Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 56: 56: Lòng Dạ Cồn Cào




Mặc kệ Tiêu Minh Dạ có bảo đảm như thế nào thì Chung Ý Thu vẫn không thể chấp nhận nổi tin tức hắn vừa đem tới, hai người bọn họ nhận thức lâu như vậy, tuy Tiêu Minh Dạ thường xuyên mất tích, nhưng không đi quá lâu đến thế, trong khoảnh khắc cậu không tiêu hóa được.

Một đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau, mới 5 giờ sáng mà cậu đã tỉnh, đôi mắt mở to ngủ không được.

Cậu nghiêng người nhận ra Tiêu Minh Dạ cũng tỉnh rồi, đang nhìn chằm cái ót của mình, nhẹ giọng hỏi, “Tỉnh rồi à?”

Chung Ý Thu hụt hẫng trong lòng nhưng cũng không muốn biểu hiện ra, đưa lưng về phía hắn hỏi, “Chừng nào anh đi?”

“Đi bây giờ luôn.” Tiêu Minh Dạ im lặng một hồi mới trả lời.

Chung Ý Thu không nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào, Tiêu Minh Dạ đã hẹn giờ với người ta nên phải đi ngay, cơ mà không đành lòng khi thấy cậu phản ứng như vậy.

Hai người lẳng lặng giằng co năm sáu phút, Chung Ý Thu xoay người ngồi dậy, khom lưng lấy quá áo lông đầu giường, bắt đầu mặc vào người, thúc giục Tiêu Minh Dạ, “Vậy rời giường nhanh lên.”

Động tác duỗi cánh tay làm lộ ra hơn nửa cái eo nhỏ thon mềm, ba phần lả lướt thướt tha, ba phần mềm dẻo, cùng với ba phần uyển chuyển nhẹ nhàng, hấp dẫn Tiêu Minh Dạ, hắn vươn tay ôm lấy eo cậu ngồi dậy thuận thế dựa vào lưng cậu luôn.

Chung Ý Thu ngừng tay yên lặng cúi đầu, cái trán của Tiêu Minh Dạ tựa vào cổ cậu, hơi thở nóng ấm hòa quyện vào nhau.

Tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, đầu óc nổi gió xoáy xoay tròn, cậu ẩn ẩn cảm thấy hai người đàn ông không nên thân thiết đến thế, mặc dù là bị đàn ông dán lên người, thì cậu cũng không nên cồn cào trong lòng, càng không nên có phản ứng vùng dưới được.

Nhưng người này không phải là ai khác —— hắn là Tiêu Minh Dạ!

Chung Ý Thu tâm phiền ý loạn thở dài.

“Cao Tiểu Bao sẽ lái xe tới đón mọi người đến chỗ bác sĩ Phương vào thứ tư và chủ nhật.”

“Cậu ta cũng sẽ chở cậu tới chợ sách cũ, cứ việc sai cậu ta làm việc nhé.”

“Đừng đi chơi trượt băng một mình.”

“Trong phòng bếp có mì sợi khô, muốn ăn thì nấu lên là được.”

“Trước khi ngủ nhớ thay than đá, nếu không thì sẽ bị mất lửa.”

“Trong ngăn kéo ở phòng chú Nghĩa có đèn cầy, cúp điện thì thắp đèn cầy, đừng mở đèn dầu.”

“Trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận.”

.….

Trời vừa tờ mờ sáng, chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn đều chưa rời giường, trên mấy nhánh cây trong sân đều là một lớp băng mỏng, khí lạnh thâm nhập từ trong ra ngoài làm cho con người ta lạnh đến run rẩy.

Tiêu Minh Dạ dặn dò từng điều nhỏ nhặt, thở ra khí trắng mơ hồ, chúng lượn lờ quanh cái cằm nhọn kiên nghị, nói xong câu nào thì nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Chung Ý Thu, chờ cậu gật đầu thì mới yên tâm.

“Biết rồi mà, anh đừng lo.” Chung Ý Thu đút tay vào túi áo lông mà vẫn lạnh ngắc, cậu chán ghét cái không khí chia ly này, nên giục hắn mau đi.

Từ nhỏ cậu đã như vậy rồi, dù có luyến tiếc hay khổ sở biết bao nhiêu, nhưng khi đã biết rõ được sự thật, thì cậu không muốn bị tra tấn thêm một giây phút nào nữa.

