Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 99: Cậu biết tớ bị người ta bắt cóc chưa




Mộ Minh Nguyệt xoa xoa cái đầu nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, nhẹ nhàng nói: “Trên thế giới này, rất nhiều người không thân thích gì cũng có ngoại hình giống nhau, con không cần phải lo lắng như thế.”

Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày lại: “Mẹ, mẹ thấy dáng vẻ này của con có có giống như là đang lo lắng không? Trên mặt con viết toàn chữ vui vẻ đấy!”

“Con vui cái gì?” Mộ Minh Nguyệt khẽ chau mày lại.

“Đương nhiên là vui vì Chiến Vân Khai có năm mươi phần trăm là bố của con đấy!” Mộ Nhạc Nhạc cười xấu xa: “Mẹ, nếu như người đàn ông này là bố của con, nể tình chú ấy có tiền như thế, con sẽ miễn cưỡng làm con trai của chú ấy.”

“Nếu như chú ấy không phải bố ruột của con, thế thì con cũng rất bằng lòng để chú ấy trở thành bố dượng của con!”

Mộ Minh Nguyệt hỏi: “Tại sao?”

Mộ Nhạc Nhạc nhún vai, buông tay nói: “Dù sao con sinh ra cũng là làm con trai của người ta, làm con trai của ai thì cũng là làm con, không phải sao? Chi bằng tìm một người bố giàu nhất nước không ai địch lại, như thế thì thân phận, địa vị của con cũng sẽ nhờ vậy mà được nâng cao lên, hơn nữa tương lai con còn có thể thừa kế gia sản của nhà giàu số một!”

Mộ Minh Nguyệt: “……” Đứa con trai tình cảm đã lên kế hoạch sẵn cho mình rồi?

Như thế này cũng mê tiền quá rồi nhỉ!

“Cái tật mê tiền này của con là thừa hưởng từ gen của ai thế?”

Mộ Nhạc Nhạc khẽ thở dài một tiếng: “Mẹ, bây giờ điều gì khiến chúng ta có cảm giác an toàn nhất! Là tiền đấy! Chỉ có tiền mới có thể đem đến cảm giác an toàn cho con người! Con như vậy không phải là mê tiền đâu!”

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, cô không dám tin Mộ Nhạc Nhạc có thể nói ra những lời như thế này.

Cô vê vê khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, cười nhẹ một tiếng: “Nhạc Nhạc, tiền quả thực là thứ đồ tốt, nhưng mà chúng ta không thể không làm mà hưởng, biết chưa?”

Con trai mới tí tuổi đã biết kiếm tiền như thế nào rồi, mà còn là kiểu đường ngang ngõ tắt này……

Đúng là khó dạy giải quyết mà.

“Con đâu có không làm mà hưởng đâu, đều là do con vất vả cực khổ có được đấy, mẹ xem thử mẹ đã sinh được đứa con trai thế nào? Nhan sắc như thần tiên, lớn lên nhất định sẽ còn đẹp hơn nữa, một anh đẹp trai đi ngoài đường, dẫn ra ngoài hãnh diện biết bao, Chiến Vân Khai có thể có được đứa con trai như con thì chú ấy ăn hời to rồi, con vất vả cực khổ làm con trai của chú ấy, đương nhiên có quyền lợi thừa hưởng một nửa gia sản của chú ấy chứ.”

“Ai nói?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.

“Chiến Vân Khai nói đấy.” Mộ Nhạc Nhạc nói.

Mộ Minh Nguyệt nhéo lỗ tai Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Chiến Vân Khai nói cái gì con cũng xem là thật, chú ấy là bố con sao? Con nghe lời chú ấy như vậy sao?”

“Ôi ôi, mẹ ơi, tai của con đau đấy!” Mộ Nhạc Nhạc lại bị mẹ nhéo lỗ tai rồi, cậu bé vội vàng la đau.

“Con còn nhận bố lung tung nữa không?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.

