Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 7




Ngày 2 tháng 2

Chỉ vì mãi lo nghĩ về vấn đề dùng que thử thai mà tôi không hề nghe tiếng giảng bài lảnh lót của cô giáo Mai dạy Văn mặc dù cô đứng ngay trước mặt tôi. Chính vì thế, lúc nghe cô gọi tên lần thứ mấy cũng chẳng rõ thì tôi mới giật mình sực tỉnh đứng bật dậy.

"Dạ, dạ? Cô gọi em?"

Cô Mai đứng trên bục giảng, tay cầm cuốn sách văn vừa dày vừa to, nhìn về phía tôi với vẻ mặt không được hài lòng lắm. Có cả sự mất kiên nhẫn. Hình như cô đã gọi tên tôi rất nhiều lần thì phải. Thở ra thật mạnh, cô Mai chậm rãi cất tiếng:

"Sao em mất tập trung vậy?"

"Dạ... đêm qua em thức khuya ôn bài nên sáng hơi mệt." – Đến nước này thì tôi đành phải phịa thôi.

"Dù thế, em cũng nên tập trung vào bài giảng chứ. Bây giờ nghe cô đặt câu hỏi: Đoạn chị Dậu quyết định bán cái Tí cho gia đình ông Nghị Quế, tác giả đã miêu tả rất chân thật tâm trạng đau khổ lẫn lo lắng của chị. Vậy em hãy cho cô với các bạn cùng biết, sự đau khổ và lo lắng đó là gì? Nó như thế nào?"

Xin thề có trời cao chứng giám! Em biết được em chết liền đó cô ơi! Tôi rên thầm trong bụng. Từ lúc tiết văn bắt đầu đến giờ, tôi có ngó vô trang sách cái nào đâu, càng không nghe những lời giảng bài "bùi ngùi" của cô. Giờ cô Mai hỏi vậy, thiếu điều tôi lao đầu vào tường thì may ra mới mong tìm được câu trả lời. Và tiếp theo, tôi đứng đực ra đấy.

"Dạ dạ... chị Dậu đau khổ là vì phải bán cái Tí cho người khác trong khi con còn quá nhỏ." – Tôi nhắm mắt làm liều, cố nhớ mang máng vài chi tiết – "Vốn, cái Tí là đứa trẻ ngoan, biết thương em. Đặc biệt cảnh cái Tí vừa ăn vừa nhường khoai cho mình, chị Dậu đau đớn ứa nước mắt."

Trả lời đến đó tự dưng tôi nghĩ về thân phận của mình. Mới 17 tuổi đã mất đi cái ngàn vàng đã thế còn phải lo sợ bản thân sẽ dính bầu, tôi cũng cảm thấy buồn tủi đến "ứa nước mắt". Đúng là ruột đau như... rớt!

"Tuy chưa đủ lắm nhưng tạm ổn vì đó là suy nghĩ của em. Còn về lo lắng của chị Dậu?"

Đến đây thì tôi bí rồi! Chị Dậu lo quái gì cho cái Tí nhỉ? Ban nãy nhớ bao nhiêu thì tôi đã trả lời hết cho câu hỏi đầu tiên, giờ rặn mãi chả ra chữ gì để đáp. Bỗng chốc, tôi thấy bực bội Ngô Tất Tố dễ sợ! Ổng cho chị Dậu bán cái Tí làm chi để giờ tôi là kẻ chịu khổ.

"Em đừng làm mất thời gian của lớp."

Quá lúng túng cộng thêm câu nói có phần mất kiên nhẫn từ cô Mai khiến tôi đâm bừa:

"Dạ, chị Dậu lo cái tí mang thai ngoài ý muốn!"

Tôi vừa dứt lời thì không hiểu sao cả lớp lập tức im phăng phắc. Không một âm thanh nào phát ra ngoại trừ tiếng quạt máy kêu rè rè và bọn muỗi ruồi bay vo ve nhởn nhơ. Nhưng rất nhanh sau đó, bốn mươi bảy cái miệng đồng loạt cười lớn. Khỏi nói cũng biết, cái phòng "rung chuyển" cỡ nào trước tràng cười nghiêng ngã của lũ bạn tôi.

"Trật tự! Trật tự! Các em im xem nào!" – Cô Mai gõ tay lên bảng liên tục để trấn áp "cuộc nổi loạn" tiếng cười từ học sinh.

Tôi đứng đơ ra, mặt nghệch đi bởi phát hiện bản thân vừa nói điều kinh dị! Phen này chết chắc! Còn đang mãi lo nghĩ hậu quả sẽ đến với mình thì tôi giật nảy người khi nghe:

"Cô phạt em ra ngoài đứng hết tiết này! Nhanh lên."

Yêu cầu của cô Mai như bản cáo trạng dành cho tôi. Lầm lũi, tôi chậm chạp rời bàn rồi lê giày đi ra ngoài lớp. Đứng ngay ngắn trước cửa chưa bao lâu thì tôi nghe tiếng cô Mai tiếp tục giảng bài. Tiếng cười của lũ bạn cũng không còn. Được vài phút, tôi chợt nghĩ câu trả lời của mình tuy hơi kỳ cục nhưng đâu có gì sai. Cái Tí bị bán cho gia đình xấu xa nhất cái làng Thôn Đoài, lão Nghị Quế chắc chắn không dễ gì buông tha. Dám cá, khi cái Tí lớn lên nhất định lão già đó sẽ mon men lại gần con bé cho xem. Nếu chuyện này xảy ra thì chị Dậu lo cái Tí mang thai ngoài ý muốn cũng là lẽ đương nhiên. Có lẽ ngày xưa, ông Tất Tố "xem thường" chuyện này. Đúng là đàn ông!

Lẩm nhẩm trong miệng mấy câu xong thì chợt tôi tình cờ thấy ngoài hành lang phía bên dãy phòng học đối diện, Chan Chan đang ôm chồng tập bước đi với vẻ khó khăn. Từ sau vụ quan hệ bất đắc dĩ kia, cậu ta hay hỏi về việc tôi đã có "dấu hiệu mang thai" chưa... Đúng lúc, trời xui khiến để Chan Chan nhìn qua và thấy tôi đứng ngay cửa lớp học. Nhanh chóng, cậu ta nở nụ cười thể hiện rõ sự khoái chí vì biết tôi đang bị phạt. Sôi máu thật! Nhục không còn biết giấu mặt đi đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.