Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 12




Hoa Tiện Lạc có thể chuyển nhà không? Vừa mới tới chỗ này, lại gặp nữ quỷ kỳ lạ như thế, đổi lại là ai cũng sẽ không muốn ở lại nữa. Nhưng, tôi cho tới bây giờ đều chưa từng có ý hại Hoa Tiện Lạc, tôi chỉ muốn tâm sự với nàng thôi. Hai ngày nay, tôi căn bản không biết mình ngoại trừ luẩn quẩn quanh Hoa Tiện Lạc có thể thấy tôi, còn có thể làm những gì. Tôi đã chết, nhưng vẫn ở chỗ này, chỉ là đã trở thành "Người trong suốt" trong mắt mọi người. Còn sự xuất hiện của Hoa Tiện Lạc, giống như là một cọng rơm cứu "Quỷ", tôi không cách nào ngăn bản thân mình đi tóm chặt lấy nàng.

Về tới nhà, đối mặt với một vùng tối đen âm trầm, cảm giác "Sợ hãi" trước khi gặp Hoa Tiện Lạc lại xuất hiện. Ở lúc nói chuyện phiếm với Hoa Tiện Lạc, tôi quên mình là người đã "Chết". Còn bây giờ, không gian im ắng, tối tăm này lại nhắc tới thực tế tàn khốc lần nữa - tôi quả thật đã chết. Đột nhiên phát hiện, hóa ra mình ở trong thành phố này, là cô độc như thế - ngoại trừ An Nghiên, Steven, và một số người xã giao, trên cơ bản cũng không có bạn bè gì nữa. Còn mấy người được gọi là "Người nhà" ở quê xa, sống chết của tôi có lẽ không quan trọng với bọn họ. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi tự hỏi mình: Cuộc sống như thế còn đáng để tôi lưu luyến sao? Cái chết đối với tôi mà nói quả thật đáng sợ thế à? Nhưng mà, tôi lại sợ dạng trạng thái không ai thấy, không ai nghe tôi nói như bây giờ.

Sao tôi ngay cả chết, cũng không thể chết triệt để một chút chứ?

Không biết qua bao lâu, tôi nghe được trên hành lang ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng. Từng bước từng bước, đã đi qua trước cửa phòng của tôi, sau đó dừng ở nơi cuối cùng. Tiếp theo, tiếng mở cửa, sau đó, là tiếng đóng cửa. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, xung quanh lại rơi vào yên tĩnh lần nữa. Là nàng sao? Tôi gần như là dùng cách bay, trong nháy mắt đi tới trước cửa Hoa Tiện Lạc. Tôi thấy được ánh sáng trong khe cửa lộ ra, quả thật là nàng đã trở lại. Rất muốn xông thẳng vào trong, nhưng lại sợ hù nàng. Tôi càng do dự không ngừng trong hành lang, nghĩ phải tiếp cận Hoa Tiện Lạc lần nữa như thế nào.

Nhưng tôi bây giờ, ngoại trừ do dự ở trước cửa nhà nàng, cũng không nghĩ ra cách gì tốt để tới gần nàng".

Tên của nàng là Hoa Tiện Lạc?

Mãi đến khi tan việc, tôi vẫn không tìm ra chút đầu mối nào - rốt cuộc, Hoa Tiện Lạc trong nhật ký nhắc tới, có phải là cô gái tôi gặp cạnh đường cái không?

Chủ nhân nhật ký miêu tả đối với dáng người, dung mạo của nàng, quả thật không khác gì cô gái tôi từng thấy. Nhất là cái nốt ruồi dưới khóe mắt phải. Bởi vì vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, tôi thiếu chút nữa quên mất việc Tả Y Y muốn tới nhà dùng cơm. Nàng còn nói nàng không thích ăn quá mặn, người này thật đúng là khó hầu hạ.

Còn chưa về tới nhà, xa xa đã thấy Tả Y Y đang đứng ở trước cửa nhà tôi, bộ dạng hình như đã đợi rất lâu. Bây giờ nàng cũng không ăn mặc gợi cảm quyến rũ như tối qua, mà mặc T-shirt tay ngắn cùng quần jean bó sát, tóc dài cũng buộc tùy ý. Chân mang một đôi giày vải. Không biết tại sao, nhìn Tả Y Y như vậy đặc biệt thanh thuần, đột nhiên giống như trở về thời trung học, Tả Y Y không biết cách ăn mặc nhưng vẫn y nguyên nhiệt tình như một nắm lửa kia. Nàng lúc này, hình như chờ có chút không kiên nhẫn nổi, bộ dạng nhìn dáo dác xung quanh khiến tôi không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Chỉ lát sau, người nọ rốt cuộc phát hiện tôi, nàng lập tức vui mừng nhướng mày, giống như đứa trẻ vẫy tay về phía tôi.

