Nhật Ký Nuôi Dưỡng Gen Đặc Biệt

Chương 19




[Charlie độc thoại]

Tôi lơ đẹp ánh mắt hưng phấn và cầu xin của India sau khi chuyện cô ả giết người chặt xác bị phanh phui, ráng dằn cơn tò mò xuống.

Đã đến lúc Jane kể cho tôi nghe về mọi chuyện rồi.

Tôi có phần dở khóc dở cười khi biết giả thuyết mình từng phủ định hóa ra lại chính là chân tướng. Có điều nỗi lo âu tôi đang phải dằn xuống đáy lòng đây quả thật quá khó để phớt lờ.

Nếu một ngày nào đó nàng bỗng được quyền lựa chọn, chọn trở về thế giới cũ và đột ngột biến mất thì tôi phải làm sao đây?

Thâm tâm tôi biết nàng sẽ không làm thế, nhưng ngộ nhỡ nàng bị buộc phải rời khỏi tôi thì sao?

Nàng đã trở thành trung tâm, thành trụ cột chống đỡ thế giới tinh thần của tôi, tựa như một hành tinh khởi nguồn cho thiên hà.

Mường tượng đến cảnh nàng sẽ rời đi, cho dù xác suất ấy bé nhỏ cực kỳ, trái tim tôi vẫn như bị rút cạn máu trong một chớp mắt.

Tôi phải kết hôn với nàng ngay tức khắc!

Không, khâu chuẩn bị sẽ ngốn quá nhiều thời gian, vả lại tháng Sáu cũng đang cận kề rồi.

Thế thì làm nàng mang thai trước vậy.

Mặc dù tôi không biết làm như vậy có thể giữ được gì khi tất cả mọi thứ đều chỉ bắt nguồn từ trí tưởng tượng, nhưng cho dù đó có là chuyện vô căn cứ, xác suất chỉ là một phần một triệu, tôi vẫn muốn làm tất cả có thể để giữ nàng lại.

Tuy mấy ngày nay không phải thời kỳ rụng trứng của nàng, nhưng xác suất trúng thưởng vẫn lớn hơn khi không tránh thai. Tôi đã quẳng sạch mọi thứ dùng để tránh thai đi, bao gồm cả những chiếc bao cao su vô dụng đã được mua từ đời nào. Jane dõi theo hành vi của tôi với đôi mắt sáng lấp lánh, tôi cười thầm ở trong lòng. Nàng phản ứng rất nghiêm trọng với thuốc tránh thai, những viên thuốc đáng ghét đó kéo dài thời gian ngủ của nàng. Nhiều khi chúng tôi còn chưa cùng lên đỉnh thì nàng đã thiếp đi mất, tuy rằng bên dưới hẵng còn tỉnh táo. Nhưng tôi muốn nghe nàng hét đến khàn giọng, muốn nhìn nàng kìm lòng không đặng mà cọ xát ga giường để giảm bớt khoái cảm kìa.

Tôi mê mẩn cái cách làm nàng thụ thai, thậm chí còn không kìm nổi mà làm hai bận. Làn da nơi bộ phận bí ẩn nhất của cả hai chúng tôi dán sát vào nhau. Thật muốn hòa nàng vào máu thịt của mình.

Mặc dù Jerry cau mũi khi đoán trúng ý tưởng nửa che giấu đám cưới đẹp nhất của tôi, nhưng ít nhất tôi còn có Jane, người bằng lòng thuộc về tôi một cách trọn vẹn mà tôi thích vô cùng, còn cậu ta ư? Sarah thậm chí còn chẳng buồn cưới cậu ta nữa là.

Phàm là phụ nữ bình thường thì chẳng ai muốn cưới cậu chàng Jerry cả, miễn là họ không hám của hoặc ham dục.

Tất nhiên, chuyện này để sau hãy bàn.

Tôi đã lên kế hoạch cầu hôn vào Giáng sinh, thế nên mới đồng ý với cha mẹ là sẽ về nhà vào dịp Giáng sinh.

Đúng vậy, tôi cần phải có được sự đồng ý của cha nàng trước nhất. Hơn nữa cha mẹ hai bên đều đã về hưu, lại giàu kinh nghiệm trong chuyện này, dựa theo cuộc thăm hỏi nhiệt tình về mối quan hệ giữa tôi và Jane, nhất định họ sẽ ôm đồm việc chuẩn bị hôn lễ sao cho thật xuất sắc.

