Chú Nghĩa nói không sai, vì chuyện của Lưu Thanh Hồng và Trương Tây Minh mà mấy nhà lâm vào cuộc chiến.
Trịnh Lão Tam đương nhiên nuốt không nổi khẩu khí này, dẫn người tới nhà mẹ đẻ Lưu Thanh Hồng đùa giỡn một hồi, đánh anh trai Lưu Thanh Hồng vào bệnh viện.
Lại tới nhà Trương Tây Minh quậy phá, nhưng nghe nói không chiếm được tiện nghi ở nhà Trương Tây Minh, vì vợ của Trương Tây Minh không phải là đèn cạn dầu, bị ép buộc thì mặc kệ gã là ai, liên kết với mấy chị em bạn dì, mười mấy người phụ nữ đẩy Trịnh Lão Tam xuống đất cào rách mặt gã, dẫn tới gã không dám ra cửa cả nửa tháng.
Một tháng trôi qua nhanh chóng, vậy mà chuyện này vẫn còn nóng hôi hổi không chìm xuống, từ đầu thôn đến cuối hẻm phàm là tụ tập vượt qua hai người, thì tất nhiên sẽ nhắc tới Lưu Thanh Hồng và Trương Tây Minh.
Chung Ý Thu không tâm tình chú ý tới mấy chuyện này, vì có chuyện còn làm cậu sầu lo hơn.
Tiêu Minh Dạ nhận thầu núi sau, vốn dĩ đã bàn tốt chỉ còn ký kết hợp đồng nữa thôi.
Ăn Tết xong, qua mùng tám là bọn họ bắt đầu truy hỏi, nhưng vẫn không có hồi phục.
Viên Lão Hổ cũng không rõ thư ký có ý gì, lão nói mỗi lần đi hỏi, thì thư ký đều trả lời là chờ một chút.
Mọi người đoán chắc là có biến cố gì đó, nhưng Viên Lão Hổ nói gần đây bên đại đội không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa năm ngoái lúc Tiêu Minh Dạ gửi bao lì xì, thì thư ký không nên có tính toán gì khác.
Chung Ý Thu lại lo lắng rằng có khi nào có người nghe nói chuyện sửa đường cao tốc hay không? Cao Tiểu Bao đã nghe được tin, thì làm thư ký thôn cũng có khả năng nghe được tin tức.
Cao Tiểu Bao không biết đã chạy tới đâu rồi, hắn vẫn chưa về, bằng không có thể tìm hắn hỏi thăm.
Tiêu Minh Dạ rất bình tĩnh, cho dù có phát sinh chuyện gì thì vẫn cứ nhàn nhạt không để bụng, vậy mà lần này cũng có chút sốt ruột, nói vậy trong lòng hắn cũng có chút cồn cào không yên.
Trường học lúc này thiếu ba giáo viên, sau khi điều chỉnh cũng che lấp được khoảng trống.
Trừ bỏ mấy chủ nhiệm lớp, thì mấy giáo viên còn lại đều dạy không dưới một lớp, mà tiền lương lại không thêm, làm các giáo viên ngầm sôi nổi oán giận.
Lớp Chung Ý Thu đi học đầy đủ, chỉ có hai hay ba học sinh chưa đóng học phí, Lý Hoành Phi nói chuyện này bình thường thôi, mỗi lớp đều có.
Có rất nhiều nhà vừa qua năm là hết tiền, có một số phụ huynh có thói quen kéo dài, kéo tới hạn chót mới chịu đóng.
Viên Binh cũng chưa đóng học phí, mỗi ngày đi học mượn sách giáo khoa của bạn cùng bàn.
Lý Hoành Phi hỏi thì nó nói là ông nội có quyển sổ tiết kiệm có lãi, mấy ngày gần đây tới kì trả lãi, nên phải chờ thêm vài ngày.
