“Mẹ, mẹ có bị thương không?” Mộ Nhạc Nhạc ở trên không trung đau lòng nhìn mẹ, đôi mắt hệt như ra-đa quét tới quét lui trên người Mộ Minh Nguyệt.
“Mẹ không sao.” Mộ Minh Nguyệt đáp.
“Nhưng mẹ ơi, tình hình của chú Chiến rất không ổn rồi. Chú ấy ôm mẹ, bị người ta đánh như thế, mẹ cũng biết đám người đó đến con nít còn không tha, vậy chắc chắn sẽ không nương tay với chú Chiến đâu.” Mộ Nhạc Nhạc chỉ vào Chiến Vân Khai toàn thân bầm dập ở đằng sau, trông thấy mắt của Mộ Minh Nguyệt vẫn còn ngấn lệ.
Mộ Nhạc Nhạc nói xong thì quay đầu lại nhìn Chiến Vân Khai: “Chú ơi, chú đau không ạ?”
Chiến Vân Khai muốn nói không sao, thế nhưng cơ thể của anh lại không gắng gượng được, ngã thẳng xuống đất.
Mộ Minh Nguyệt phản xạ nhanh, vội vàng đỡ lấy cơ thể nặng trĩu của anh.
“Chiến Vân Khai, anh không sao chứ?”
Lúc này, xe cứu thương cũng đến nơi. Nhân viên y tế lập tức sơ cứu cho Chiến Vân Khai.
Trên xe cứu thương, Chiến Vân Khai được đeo một cái mặt nạ dưỡng khí.
Nhân viên y tế đang cầm máu cho vết thương của anh, nhưng cho dù tình hình bây giờ đã an toàn rồi thì anh cũng vẫn lo cô sẽ gặp chuyện không may, cho nên vẫn luôn nắm chặt tay cô. Một khắc cũng không chịu buông!
“Mẹ ơi, tại sao chú cứ nắm tay mẹ suốt vậy ạ?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Chiến Vân Khai cứ nắm tay Mộ Minh Nguyệt mãi, vì thế cậu nhóc tò mò hỏi.
“Thưa anh, phiền anh phối hợp nằm xuống, tình huống hiện tại của anh không nên tự tiện cử động!” Y tá vừa đeo mặt nạ dưỡng khí cho Chiến Vân Khai xong, thấy anh vẫn luôn chống cự, cho rằng anh không muốn sống nữa, vì thế bèn lên tiếng khuyên nhủ.
Mộ Minh Nguyệt thấy vậy thì cũng rất lo lắng. Anh chảy máu còn nhiều hơn chả cô, cô chỉ là trầy xước nhẹ, mà vết thương trên người anh lại cực kỳ nghiêm trọng!
Nhất là khi anh vẫn không phối hợp với nhân viên y tế, cô vừa nhìn mà lo sợ không thôi, vội vàng nói: “Chiến Vân Khai, anh…ưm…”
Chiến Vân Khai tháo mặt nạ dưỡng khí ra, giữ chặt lấy gáy Mộ Minh Nguyệt, hôn lên đôi môi anh đào của cô thật mãnh liệt.
“Ưm ưm…”
Mộ Minh Nguyệt kinh ngạc trợn to mắt.
Ngơ ngác nhìn Chiến Vân Khai.
Mà Mộ Nhạc Nhạc chứng kiến cảnh tượng nọ cũng lấy làm kinh hãi. Sau khi phản ứng lại được mới vội vàng lấy tay bịt mắt mình lại, để chừa ra một kẽ hở lén nhìn hai người đang hôn nhau nồng nhiệt.
Sau khi hôn được khoảng độ vài giây, Chiến Vân Khai nằm xuống, y tá vội vàng đeo mặt nạ dưỡng khí lại cho anh.
Gương mặt Mộ Minh Nguyệt nháy mắt đỏ bừng, nóng hổi.
Nhìn Chiến Vân Khai đang được bác sĩ làm cấp cứu cho, trái tim cô đập loạn xạ không ngừng.
Mộ Nhạc Nhạc nhìn hết toàn bộ mọi chuyện, lúc này mới nói với Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, hóa ra người phụ nữ khiến cho Chiến Vân Khai dù có phải tháo mặt nạ dưỡng khí ra cũng muốn hôn lại là mẹ đấy!”
“Đừng nói bậy!” Mặt Mộ Minh Nguyệt đỏ tới mang tai, sau khi nghe lời của con trai nói, vệt đỏ ấy lại càng lan đến tận cổ.
“Con đâu có nói bậy! Lúc nãy mọi người cũng thấy hết cả rồi, nhưng mà...bé cảm thấy lãng mạn quá trời luôn!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn Mộ Nhạc Nhạc, vẻ mặt toát lên nụ cười ranh mãnh, như đang muốn nói mẹ nhóc giờ đã có người yêu rồi.
Mộ Minh Nguyệt trừng mắt với Mộ Nhạc Nhạc: “Vì cứu con mà chú Chiến mới bị thương đó!”
“Đúng là vậy, con và chú Chiến cũng đã thấy được vẻ hung hãn bạo lực của mẹ rồi...” Dứt lời, Mộ Nhạc Nhạc thở dài một hơi, thì thầm bên tai Mộ Minh Nguyệt: “Nhưng mà mẹ ơi, mẹ cũng bạo lực quá đi mất, nhưng con thấy chú Chiến cũng rất giỏi chịu đòn á.”
Mộ Minh Nguyệt bế Mộ Nhạc Nhạc ngồi lên đùi mình, nhìn gương mặt đỏ ửng nồng mùi máu của cậu nhóc, nhíu mày hỏi: “Sao mặt con toàn mùi máu thế? Bọn họ đánh con à?”