“Mẹ ơi, mẹ không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa con trai đáng yêu siêu cấp này chứ, con trai mẹ bây giờ vẫn còn nhỏ, lòng tự tôn có thể vẫn chưa tổn thương bao nhiêu, nhưng một khi con trai mẹ bước vào tuổi dậy thì, thời kì phản nghịch, con sợ đến lúc đó mẹ có mười cái đầu cũng không kéo con về được……”

Mộ Nhạc Nhạc càng nói, càng thấy buồn: “Mẹ, mẹ cũng không muốn sau này mẹ phải rửa mặt bằng nước mắt cả ngày nhỉ? Mẹ nói xem, mẹ nhân lúc con trai vẫn còn nhỏ, tìm cho nó một người bố dượng gì đấy, hai người cùng nuôi dạy con, cũng nhẹ nhàng hơn là một người chứ? Hơn nữa con bảo đảm với mẹ, một khi con chính thức trở thành con trai của Chiến Vân Khai, con tuyệt đối sẽ không tiêu một đồng nào của mẹ nữa, con sẽ tiêu tiền của Chiến Vân Khai hết, để chú ấy nuôi con trai giúp mẹ.”

Mộ Minh Nguyệt: “……”

“Con dựa vào đâu mà cảm thấy chú ấy sẽ cho con tiền tiêu?”

“Dựa vào con là con trai cưng của mẹ đấy.” Mộ Nhạc Nhạc rất miết mình biết ta đấy, được không hả?

Mộ Minh Nguyệt rất bất lực nhìn Mộ Nhạc Nhạc, cô không thể nói lung tung với cậu bé được nữa.

“Được rồi, đừng nói chuyện viễn vông nữa, Chiến Vân Khai người ta có phụ nữ, có gia đình, có con cái rồi, lần trước đứa bé đến nhà không phải con trai anh ta sao?” Mộ Minh Nguyệt có nghĩa vụ nhắc nhở con trai.

Mộ Nhạc Nhạc thì lại không thấy như vậy, cậu nói: “Mẹ, lần trước bạn nhỏ đến nhà đó nói với con, từ nhỏ đến lớn cậu ấy gặp mẹ cậu ấy cũng không có mấy lần, cậu ấy đối với mẹ cậu ấy cũng không có tình cảm gì, bố cậu ấy thì càng không có tình cảm gì vời người phụ nữ đó, cho nên, mẹ yên tâm, mở lòng ra để Chiến Vân Khai theo đuổi mẹ đi!”

“Mẹ, được nhà giàu số một thế giới theo đuổi là cảm giác gì thế? Có phải là vô cùng cảm động không? Con cũng vô cùng muốn trải nghiệm cảm giác như thế này đấy!”

Mộ Minh Nguyệt không cảm động chút nào, cô nhìn Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Nhà giàu số một thế giới là chồng cũ của mẹ con, con cảm thấy mẹ sẽ có cảm giác không?”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Mộ Minh Nguyệt với vẻ mặt cười xấu xa: “Mẹ, thế lúc mẹ với chú ấy ly hôn, chia được bao nhiêu tiền thế?”

Nhà giàu số một thế giới, chắc cũng rất nhiều nhỉ!

Không có mười tỷ, chắc cũng có một trăm tỷ nhỉ!

Thì ra mẹ cậu giàu có như thế!

Vậy mà lại còn nghèo khổ nuôi cậu!

Một đứa bé năm tuổi như cậu, đã là một bé cưng có gia thế tốt, việc gì cũng biết làm rồi.

Nói như vậy, cậu bé không phải con trai của nhà giàu số một, thì cũng là con trai của phú bà đấy!

Không tệ không tệ!

“Đã nói với con rồi, mẹ từ bỏ tất cả mà ra đi.” Mộ Minh Nguyệt cứ cảm thấy con trai không chịu từ bỏ suy nghĩ đó.

Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt rũ xuống: “Mẹ, mẹ nói xem, mẹ xinh đẹp như vậy có tác dụng gì chứ? Dựa vào nhan sắc này của mặt, ly hôn thì có thể được chia một trăm tỷ chứ! Sao mẹ lại ngốc như thế, ngây thơ không cần tiền như thế chứ?”

Đúng là tức chết bé cưng rồi!

“Con nói mẹ ngốc? Mẹ thấy mông con ngứa rồi, để mẹ đánh!” Mộ Minh Nguyệt không biết đứa con trai này nghe theo ai đây?

Mộ Nhạc Nhạc che cái mông lại theo phản xạ có điều kiện: “Mẹ, nếu mẹ đã nghèo như thế, thì sau này bé cưng phải kiếm tiền thật nhiều để nuôi mẹ thôi!”

Cậu bé vẫn đợi mẹ nói với cậu, hi, bé cưng, con biết không, thật ra con là con trai có giá trị hàng trăm tỷ.

Ai không muốn làm người có tiền chứ?

“Con nhất định phải nỗ lực kiếm tiền nuôi mẹ đấy.” Mộ Minh Nguyệt nói.

Mộ Nhạc Nhạc lắc lắc đầu: “Mẹ, mẹ cũng quá nghèo để nuôi con trai mẹ rồi.”

“Lớn lên khỏe mạnh là được rồi.” Mộ Minh Nguyệt nói.

“Được rồi, không tán gẫu với mẹ nữa, con về nhà trước đây, mẹ cứ yên tâm ở bệnh viện mà chăm sóc Chiến Vân Khai cho tốt đi, đàn ông bị thương dễ gục ngã nhất, chỉ cần mẹ hết lòng chăm sóc chú ấy, cả đời chú ấy sẽ ghi nhớ sự dịu dàng ân cần của mẹ!” Mộ Nhạc Nhạc chỉ chiêu cho Mộ Minh Nguyệt trước khi cậu về.

Mộ Minh Nguyệt: “……”

Cô nhìn bóng dáng nhỏ bé nhảy nhót của Mộ Nhạc Nhạc, mà chau mày lại.

Xem ra đây chính là nguyên do của máu mủ tình thâm.

Sự yêu mến của con trai đối với Chiến Vân Khai, thật sự là càng ngày càng tăng lên.

Cô tuyệt đối không thể để Mộ Nhạc Nhạc với Chiến Vân Khai tiếp xúc nhiều nữa.

Lúc này, cô cũng muốn chơi bài ngửa với Chiến Vân Khai rồi……

Mộ Nhạc Nhạc quay về đến nhà, vội vàng tắm rửa, sạch sẽ mát mẻ, cậu bé còn lấy nước hoa của Mộ Minh Nguyệt mà xịt xịt.

Sau đó, cậu bé nằm trên giường, gửi tin nhắn cho Chiến Cảnh Hi: “Cậu em Hi Hi, cậu có đó không?”

Chiến Cảnh Hi trả lời ngay lập tức: “Nhạc Nhạc, sao bây giờ cậu mới gửi tin nhắn cho tớ?”

Mộ Nhạc Nhạc: “Tớ không gửi cho cậu, cậu không biết gửi cho tớ à?”

Chiến Cảnh Hi: “Tớ không thích chủ động tìm người khác nói chuyện.”

Mộ Nhạc Nhạc ném cái gif lườm mắt qua: “Thế cậu biết tớ bị người ta bắt cóc chưa?”

Chiến Cảnh Hi: “!!! Bắt cóc? Ai bắt cóc cậu rồi?”

Mộ Nhạc Nhạc: “Tớ chỉ biết người ta nhầm tớ thành Chiến Cảnh Hi, nhầm là con trai của Chiến Vân Khai, cho nên……Tớ đây là bị bắt cóc thay cậu đấy, cậu phải nghĩ xem nên cảm ơn tớ đã giúp cậu thoát qua nạn này như thế nào đi, cậu không biết đối phương ngược đãi tớ như thế nào đâu, nhốt tớ trong phòng tối nhỏ hẹp, còn treo ngược tớ lên nữa……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.