Lý Hoành Phi đoán thầm, ông nội Viên Binh tới từng tuổi này phỏng chừng sẽ không đi gửi tiền vào ngân hàng, càng không hiểu đóng tiền lãi ra sao, quả nhiên hỏi lại, Viên Binh nói là cô nó gửi tiền giúp.
Chung Ý Thu có chút lo lắng, nhưng cô Viên Binh đối xử với nó khá tốt, mua quần áo làm giày cho nó, cách một khoảng thời gian sẽ tới nhà, giúp hai ông cháu giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, hẳn là sẽ không làm ra chuyện tham tiền gì đâu.
Đối với Viên Binh, Chung Ý Thu có chút áy náy, thậm chí có hơi không dám đối mặt.
Nửa năm trước Viên Binh lấy hết can đảm nói với cậu không muốn đi học nữa.
Chung Ý Thu đã từng nói với thằng bé, bởi vì thầy cũng là lần đầu tiên làm giáo viên, cho nên không biết nên nói như thế nào với nó —— vì sao trải qua trăm cay ngàn đắng cũng muốn kiên trì đọc sách? Hy vọng Viên Binh có thể cho bản thân thời gian nửa năm, tại học kỳ này sẽ có câu trả lời.
Mà nửa năm này, trừ bỏ cho Viên Binh mượn một số sách đọc, thì không giúp nó tìm câu trả lời gì cả.
Vàp tháng ba, thời tiết dần dần ấm áp, nhiệt độ giữa trưa dâng cao đã khiến đám nhỏ cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc cái áo tay dài chạy nhảy ở giữa vườn trường.
Ở học kỳ 1, Viên Binh không tham gia kì thi cuối kì, ở nhà làm bài thi vẫn đạt một trăm điểm, tháng này Chung Ý Thu chọn nó làm ủy viên Toán học.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết Toán, nó ăn cơm sớm rồi vào trường học, tận chức tận trách giúp Chung Ý Thu lấy sách bài tập đã phê xong vào lớp.
Văn phòng chỉ có Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ buổi chiều có ba tiết dạy, hai tiết tự nhiên và một tiết thể dục.
Chung Ý Thu sửa bài tập cho bọn nhỏ lớp mình xong, lại giúp Tiêu Minh Dạ sửa.
Viên Binh từ ngoài cửa thăm dò tiến vào nhỏ giọng kêu cậu, Chung Ý Thu vẫy tay bảo nó tiến vào, cầm lấy quả táo cho thằng bé ăn.
Trái cây ở nông thôn không tính là đồ vật quý giá, trước cửa mỗi nhà đều trồng mấy cây ăn quả, nhưng đều ra quả theo mùa, cuối mùa thu thì tương đối nhiều, mùa đông thì rất ít, có thể ăn thì đều bán đi để lấy tiền.
Viên Binh cầm ở trong tay muốn ăn rồi lại trộm giương mắt ngó Tiêu Minh Dạ, Chung Ý Thu buồn cười, Viên Binh tựa hồ không hề sợ Tiêu Minh Dạ, nhưng tràn ngập tò mò lẫn sùng bái, muốn thân cận rồi lại không dám.
“Ăn đi.” Chung Ý Thu nói.
Thằng bé liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạ vài lần, mới cắn một miếng to.
“Ông nội nói ngày mai giao học phí.” Trong miệng nó vẫn còn đồ ăn, nhưng vẫn nghe ra sự vui mừng trong đó.
Bàn tay đen sì cầm quả táo đỏ rực, làm Chung Ý Thu đột nhiên cảm thấy chua xót, nghĩ nghĩ rồi mới hỏi, “Con muốn đi học sao?”
Đôi mắt của Viên Binh mê mang, như là không hiểu ý của thầy giáo là gì, có lẽ nó đã quên mình đã từng nói qua học kỳ này nó sẽ không đi học nữa.
Chung Ý Thu nhắc nhở, “Năm ngoái con từng nói với thầy, không muốn học nữa……”
Viên Binh có chút hoảng hốt, lập tức bảo đảm nói, “Hiện tại con muốn đi học.”
