tôi càng ngày càng sâu. Có lẽ vì vừa rồi chà rửa dùng nhiều sức, trán Hoa Tiện Lạc có vài sợi tóc rơi xuống, cùng với hai gò mà ửng đỏ, còn cả nốt ruồi xinh xinh dễ thấy ở dưới khóe mắt, lại khiến tôi cảm thấy được nàng làm cho người ta có một loại cảm giác rất quyến rũ.

"Luyện đàn thế nào?" Hoa Tiện Lạc đột nhiên nhẹ giọng hỏi, nàng như cũ không mở mắt ra.

"Quá thê thảm " Tôi tức giận lắc đầu, "Giống như lúc mới học đàn, mệt mỏi vô cùng" .

Tôi nhìn thấy khóe miệng Hoa Tiện Lạc hơi nhếch lên, nàng nở nụ cười, những vẫn không mở mắt ra, sau khi dừng một chút còn nói: "Từ từ sẽ được thôi, vạn sự khởi đầu nan" . Những lời này giống như là trêu chọc, hoặc là cổ vũ, dù sao người đã chết, nghe người khác nói những lời này sẽ có một loại cảm giác khác.

"Thật ra, " Tôi thật sự nhịn không được, liền đem những lời trong lòng nói ra miệng, "Sự tồn tại của tôi có quấy rầy đến cô không?"

Hoa Tiện Lạc rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra, nàng xoay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi.

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi còn nói: "Cô vốn ở một mình, tôi lại đột nhiên xuất hiện, như vậy...... nhất định sẽ quấy rầy đến cô? Nếu có phiền phức gì, cứ nói với tôi......" .

"Thật ra cũng rất tốt, " Ngắt lời của tôi, Hoa Tiện Lạc ngồi thẳng người, nụ cười trên mặt so với lúc nãy còn đậm hơn một ít, "Ở một mình không có nghĩa là thích ở một mình, chắc cô cũng phát hiện tôi ở chỗ này cũng không có bao nhiêu bạn bè...... Mà sự xuất hiện của cô cũng đâu phải chuyện xấu, vừa lúc có thể giúp tôi tâm sự...... giống như bây giờ " . Nói xong, còn khẽ cười với tôi. Còn tưởng rằng Hoa Tiện Lạc vẫn đang giận tôi, sau khi thấy nụ cười thoải mái của nàng, tôi mới lại yên lòng.

Hoa Tiện Lạc thả lỏng cơ thể, lại dựa vào sô pha, nói: "Hôm nay người tên Steven đó...... bảo cô giao cho hắn ca khúc cuối cùng" .

Không ngờ Hoa Tiện Lạc lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, tôi ngu ngơ trong chốc lát, sau đó mới thở dài giận dỗi: "...... Tôi cũng đã chết rồi" . Còn giao ca khúc gì chứ?

"Tại sao lại là ca khúc cuối cùng?" Hoa Tiện Lạc nghiêng người dựa vào thành ghế, tay phải chống gò má, nhìn tôi hỏi. Nàng mặc quần đùi màu lam nhạt, lộ ra đôi chân dài, đường cong vẫn là hoàn mỹ đến mức làm cho người ta đố kị.

"Ca khúc cuối cùng của năm ngoái," Tôi ngượng ngùng thè lưỡi, "Tôi kéo dài đến bây giờ" . Do quen biết với Steven, vấn đề tiền bạc cũng không hề túng thiếu như vậy, có lẽ bởi vì linh cảm luôn nảy ra trong hoàn cảnh khó khăn, mà linh cảm của tôi có lẽ vì ở trong cuộc sống dần dần được cải thiện mà trở nên càng ngày càng kém.

Hoa Tiện Lạc nhíu mày: "Lần trước tôi ở nhà của cô nhặt được một bản nhạc...... là ca khúc đó sao? "

"Không phải," Tôi lắc đầu, nói qua loa, "Bản nhạc đó là trong lúc rảnh rỗi tùy tiện viết một chút" . Nhưng kỳ thật, bài hát đó vốn là định tặng cho một người.

"Đúng rồi, " Hoa Tiện Lạc đột nhiên đứng dậy, nàng đi đến bên bàn, "Người đó còn kêu tôi chuyển giao cái này cho cô" . Nói xong, nàng cầm chiếc đĩa được bọc rất tùy tiện ở trên bàn quơ quơ về phía tôi, cũng chính là cái mà hôm nay Steven mang đến. Tôi đột nhiên cảm thấy Hoa Tiện Lạc như vậy rất đáng yêu, mặc dù biết lúc ấy tôi ở ngay bên cạnh, nàng lại vẫn rất nghiêm túc thuật lại những lời của Steven nói cho tôi nghe.

Nàng cau mày, nhìn thoáng qua chiếc đĩa trong tay, nói: "Hình như là...... băng ghi hình cuộc tụ họp gì đó? "

Lúc ấy sau khi nghe Steven nói tôi chỉ biết đây là băng ghi hình tụ họp trong quán rượu mấy tháng trước, lúc ấy vừa qua năm mới, mọi người không thể về nhà ăn tết ở tại nơi đó điên cuồng một đêm, kể cả tôi. Còn nhớ đêm đó tôi uống rất nhiều rượu, trong lúc mọi người ồn ào còn lên sân khấu hát mấy bài, trừ chuyện đó ra, tôi hoàn toàn quên mất mình đã trải qua chuyện gì.

"Muốn xem không?" Hoa Tiện Lạc xoay đầu lại, hỏi tôi.

"Ặc...... quên đi," Tôi có chút chột dạ, cảm thấy băng ghi hình kia cho tôi cảm giác giống như "Phim con heo", "Tôi cũng đã chết, xem làm gì nữa chứ?"

Hình như Hoa Tiện Lạc nghĩ đến cái gì, sau đó nghiêm túc nói với tôi: "Tôi có chút muốn xem" .

Từ miệng nàng nghe được câu này tuyệt đối ngoài dự liệu của tôi, tôi không khỏi cười ra tiếng: "Sao muốn xem?" Trước khi tôi chết Hoa Tiện Lạc rõ ràng cũng không biết tôi, sao còn muốn xem băng ghi hình về tôi? Hơn nữa, Hoa Tiện Lạc có thái độ sống không nhiễm khỏi lửa nhân gian như thế, sao đột nhiên lại có vẻ như nhiều chuyện ra vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.