Tiêu Minh Dạ mặc vào áo bông và ủng, trong tay cầm cái khăn choàng cổ mà Chung Ý Thu mua cho mình, hắn không mang theo hành lý gì cả, giống như chỉ là ra Cung Tiêu Xã mua chai nước tương mà thôi, đi ra tới cổng chính thì lại quay đầu nhìn về phía Chung Ý Thu, xuân hạ thu đông bốn mùa cảnh sắc khác nhau, chu kỳ ngắn ngắn dài dài lặp đi lặp lại, vẫn là lần đầu tiên quay đầu lại ở chỗ này, lần đầu tiên có người chờ hắn quay đầu lại, lần đầu tiên biết thì ra có người dõi theo bóng dáng của mình, cho dù là trời đông giá rét thế nào thì trong lòng cũng ấm áp dễ chịu lắm.

Chung Ý Thu rút tay ra chỉ chỉ cái cổ, Tiêu Minh Dạ nhếch miệng cười, mang lên khăn choàng cổ ở ngực, vỗ vỗ hai cái rồi xoay người đi.

Chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn không biết chuyện này, khi ăn cơm sáng, Chung Ý Thu mới nói cho hai người họ biết, mà cả hai đều không kinh ngạc, trước kia Tiêu Minh Dạ thường xuyên đột nhiên biến mất, ai cũng không biết hắn đi đâu, hắn cũng sẽ không chủ động nói với ai.

Đúng lúc các môn thể dục, mỹ thuật, và âm nhạc đều bị ngừng, đổi thành các môn chính để chuẩn bị thi cuối kỳ, chắc là bọn họ đã đoán hắn sẽ ra ngoài thôi.

Chung Ý Thu có tiết dạy đầu tiên, cậu tới lớp học mà chỉ thấy có một nửa học sinh có mặt, đám nhỏ liên tục giơ tay báo cáo nói giúp bạn học nào xin nghỉ.

Tan học về văn phòng, cậu hỏi Lý Hoành Phi tại sao lại như vậy, mấy giáo viên ở cạnh đó cũng bàn luận rôm rả rằng bữa nay có rất nhiều học sinh xin nghỉ bệnh.

Tới mùa đông bọn nhỏ đi học rất tội, phòng học vốn dĩ là nhà cũ, khung cửa sổ dãi nắng dầm mưa sớm đã biến hình, không chắn được gió, gió lạnh và khí lạnh thổi ồ ạt vào bên trong.

Bọn học sinh tuy mặc áo bông và quần bông, nhưng ngồi học một tiết đều bị đông lạnh đến tê tái, đây là học sinh trong nhà có điều kiện, chứ như Viên Binh, thì mấy ngày hôm trước tuyết rơi mà Chung Ý Thu vẫn thấy nó chưa mang giày ấm, tay chân bị tổn thương do giá rét sưng thành một cục bánh bao.

Quần áo của đám nhỏ ở đây đa số đều do mẹ chúng làm, dệt áo lông, áo bông, quần bông, hay giày bông đều là từng đường kim mũi chỉ làm thủ công, nhà Viên Binh đặc biệt nên khẳng định là không có, cô nó lâu lâu sẽ làm một cái cho nó, nhưng mà đứa trẻ bảy, tám tuổi thì thay giày thường xuyên, chỉ còn cách cho nó mang lại giày cũ của anh chị họ thôi.

“Mỗi năm đều xảy ra chuyện này, tôi bị đông lạnh đứng ngồi còn không yên, huống hồ là tụi nhỏ.” Hiệu trưởng Trịnh nhấp một ngụm trà nóng, nhả ra lá trà bên trong.

Chung Ý Thu: “Đều là bị bệnh à? Lớp của tôi đến hơn hai mươi đứa xin nghỉ lận đó, chẳng lẽ đều bị bệnh sao?”

“Cái này cậu không cần lo, đóng tiền học phí hết rồi mà, mấy đứa nhỏ dù có lười biếng thì phụ huynh cũng không cho nghỉ đâu, bị đánh một trận còn phải đi học!” Hiệu trưởng Trịnh nói.