Đúng là tuyệt không gì bằng, bởi thật tình thì tôi chẳng muốn lãng phí một phút nào cho những chuyện này, mà chỉ muốn ở bên Jane của tôi thôi.

Nhưng có vẻ như người nào đó không nghĩ vậy.

Jane vừa về nhà đã cắm trại trên tầng hai chơi trò chơi. Tối đến, tôi phải kéo nàng về giường, ấy thế mà nàng còn nắm chặt tay cầm trò chơi, hô hào chỉ cần cho nàng năm lần cơ hội nữa thì nhất định có thể vượt màn.

Lạy Chúa, nhân vật chính đã rớt hơn chục lần ở đoạn trượt dây rồi đấy.

Tôi phải đi kiếm mãi mới tìm được chiếc nhẫn kia. Nhưng khi đeo vật nhỏ ấy lên ngón tay nàng, đè lên vùng da có xăm tên tôi, trái tim tôi tràn đầy sự hài lòng kỳ lạ, sung sướng hơn cả lần đầu giải phẫu cơ thể người. Tôi kìm lòng không đặng mà vuốt ve vùng da ấy, chuyển động chiếc nhẫn, để lại hơi ấm của tôi trên nó, ngắm nhìn tên tôi ẩn hiện ở bên dưới.

Nếu chúng tôi có nhiều thời gian hơn là chỉ một đời người thì tuyệt biết mấy…

Đời sống tình cảm của Jerry phải nói là cực kỳ bê bối, giả mà cậu ta không làm Tổng giám đốc, không độc thân, không lắm tiền hay mọi người không dễ dàng du di, thì có khi cổ phiếu công ty đã rớt giá vì cậu ta rồi. Có điều việc cậu ta gọi thẳng cho Jane làm tôi phát bực lên được.

Cậu ta là kẻ duy nhất mà Jane chào đón một cách hiền hòa.

Hơn nữa cậu ta còn là một tên playboy.

Phụ nữ, hễ nằm trong tầm với của cậu ta thì đều bị cậu ta đưa lên giường bằng hết.

Lảm nhảm cái gì mà cảm ơn Jane vì đã nói đỡ hộ cậu ta với Sarah, còn tặng nàng một bó tử đinh hương nữa chứ.

Ồ, tặng hoa thì nghĩ đến việc giao cho tôi, thế sao gọi điện lại không nghĩ đến việc gọi cho tôi trước vậy?

Trong hai tháng tiếp đó, cậu ta chẳng được sống yên lấy một ngày.

Một tối nọ, cậu ta suy sụp gọi cho tôi và cầu xin tôi đừng gửi thêm bất kỳ bộ phận cơ thể nào đến nhà cậu ta nữa.

Nhưng tôi cũng đã giúp cậu ta đấy chứ? Sau khi trông thấy lá phổi đen sì lở loét của người mắc bệnh ung thư phổi, cậu ta chẳng dám sờ vào thuốc lá nữa. Đáng nhẽ cậu ta nên cảm ơn tôi mới phải.

Jane khi mang thai rất ngoan, ít nhất so với Jerry thì tôi hạnh phúc hơn nhiều. Sarah ốm nghén rất nghiêm trọng và chẳng ăn uống được gì, mãi đến đêm khuya mới thèm ăn. Những thứ cô nàng thòm thèm thường chỉ xuất hiện với tần suất đếm được trên một bàn tay mỗi năm trong thực đơn cuối tuần của một số nhà hàng. Một sáng nọ, Jerry với quầng thâm mắt thậm chí còn phải ghé nhà tôi uống chùa cà phê vì trong nhà đã hết bay hạt cà phê, còn cậu ta thì quá mệt để đi mua thêm.

Ừmmm, cảm tạ bé con trong bụng Jane nhé.

Chẳng qua không được làm tình thật đúng là một cực hình.

Nàng cũng phải chịu cực hình ấy.

Tôi xoa nắn cơ thể nàng, không thể tiến vào bên trong, chỉ có thể giải tỏa phần nào cho nàng, mà tôi cũng chỉ có thể bồi hồi ở bên ngoài. Tuy không thể sánh bằng bên trong, nhưng có còn hơn không.