Nhưng đợi tôi tới gần, Tả Y Y lại cắn răng nói với tôi: "Muốn chết hả, lâu như vậy mới về!"

Tôi tức giận mà xách túi to trong tay lên, nói: "Mua đồ ăn cho cậu mà". Tôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Cho cậu", mặc dù tôi bây giờ chưa tới 30 tuổi, cũng đã lộ ra hình tượng một bà chủ già đình rất hiền lành, tan việc sẽ đi mua thức ăn, thật là khiến người ta vui vẻ.

"Mau mở cửa", nàng cũng chẳng thèm để ý sự oán thầm của tôi, chỉ giục tôi, "Đã đứng ở trước cửa nhà cậu nửa ngày rồi, người khác còn tưởng tớ có ý gì đó".

Tôi liếc mắt, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra mở cửa. Sau khi vào phòng, Tả Y Y còn giống người chủ hơn cả chủ nhân tôi, nàng cởi giầy vải trên chân xuống, vứt túi xách qua một bên, trực tiếp để thân thể mảnh khảnh của mình nằm trên ghế sa lon. Sau khi dùng giọng nói ngọt ngào của nàng la lên "Mệt chết đi được", liền phối hợp mà vươn tay ra cầm điều khiển từ xa ở trên bàn, trực tiếp mở TV lên.

"Tối nay cậu không phải có tiết mục sao", tôi hỏi nàng, "Sao muốn tới nhà tớ ăn cơm thế?"

"Ăn xong sẽ trở lại đài". Ánh mắt của nàng nhìn TV chằm chằm, tùy tiện đáp.

Cùng với tiếng ồn ào trong TV truyền tới, tôi thở dài một hơi, sau khi bỏ túi xách xuống liền cầm thức ăn đi vào phòng bếp.

Tả Y Y cũng không phải là lần đầu tiên tới nhà tôi ăn cơm, tôi cũng không phải là là lần đầu tiên sắm vai nhân vật bà chủ gia đình "hiền lành" như thế. Quên đi, coi như là luyện tập trước đi, luyện tập sau này lao lực cho gia đình thế nào. Con người ta rất buồn bực, yêu cầu với cuộc đời cũng rất buồn bực. Không cần trải qua cuộc sống oanh oanh liệt liệt, chỉ cần cả đời bình bình thường thường là đủ rồi. Ai là người tương lai của tôi nhỉ? Tôi chỉ có thể đợi, dù sao cũng đã chờ hơn hai mươi năm, cũng không sợ chờ thêm một thời gian. Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy trong phòng yên tĩnh trở lại, TV phòng khách hình như cũng đã tắt. Lúc còn đang thắc mắc, Tả Y Y lại đột nhiên đi vào phòng bếp, trong tay đang cầm thứ gì đấy.

"Sao thế?" Tôi tức giận mà nhìn thoáng qua nàng.

"Mua cho cậu đồ lọc nước", nàng nói xong, đi tới chỗ vòi nước bắt đầu loay hoay, "Lần trước không phải cậu nói đau bụng sao, chắc chắn là do uống nước không vệ sinh rồi".

Tôi giật giật khóe miệng, vừa nhìn Tả Y Y bắt vật màu trắng kia trên vòi nước, vừa nói cho nàng biết: "Đó là do dì cả tớ tới nên mới đau". Nhưng trong lòng vẫn rất cảm động vì sự quan tâm của nàng đối với tôi.

Tả Y Y không nói lời nào, chỉ tiếp tục cúi đầu loay hoay với đồ trong tay. Tôi cũng lười để ý nàng, quay đầu thái đồ ăn trên thớt gỗ. Không biết đã qua bao lâu, Tả Y Y thở phào một hơi, nàng mở vòi nước ra, sau đó tự hào nói: "Làm xong rồi".