Chung Ý Thu nhìn Lý Hoành Phi không nói chuyện, nếu là như thế thì càng kỳ quái, hơn nữa không chỉ có lớp của bọn họ, mà lớp 3 cũng có mười mấy học sinh không đi học.

Chuông học vang lên, hiệu trưởng Trịnh đúc kết với bọn họ, “Ngày mai lại xem, hỏi mấy đứa xin nghỉ một, hai ngày trước, còn đứa nào xin nghỉ dài ngày thì đến nhà thăm hỏi.”

Ánh mặt trời bên ngoài lười nhác chiếu vào cửa kính, Chung Ý Thu dựa vào bàn làm việc sửa giáo án, bàn tay đông cứng không cầm nổi bút máy, cứ cách vài phút là dừng lại, làm ấm đôi tay rồi mới viết tiếp được.

Cậu ngẩng đầu nhìn vị trí trống vắng phía đối diện, cái ly nước mà Tiêu Minh Dạ hay dùng nằm lẻ loi ở trên bàn, Chung Ý Thu ma xui quỷ khiến thế nào mà duỗi tay lấy lại đây, đặt nó cạnh cái ly của mình, cậu nhìn hai cái ly chằm chằm nhớ lại lai lịch của chúng thì bật cười.

Hai cái ly vốn là hai cái hộp đựng đồ ăn, ngày sinh nhật của Chung Ý Thu, Tiêu Minh Dạ đã tặng cho cậu một hộp đồ ăn, sau này cậu mới biết, Tiêu Minh Dạ căn bản không biết ngày đó là ngày sinh nhật của cậu, là do trong lúc cậu sốt cao đã nhì nhằn mãi sao không có đồ hộp? Tiêu Minh Dạ mới lên trấn trên mua cho cậu.

Chung Ý Thu hoàn toàn phản ứng theo bản năng, khi còn nhỏ hay sinh bệnh, thường xuyên chích và uống thuốc, mỗi lần đi chích cậu không khóc mà còn rất hào hứng, bởi vì chích thuốc xong thì mẹ sẽ mua đồ ngọt cho cậu, đây đãi ngộ mà bệnh nhân mới có, cậu được ăn trái cây bên trong, còn nước thì để lại cho chị gái uống, cho nên mỗi lần phát sốt là đòi uống đồ hộp thôi?

Tiêu Minh Dạ bị cậu hiểu lầm đồ hộp là quà sinh nhật, người ta còn chân thành cảm ơn hắn nữa, thế là hắn chột dạ cả đêm, ngày hôm sau lại chạy đi mua thêm một hộp nữa cho Chung Ý Thu, lúc ấy cậu không biết duyên cớ bên trong nên vui vẻ lắm, ăn một lọ còn tốt bụng để dành nước ngọt cho Tiêu Minh Dạ uống nữa.

Vì thế mới có hai ly nước giống hệt nhau thế này.

Không biết Tiêu Minh Dạ đạ xuất phát chưa nhỉ? Đã đi tới đâu rồi? Chung Ý Thu ngơ ngẩn xuất thần.

“Thầy Chung ơi? Thầy Chung ơi?” Lưu Thanh Hồng kêu hai tiếng mà Chung Ý Thu vẫn chưa nghe thấy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai cái ly rỗng.

“Thầy Chung ới?”

“Ơi? À ——” cậu rốt cuộc cũng bừng tỉnh, cánh tay hoảng loạn đụng phải cái ly làm nó xém rớt xuống đất, nên cậu vội vàng khom lưng ôm lấy.

Lưu Thanh Hồng đứng ở chỗ ngồi của Tiêu Minh Dạ đưa qua một quyển sách bài tập của học sinh, nói: “Đây là sách anh cho tôi mượn lần trước, trả lại cho anh.”

Chung Ý Thu nghi hoặc, “Tôi không……” Cậu ngẩng đầu đang muốn nói chuyện thì thấy Lưu Thanh Hồng lớn mật chớp chớp mắt với mình, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chung Ý Thu buồn bực, mở quyển sách trong tay thì thấy một hàng chữ bằng bút chì ở trang đầu tiên, “Ra sân thể dục, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

Lưu Thanh Hồng nhát gan, nhu nhược, Chung Ý Thu không thể tin được cô sẽ lén truyền giấy cho mình, trong văn phòng còn có sáu bảy giáo viên khác, không biết là có chuyện gì không nói rõ được đây.