Nàng tặng cho tôi một đứa bé, tôi đã chọn tên cho thằng bé từ lâu.

Chân của Matthew thật nhỏ, còn không bằng nửa lòng bàn tay tôi, cả cái đầu cũng be bé xinh xinh. Sao các tế bào gốc của con người lại có thể điều khiển tốt đến độ phát triển thành đầy đủ năm ngón tay hoàn chỉnh trên một bàn tay nhỏ thế nhỉ.

Khoảnh khắc thằng bé mở mắt, tôi lập tức biết là chúng tôi giống nhau.

Nhưng thằng bé không vấp phải sự bối rối như tôi hồi nhỏ.

Tôi thử dẫn Matthew vào phòng làm việc của tôi, nơi bày vô số những bình lớn nhỏ đựng nội tạng người được bảo tồn hoàn hảo, thậm chí còn có cả xác của một đứa trẻ vừa chào đời đã mất. Đây chính là thành quả công việc tương đối hoàn hảo của tôi đến từ một người phụ nữ có thai tử vong khoảng ba mươi tư tiếng đồng hồ, tôi thậm chí còn lấy ra hoàn chỉnh bộ phận gắn liền với đứa trẻ của cơ thể mẹ. Nếu Matthew có khuynh hướng như tôi, tôi có thể dẫn lối cho thằng bé thông qua phương thức này.

Nỗi lo lắng của tôi dường như có phần thừa thãi, bởi vì thằng bé hoàn toàn không có vẻ gì là hứng thú, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh đọc cuốn sách thằng bé vừa hỏi mua trên đường đến đây.

Thằng bé rất thông minh. Nó tiếp thu tri thức tựa như bọt biển, thậm chí cứ mỗi cuối tuần còn liệt kê cho bản thân một danh sách dài những việc mà bản thân nó hứng thú. 

Sau khi đọc xong cuốn Bách khoa toàn thư Britannica[1] và Biên niên sử Hoa kỳ[2] nằm trên giá sách khổng lồ bên trái phòng sách, thằng bé lại bắt đầu đẩy chiếc thang gỗ nhỏ sang kệ sách của Jane, hơn nữa thường xuyên cầm một cuốn trong số đó rồi lẳng lặng ngồi đọc cạnh nàng, để tiện hỏi khi có điều thắc mắc.

[1] Bách khoa toàn thư Britannica là bách khoa toàn thư tiếng Anh lâu đời nhất, được in lần đầu tiên từ 1768 đến 1771 tại Edinburgh, Scotland.

[2] Biên niên sử Hoa Kỳ (Chronicles of America) là tựa đề của một tuyển tập gồm năm mươi quyển, được in lần đầu tiên vào năm 1918, viết bởi các nhà sử học thời xưa về các khía cạnh khác nhau của lịch sử Hoa Kỳ.

Thằng bé giống tôi ở điểm không thích bị người khác chạm vào.

Tôi biết thằng bé yêu mình, chỉ là thằng bé không muốn bộc lộ mà thôi. Thằng bé cho rằng bản thân không nên đeo bám tôi và Jane như những đứa nít nôi ấu trĩ khác, thế nên phần lớn thời gian thằng bé chỉ theo sát tôi, yên lặng đùa nghịch đồ của mình, mãi cho đến khi Mackenzie, đứa con thứ hai của chúng tôi chào đời.

Mackenzie là một đứa bé thực thụ, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, khi phạm lỗi thì sẽ làm nũng, tiện thể đọc cả một bài thơ hoàn chỉnh không biết học được từ đâu để ca ngợi sự vĩ đại của tôi (hoặc người tha thứ cho con bé).

Con bé còn giỏi làm nũng hơn cả mẹ nó.

Matthew cũng thường đứng ở bên cạnh tôi mỗi lần Mackenzie làm nũng, khi đó tôi sẽ ôm hai đứa ngồi lên một bên đùi của mình. Thằng bé dần dần trở nên gần gũi hơn với tôi và Jane, có điều vẫn không thích bị những người khác chạm vào, bao gồm cả Mia. Nhưng thằng bé sẽ không vùng khỏi tay Mia lúc con bé chủ động nắm tay nó. Khi Mia còn nhỏ, con bé chỉ xem Matthew như bạn cùng chơi, đến khi trưởng thành hơn thì lại chết mê chết mệt thằng bé, Matthew cũng thường thường tiếp thu hành động thân mật của Mia một cách “bị động”.