Chung Ý Thu cười, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều, vỗ vỗ bả vai nó hỏi, “Sao nghĩ thông vậy?”
Viên Binh xấu hổ, mặt nó đen không nhìn ra được, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng, Chung Ý Thu không cần sờ mà cũng biết nó nóng bừng đến mức nào.
Thằng bé cúi đầu, mắt nhỏ hợp thành một đường kẻ, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Con muốn đọc sách, con muốn trưởng thành giống với thầy Chung.”
Những lời này chấn động trình độ nhận thức siêu việt của Chung Ý Thu, trường hợp này không thể nói lý, trực tiếp chấn động thân thể như lần đầu gặp Tiêu Minh Dạ vậy.
Tiêu Minh Dạ vẫn luôn ngồi ở đối diện cúi đầu sửa bài tập, nghe xong lời này thì thẳng người tựa lưng vào ghế ngồi, cười hỏi, “Giống thầy Chung ở chỗ nào?”
Bị thần tượng hỏi chuyện làm Viên Binh có chút kích động, nhưng nó không trả lời được, con mắt lay động suy nghĩ rất lâu mà không biểu đạt ra, chỉ phải nói: “Tốt giống thầy Tiểu Chung……”
Chung Ý Thu không nói nên lời, ngực bị đè nặng như có tảng đá đè lên, giờ này khắc này cậu giống với Viên Binh, không có cách nào để biểu đạt cảm xúc trong lòng mình, chỉ là nghiêm túc nói một câu, “Viên Binh, cảm ơn con.”
Đến khi Viên Binh ra ngoài mà cậu vẫn còn thất thần, trừ bỏ cảm kích càng có rất nhiều lo lắng, sợ bản thân mình không tốt, cô phụ kỳ vọng của đứa nhỏ này.
Tiêu Minh Dạ cong ngón trỏ nhẹ nhàng búng mũi cậu, gương mặt luôn luôn lạnh lùng giờ phút này lại sáng lạn như ánh mặt trời, “Thầy Tiểu Chung của bọn mình quá lợi hại, làm học sinh sau khi lớn lên muốn trở thành mình, đây là niềm kiêu hãnh lớn nhất của giáo viên đó.”
Chung Ý Thu bị áp lực bất thình lình nhảy ra làm cho cả người cong lại, dựa vào bàn, trong lòng vừa kích động vừa khủng hoảng, khóe miệng muốn cong lên lại muốn trĩu xuống, hai loại tâm tình lung tung rối loạn.
Nhưng giờ phút này, cậu bị gương mặt của Tiêu Minh Dạ hấp dẫn, hắn cười không kiêng nể gì, tia sáng trong mắt phát ra từ nội tâm vui sướng, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay trở nên anh tuấn vô cùng.
Chung Ý Thu nghĩ Tiêu Minh Dạ thật là đẹp mắt! Tất cả đều là vì mình, anh ấy kiêu ngạo vì mình, vui vẻ vì mình, trên thế giới này còn có chuyện nào tốt hơn nữa chứ!
Vì vui sướng của Tiêu Minh Dạ, nên mình cũng muốn nỗ lực làm một giáo viên tốt.
Cho đến cuối tháng ba, chuyện hợp đồng nhận thầu vẫn không có âm tín, Chung Ý Thu nhịn đau lại lấy ra một ngàn đồng cho Tiêu Minh Dạ, bảo hắn cùng Viên Lão Hổ tới tìm thư ký, sợ càng kéo dài sẽ càng có nhiều biến cố.
Kết quả thư ký không thu tiền này, trực tiếp bảo bọn họ quay trở lại.
Trong lòng mọi người đều hiểu, ở giữa tuyệt đối đã xảy ra chuyện, chỉ là hỏi thư ký và mấy cán bộ trong đại đội, không ai có thể nói rõ ràng, chỉ là có lệ nói chờ một chút.