"Thật có ích không?" Tôi nhịn không được chế nhạo nàng.

"Để báo đáp lại", Tả Y Y đột nhiên tới gần, nàng lại dính sát lưng tôi như buổi sáng, nói thì thầm, "Cậu phải làm thêm một bộ chìa khóa nhà cậu cho tớ".

"Hả?" Tôi nhất thời phản ứng không kịp.

Tả Y Y nói tiếp: "Giống như lúc nãy đó, nếu tớ có chìa khóa, cũng không cần chờ cậu lâu như vậy..." Nàng còn chưa nói hết, tôi đã nghe được điện thoại ở phòng khách vang lên. Dùng sức vùng người, tôi muốn giãy khỏi cái ôm cứng của Tả Y Y, nhưng đối phương lại ôm chặt tôi, vẫn không nhúc nhích được.

"Cậu..." Tôi bất đắc dĩ nói, "tớ phải đi nghe điện thoại".

"Đồng ý với tớ trước đã". Nàng giống như đứa trẻ chơi xỏ tôi.

"Được được được", tôi vội đáp ứng nàng, "Ngày mai sẽ giao chìa khóa cho cậu được không?" Chỉ cái chìa khóa mà thôi, còn sợ nàng có thể trộm toàn bộ đồ nhà tôi đi bán sao?

Tả Y Y lại cao hứng nhào tới dùng sức hôn mặt tôi một cái, sau đó mới bằng lòng buôn cái ôm cứng của nàng ra. Cảm thấy Tả Y Y gần đây càng ngày càng kỳ lạ, nhưng chuông điện thoại di động trong phòng khách vẫn reo mãi không tha, tôi không kịp nghĩ liền chạy đi nghe điện thoại. Hóa ra đồng nghiệp trong công ty gọi tới, hỏi tôi một số chuyện về nghiệp vụ. Đồng nghiệp này tương đối nhiều lời, nàng nói xong chuyện này lại bắt đầu nói tới chuyện riêng, càng trò chuyện càng lâu, Tả Y Y bất mãn mà đi tới trước người tôi, bĩu môi chỉ chỉ vào bụng nàng, tỏ vẻ nàng rất đói bụng.

Tôi xua tay về phía Tả Y Y bảo nàng đừng nóng vội, sau đó nói với đồng nghiệp trong di động: "Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp đi, tớ còn phải làm thức ăn".

"Làm thức ăn?" Đối phương trêu chọc nói, "Làm cho bạn trai ăn hả?"

"Không phải, bạn tới nhà thôi". Tôi nói cho có lệ, rất nhanh liền cúp điện thoại.

Trấn an Tả Y Y mấy câu xong, tôi chạy vào trong phòng bếp tiếp tục làm xong đống đồ ăn còn lại. Lúc đổ xương sườn vào trong nồi nấu, đột nhiên nhớ tới lời đồng nghiệp nói. Nấu cho bạn trai ăn hả? Haizzz, người trầm lặng, không có anh chàng nào thích như tôi, không biết cái ngày này khi nào mới có thể tới.

Vốn tưởng rằng Tả đại tiểu thư lại sẽ chê ba kén bốn với món ăn tôi làm, nhưng không ngờ, nàng ngược lại ăn cơm rất yên lặng, cũng không nói gì thêm. Tôi vừa nhai đồ ăn, vừa lặng lẽ quan sát Tả Y Y hôm nay. So với trang điểm đậm xinh đẹp tối qua, tôi càng thích nàng không trang điểm như bây giờ, tuy nói Tả Y Y gợi cảm xinh đẹp có một hương vị khác, nhưng cảm thấy nàng không chút phấn son khiến tôi cảm giác thân thiết hơn. Giống như vẫn đang dừng ở thời trung học, chưa từng thay đổi. Oáp oáp, Tả Y Y đột nhiên ngáp một cái.

"Còn chưa ngủ đủ hả?" Tôi nhớ nàng hôm nay ngủ tới trưa mới tỉnh mà.

Tả Y Y giương mắt nhìn tôi, không thèm nói gì lại cúi đầu ăn cơm tiếp.

Đột nhiên nhớ tới chuyện sáng sớm nay nàng đã cuộn ở trên ghế sa lon đọc sách, tôi không khỏi oán giận nói: "Hôm nay cậu tự tiện lấy đồ trong túi xách tớ, có phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.