Thật đúng là apple doesn’t fall far from the tree(Cha nào con nấy.)

Khi Matthew đi siêu thị cùng Jane, nếu bắt gặp vật mong muốn bày ở trên cao, thằng bé sẽ chủ động kéo ngón tay Jane. Jane sẽ mừng rơn và nhân đó mà ôm hôn thằng bé, thằng bé cũng thường đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn nàng.

Tôi có thể nhìn ra là thằng bé rất thích điều đó.

Điều đáng ngạc nhiên ở đây là tôi không hề cảm thấy khó chịu đối với việc bọn nhỏ lệ thuộc vào Jane, mà ngược lại vô cùng hưởng thụ những khoảnh khắc đó.

Đây chính là gia đình của tôi.

Tôi vẫn giữ liên lạc không xa không gần với Richard. India đã khỏi bệnh và hiện đang theo học ngành Tâm lý học lâm sàng tại Đại học Penn. Trong thời gian điều trị, India rất cố gắng phối hợp, điều này làm Richard và Evelyn hết sức vui mừng, hơn nữa hai vợ chồng họ đã có thêm một cậu con trai.

Mặc dù vậy, tôi sẽ không thả lỏng cảnh giác, phương thức xử lý mà tôi đã quyết định vẫn còn hiệu lực.

Vào lễ Giáng sinh, Matthew dành thời gian để làm đồ thủ công. Thằng bé muốn tặng cho Mia một cây trâm, còn nhờ Jane đưa đi mua một miếng gỗ đen và một con dao khắc gỗ chuyên để làm thứ này.

Cảm hứng của thằng bé bắt nguồn từ Jane. Jane không thích đeo bất kỳ vật trang sức nào ngoài cây trâm cài tóc màu đen làm từ gỗ đàn hương, khắc hình hai hoa văn đơn giản. Nàng luôn cuốn mái đầu xinh đẹp của mình hai vòng, sau đó dùng cây trâm màu đen đó để cố định thành búi. Nhờ thế mà tôi thậm chí còn biết đến từ kanzashi (trâm cài tóc).

Có điều tôi lại thích mái tóc dài xoăn tự nhiên xõa tung trên bờ vai nàng, lọn tóc lắc lư theo động tác của nàng, hay cái cảm giác những sợi tóc dài mát lạnh như nước ấy phủ quanh cổ tôi thật tự nhiên khi nàng nằm trên người tôi và khóa môi tôi lại. Thế nên tôi luôn rút vật nhỏ màu đen kia ra khỏi tóc nàng, song khi nhìn thác tóc đen dày xinh đẹp kia từ từ đổ xuống vì thiếu vật cố định, trái tim tôi nóng bừng lên.

Hình như tôi bắt đầu thinh thích món trang sức nhỏ này rồi…

Matthew đã bận rộn trên cái bàn làm việc nhỏ của mình mấy ngày, bán thành phẩm trông có vẻ khá đẹp, có điều việc khắc những họa tiết bé nhỏ trên bề mặt cây trâm đòi hỏi thằng bé phải dùng dao. Quá trình gập ghềnh khiến tay thằng bé phủ đầy những vết thương lớn nhỏ. Jane đau lòng quấn băng dày gấp đôi cho cả hai bàn tay của thằng bé, còn thường xuyên theo dõi, không cho phép thằng bé chạm vào miếng gỗ kia nữa.

Nếu thằng bé bỏ cuộc thì đã không phải là con trai của tôi.

Vì lừa Jane, Matthew đánh đổi cả giấc ngủ để đẩy nhanh tiến độ. Tôi để mặc thằng bé, miễn sao thằng bé không bị thương là được. Về sau Jane không lay chuyển được thằng bé, thế là nàng trở thành người thầy dạy cho thằng bé cách dùng dao khắc gỗ, thậm chí hai mẹ con còn dành mấy ngày cùng nghiên cứu hàm nghĩa của đủ mọi loại ký hiệu.

Mackenzie cùng góp vui, Matthew tiện tay khắc cho con bé một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, thằng bé ít bị thương trong quá trình chuẩn bị tác phẩm lần này hơn là lúc làm cây trâm. Thằng bé đã cặm cụi với tác phẩm đầu tiên nhiều bận, vốn dĩ có thể vứt cái đầu đi và làm cái khác, song thằng bé luôn không ngừng xem lại những biểu tượng để có thể làm nhẵn những vết khắc thất bại.