Viên Lão Hổ như là bị cô lập ở chỗ làm, rất nhiều thời điểm ở trong đội có chuyện gì lão đều không rõ ràng lắm, tuy là một chủ nhiệm, nhưng chỉ là chân chạy việc dựa theo chỉ thị của lãnh đạo.
Tiêu Minh Dạ ẩn ẩn có dự cảm không tốt, nhưng hắn sợ Chung Ý Thu sốt ruột, không hề biểu hiện ra ngoài, vẫn làm dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chung Ý Thu hiểu hắn đang băn khoăn cho mình, cũng không dám sốt ruột, cho nên hình thành hiện tượng rất kỳ quái, bao gồm cả chú Nghĩa, rõ ràng ai nấy cũng nóng lòng như lửa đốt mà lại biểu hiện nhẹ nhàng, vui vẻ hơn cả ngày thường.
Cố tình lúc này có một vị khách không mời mà đến.
Thứ bảy ăn tối trễ, sau khi tan học, bọn họ giúp đỡ chú Nghĩa sửa sang lại vườn rau ở phía sau, có một số hạt giống cần ươm trồng ngay.
Hơn 7 giờ bọn họ mới ăn cơm, chén mới vừa bưng lên bàn thì ngoài sân vang lên tiếng của Viên Bảo Xương.
Chung Ý Thu còn tưởng rằng chỉ có một mình hắn, dọn cái ghế ra tới, không ngờ hắn lại mang một người theo.
Thế mà người đến là lãnh đạo đã ở lại ăn Tết, bị cảnh sát mang về hai ngày liền thả ra.
Chung Ý Thu lập tức đề phòng, người này tìm tới cửa làm gì? Chẳng lẽ là vì tìm Tiêu Minh Dạ báo thù hay sao?
“Xin chào mọi người!” Người này lắc lắc tay phải nhiệt tình chào hỏi.
Chung Ý Thu cảm thấy động tác của gã quá khiêng cưỡng, như là đang bắt chước lãnh đạo lớn chào hỏi nhân viên, nhưng lại bắt chước không đúng chỗ, có vẻ chẳng ra cái gì cả.
“Cháu là?” Chú Nghĩa chưa từng gặp gã, hỏi.
Gã tiến lên giơ tay nắm lấy tay phải của chú Nghĩa, “Xin chào, kẻ hèn Hồ Yến Bằng.”
Phụt —— Vương Văn Tuấn nhịn không được cười sặc sụa.
Chung Ý Thu cũng đau đầu theo, trong sinh hoạt hay là ở nông thôn, nói chuyện văn vẻ thế này quá kỳ quái.
Chú Nghĩa bắt tay với gã, khách khí lại xa cách nói: “Hoan nghênh, vào trong phòng ngồi.” Mời khách vào nhà lại mời nói: “Hai người ăn tối chưa? Cùng ăn chung không?”
Hồ Yến Bằng ngồi xuống ghế, lại làm ra vẻ xua tay nói: “Chúng tôi ăn rồi, các người chậm dùng.”
Phụt —— Vương Văn Tuấn thật sự không khống chế được bản thân, phun xong còn ngượng ngùng xua xua tay với Hồ Yến Bằng.
Chú Nghĩa liếc mắt nhìn y một cái, Chung Ý Thu níu tay kéo y ra ngoài.
Ba người bọn họ bị đuổi ra phòng bếp ăn cơm, chú Nghĩa và cái người Hồ Yến Bằng không biết đang nói chuyện gì, Chung Ý Thu muốn đi nghe một chút, Tiêu Minh Dạ không cho cậu đi, nói, “Ăn cơm đi.”
“Gã tới làm gì?” Chung Ý Thu ăn không vô, bất an suy đoán.
Vương Văn Tuấn hỏi, “Thằng cha tâm thần này là ai vậy?”
Chung Ý Thu: “Lãnh đạo hội giáo mà rất nhiều người tin ……”
Vương Văn Tuấn đứng lên, ném chén xuống không ăn, “Không được! Tôi phải đi nghe một chút, xem gã nói hươu nói vượn cái quần què gì!”