Cậu tẩy đi dòng chữ đấy, rồi xé luôn trang giấy đút vào túi quần.

Cậu ra tới cổng trường nhìn trái nhìn phải mà không thấy ai, Lưu Thanh Hồng đứng ở cột bóng rổ nhìn chằm chằm vào cổng trường, cô mang thai năm tháng bụng đã rất lớn, nhưng mấy chỗ khác thì không mập, thân thể gầy nhỏ vác một cái bụng lớn nhìn rất chói lọi.

Chung Ý Thu bước qua đó, đạp lên đóng cỏ khô, đến gần thử thả lỏng cười hỏi, “Làm sao vậy?”

Lưu Thanh Hồng nhìn về phía sau cậu vài lần rồi mới nhìn cậu, nói, “Thầy Chung, bữa nay có nhiều học sinh không đi học, tôi đoán không phải là do sinh bệnh đâu.”

Ngày thường cô nói rất nhỏ, cũng hay loanh quanh không vào chủ đề chính, đây là lần đầu tiên Chung Ý Thu nghe thấy cô nói thẳng vào chủ đề, nên khẩn trương theo, “Sao lại thế này? Không phải sinh bệnh thì là nguyên nhân gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm, anh cả bên nhà chồng tôi hôm qua có ghé nhà, bảo tôi hôm nay không được đi làm, nói là ngày sinh thần gì đó, cả nhà không được ra cửa, cũng không được ăn cơm cả ngày, nếu không thì sau này thần sẽ trừng phạt, nội dung ra sao thì tôi không rõ lắm, chỉ hiểu đại khái vậy thôi.”

Chung Ý Thu khiếp sợ, nghĩ có lẽ là giáo hội mà Viên Lão Hổ đã nói với Tiêu Minh Dạ, nếu tính theo số lượng này, thì toàn trường bữa nay có hơn một trăm em không đi học, thuyết minh là toàn thôn có hơn một trăm gia đình tin vào giáo phái này.

“Tôi nói cho anh biết, nhưng anh đừng nói cho người khác biết nha, bọn họ muốn tin thì cứ tin, không liên quan gì đến bọn mình hết.” Lưu Thanh Hồng dặn dò, chắc là cô đã phát hiện số lượng người tham gia quá lớn, kìm lòng không đậu đi kiếm người thổ lộ.

Chung Ý Thu không nghĩ đến chuyện này, cậu không đoán ra giáo phái này có gì để mọi người tin theo? Thờ thần thánh phương nào? Giáo đồ có lợi ích gì không?

Lưu Thanh Hồng bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu dọa sợ, sợ mình đã nói gì đó không hay, Chung Ý Thu cười cười đáp ứng cô, “Vâng, cảm ơn cô! Tôi biết rồi, chỉ cần không phải sinh bệnh là được, nhiều học sinh quá mà sinh bệnh cả đám thì không hay.”

Lưu Thanh Hồng cuối cùng mới yên tâm, ôm bụng to chậm rãi về vườn trường.

Chung Ý Thu đứng một mình ở trong sân bóng rổ hơn mười phút để cân nhắc các mối liên quan, tổng hợp các manh mối, bọn họ thờ phụng hình như là đạo Cơ Đốc, nhưng chưa từng nghe qua đạo Cơ Đốc có ngày sinh thần, còn yêu cầu mọi người không ra khỏi cửa, không ăn cơm, hơn nữa Viên Lão Hổ lần trước còn nhắc Tiêu Minh Dạ người nhà hắn lan truyền không chích, không uống thuốc, tự khỏi bệnh luôn, sao mà tà đạo thế này.

Có điều Lưu Thanh Hồng nói cũng đúng, nguyện ý tin thì tin, không liên quan gì đến cậu cả.

Chỉ là nghĩ đến không cho bọn nhỏ ăn cơm, làm cậu buồn cười xen lẫn đáng thương.

“Thầy Chung làm rớt tiền ở đây à?” Một giọng nữ khanh khách cười rộ lên.

Chung Ý Thu quay đầu lại thấy Lâm Ngọc Phương mặc cái áo lông vũ màu đỏ đẹp mắt, đứng ở trên đường cười với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.