Tôi biết thằng bé muốn tác phẩm đầu tay của nó phải hoàn hảo hết mức có thể, để tặng cho Mia.

Matthew kiệm lời giống tôi, những từ thằng bé hay nói nhất là cha, mẹ, Mac (biệt danh của Mackenzie) và Mia. Nếu tính ra thì Mia là từ được gọi nhiều nhất.

Trong tiếng Ý, Mia có nghĩa là “của tôi”.

Mackenzie thì giống Jane, động vật có xu hướng gần gũi với con bé, nhất là đám sóc sống trong gốc đại thụ phải mấy người ôm mới xuể trước hiên nhà. Mackenzie thích ăn hạt dẻ cười, cũng vì thế mà con bé mới làm quen được với những người bạn nhỏ này. Con bé thường đặt những hạt đã bóc vỏ vào lòng bàn tay, đứng dưới gốc cây giơ cao tay lên, chỉ chốc lát sau mấy chiếc đuôi to vung vẩy sẽ xuất hiện giữa tán cây. Đám sóc thậm chí còn nhảy qua nhảy lại giữa cái cây và vai con bé để chơi đùa.

Jane nhìn Mackenzie đang cười nắc nẻ dưới tàng cây ngoài cửa sổ, từ từ vòng tay ôm eo tôi từ phía sau.

Tôi kéo ngón tay nàng đến bên môi và hôn lên đó.

Hơi thở nóng ẩm của nàng phả vào lưng tôi. Ngắm nhìn bóng Matthew và Mia đang nằm trên bãi cỏ, và Mackenzie đang chạy quanh thân cây không biết mệt, tôi bỗng cảm thấy vui vẻ.

Tôi nhìn chiếc tủ bếp tráng men cao ngang thắt lưng nàng rồi kéo nàng đến trước mặt tôi, xoay nàng lại đối diện với cửa sổ, thuận tay rút cây trâm màu đen xuống và chiêm ngưỡng mái tóc đen dày từ từ xõa ra, sau đó cúi đầu, khẽ hôn lên má nàng.

Nàng cong khóe môi và híp mắt lại, tựa như một chú mèo đang phơi nắng.

Tôi vén cao làn váy của nàng, vuốt ve cặp mông chắc nịch, rồi kéo nàng lùi về cọ xát với thân dưới của mình. Hơi thở của nàng hơi ngừng lại. Tôi nhẹ quay cằm nàng rồi hôn nàng, tay còn lại từ tốn kéo khóa quần, hình như tôi cần phải nâng nàng lên chút đỉnh mới có thể xâm nhập vào bên trong.

“Vịn lên tủ bếp đi nào, bé ngoan của anh.”

Lúc nào Jane cũng có thể tiến vào trạng thái một cách nhanh chóng, đối với tôi thì đó là một lời ngợi ca không tiếng động, mỗi một lần tôi chạm vào nàng là nàng sẽ hoàn toàn sẵn sàng. Nàng chưa bao giờ làm tôi thất vọng, mà tổ hợp váy và quần chữ T luôn tạo điều kiện thuận lợi cho tôi.

Ưmmm…

Tôi khẽ thúc về trước, tay phải đỡ eo nàng để giúp nàng giữ thăng bằng, còn ngón trái thì đè lên chiếc nhẫn đang che khuất hình xăm tên tôi, rồi từ từ lướt lên trên, mơn trớn da nàng, kéo khóa váy nàng xuống và hôn lên lưng nàng. Nàng khẽ nghiêng đầu, cất tiếng rên sung sướng trầm thấp.

Thế rồi nơi ấy bỗng siết chặt lại. Lạy Chúa tôi!

“Mẹ ơi, chú Jerry bảo nhà mình sang ăn tối sớm một tiếng ạ.” Matthew thò đầu qua cửa.

“Ừm, con đi chơi đi, mẹ đang bận rửa dâu cho mấy đứa.” Dù Jane đã gắng giữ cho giọng mình không run rẩy để có thể đối đáp trôi chảy, nhưng tôi biết nàng đã sắp phát điên rồi, bởi vì làn sóng cao trào ập đến mới vừa rồi.

Tôi vén lọn tóc bên tai nàng, khẽ hôn lên gò má trái: “Cha mẹ biết rồi, con đi chơi đi.”

Matthew cong môi chạy xa.

Thằng bé và Mackenzie thích mối quan hệ gắn bó của chúng tôi.

Tôi đẩy đĩa đựng dâu đến bên cạnh Jane, “Do it.” (Rửa đi em.)

Nàng run rẩy quơ đại hai quả dâu, đặt chúng dưới dòng nước.

Nhìn sắc đỏ thẫm đẹp tuyệt trần kia, tôi nhớ đến thỏi son đỏ vị anh đào ăn được của nàng, vô thức thúc mạnh về trước. Bị kích thích bởi chuyển động đột ngột của tôi, nàng siết chặt tay trái, thịt quả đỏ au và nước tuôn ra từ kẽ tay nàng. Nghiêng đầu thấy ngón tay đang túm rìa quầy bếp của nàng đã trở trắng, tôi đổi sang ôm nàng bằng tay trái để tay phải của nàng có thể nghỉ ngơi.

Ngón tay sẽ không thoải mái nếu máu không lưu thông trong một thời gian dài.

Nàng vô thức chống tay trái lên quầy bếp, thít chặt bụng dưới, đồng thời vô tình đè lên đĩa dâu. Thức quả chín mọng bị nghiền nát, hương trái cây tỏa khắp bốn phương.

Tôi càng ra sức thúc về trước. Thấy chú sóc ngồi xổm trên vai Mackenzie ngoài cửa sổ đó giờ đang chào hỏi chúng tôi, phía dưới Jane lại siết lại. Thật đúng là…

Khó mà nói tôi có mấy thỏa mãn, có điều chúng tôi sắp sửa phải sang nhà Jerry ăn tối, nếu lại muốn nhiều hơn thì nàng sẽ chẳng thể nhấc nổi chân nữa.

Tôi đưa ngón trái của nàng vào miệng nhấm nháp, những miếng dâu vụn còn vương trên đó ngon miệng lạ thường.

May mà vẫn còn thứ khác để lấp bụng, đúng không nào?

“Jane này.” Tôi vòng tay ôm eo nàng, chôn sâu ở bên trong nàng mà chẳng hề muốn lùi ra.

“Hửm?” Âm cuối của nàng nom thật lười biếng.

Tôi khẽ cạ mũi lên mặt nàng, hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương ngọt ngào vương trên gương mặt nàng, rồi nhẹ nhàng kề môi sát bên tai nàng. Nàng mẫn cảm nghiêng đầu, cọ lên cằm tôi.

Tôi chợt nhớ đến bài thơ How do I love thee do bà Browning sáng tác:

Hãy để cho em nói, em yêu anh cách nào.

Em yêu anh bằng cả chiều cao, rộng và sâu

Mà hồn em chạm đến, 

những khi tìm tới vô biên, hay sủng ân Thượng Đế.

Em yêu anh hơn thế từng ngày,

Như trong cô tịch cần ánh nến và mặt trời.

Em yêu anh tự do, như loài người tìm lẽ phải;

Em yêu anh trong sáng, như vừa qua buổi kinh cầu.

Em yêu anh bằng tất cả niềm đam mê,

Bằng nỗi muộn phiền xưa cũ và niềm tin thuở thiếu thời.

Bằng tình yêu từ thời thiên cổ,

dành cho các vì thánh của mình. Bằng hơi thở,

nụ cười, nước mắt của cả cuộc đời em! Và nếu Chúa bằng lòng,

khi đã đến bên Người rồi, em sẽ còn yêu anh nhiều hơn nữa.[3]

[3] Bản edit có chỉnh sửa dựa theo bản phỏng dịch thuộc về Nguyễn Diệu Tâm, Nguyệt Hoa và Nguyễn Ngọc Bích.

Tôi khẽ bật cười, tuy bài thơ không hoàn toàn thể hiện đúng ý tôi, nhưng cũng phần nào thể hiện nội tâm sâu thẳm trong tôi.

Jane quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đong đầy vui vẻ.

Tôi biết nàng thích giọng nói của tôi, và nhất là điệu cười như mới vừa rồi.

Tôi cúi đầu, liếm mút bờ môi căng mọng của nàng.

“I love you.” (Anh yêu em.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.