“Thật ra họ không đánh con, mà nhốt con trong cái nhà kho vô cùng bẩn, còn dội máu chó lên đầu con...” Mộ Nhạc Nhạc ấm ức nói.
“Không sao rồi, mẹ sẽ lấy nước sát khuẩn lau cho con.” Mộ Minh Nguyệt đáp.
“Đừng lo cho con, mẹ nói chị y tá xử lý vết thương cho mẹ trước đi.” Mộ Nhạc Nhạc càng quan tâm đến tình trạng thương tích của mẹ nhóc hơn.
Cảnh tượng đánh nhau ấy dữ dội như thế, không thể nào nói là không bị thương được.
Suốt quãng đường đi đến bệnh viện, Chiến Vân Khai vẫn luôn nắm chặt tay Mộ Minh Nguyệt, không chịu buông.
Khi Chiến Vân Khai được đưa vào phòng cấp cứu rồi lại đưa ra thì cũng đã qua hai tiếng đồng hồ rồi.
Mộ Minh Nguyệt và Mộ Nhạc Nhạc chờ ở bên ngoài.
Mộ Nhạc Nhạc thì thầm hỏi: “Mẹ ơi, tại sao bọn họ lại bắt cóc con thế? Còn nói con là con trai của Chiến Vân Khai nữa?”
Trong lòng Mộ Minh Nguyệt chợt hốt hoảng, cô lắc đầu đáp: “Có lẽ là lần trước khi đến trường, anh ấy đã công khai nói con là con trai của anh ấy, cho nên mới bị lộ thông tin chăng?”
“Nhưng mà mấy người đó gọi con là Chiến Cảnh Hi cơ! Chiến Cảnh Hi là bạn mà con quen được ở trường mới ấy! Cậu ấy hẳn là con trai của chú Chiến nhỉ?”
Mộ Nhạc Nhạc mở to mắt, ngửa đầu lên nhìn Mộ Minh Nguyệt, hỏi: “Mẹ ơi, con nghĩ con và Chiến Cảnh Hi trông cũng đâu giống nhau đâu, hơn nữa bé thấy bé còn đẹp trai hơn bạn í nữa cơ!”
Mộ Minh Nguyệt cạn lời nhìn con trai, đến lúc này rồi mà thằng bé còn so đo xem mình có đẹp trai nhất hay không nữa.
Cũng chả biết cái gen đỏm dáng tự luyến này là được di truyền từ ai nữa...
Đợi Chiến Vân Khai chuyển đến phòng bệnh VIP, Mộ Minh Nguyệt canh chừng bên cạnh anh.
Mộ Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.
Mãi cho đến khi Chiến Vân Khai tỉnh dậy, cái tên đầu tiên mà anh gọi chính là Mộ Minh Nguyệt.
“Đây, tôi ở đây.” Mộ Minh Nguyệt nghe được âm thanh khàn khàn của anh, cô vội vàng trả lời.
Cô bình tĩnh lại, đi đến bên giường anh, hỏi: “Chiến Vân Khai, anh tỉnh rồi sao?”
“Ừ. Em không sao chứ?” Chiến Vân Khai nhìn thấy cô ở bên cạnh mình, cuối cùng cũng an tâm hơn.
“Tôi không sao.” Mộ Minh Nguyệt đáp.
Anh ngăn cản hết mọi nguy hiểm cho cô rồi.
“Chú Chiến, xin lỗi chú, với cả cảm ơn chú đã đến cứu cháu...” Mộ Nhạc Nhạc đứng bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, lí nhí nói với Chiến Vân Khai ở trên giường, giống như sợ nói to thì sẽ dọa Chiến Vân Khai vậy.
Lúc này Chiến Vân Khai mới nhìn sang Mộ Nhạc Nhạc, lên tiếng hỏi: “Minh Nguyệt, em không định giải thích chuyện đã xảy ra với thằng bé cho tôi nghe ư?”
Bao Bán Tiên vậy mà lại nhầm Mộ Nhạc Nhạc thành Chiến Cảnh Hi.
Chắc chắn Bao Bán Tiên đã từng điều tra qua, thậm chí còn từng nhìn thấy hình của Chiến Cảnh Hi.
Trong lòng Mộ Minh Nguyệt thoáng hoảng hốt, tầm mắt hơi chột dạ dời sang Mộ Nhạc Nhạc ở bên cạnh.
Ngay lúc cô không biết phải nói như thế nào, Mộ Nhạc Nhạc lại lên tiếng: “Chú Chiến, chú quên rồi ư? Trước kia chú đã đóng giả làm bố của cháu ở trường mà. Hơn nữa, chú thường ở chung với mẹ cháu, vì vậy nên người khác mới xem cháu là con trai chú... Bọn họ gọi cháu là Chiến Cảnh Hi...thế nhưng cháu tên Mộ Nhạc Nhạc cơ. Bọn họ còn tưởng cháu là Chiến Cảnh Hi nữa...”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai, chu miệng hỏi: “Chú ơi, chú đau lắm sao? Để bé thổi cho chú nhé, thổi xong là hết đau ngay.”
Dứt lời, Mộ Nhạc Nhạc nắm lấy tay Chiến Vân Khai, để trước môi mình, nhẹ nhàng thổi: “Mẹ cháu nói đau ở đâu thì thổi ở đấy, như vậy sẽ rất nhanh khỏi.”
Chiến Vân Khai nhìn dáng vẻ ngây thơ hiểu chuyện của Mộ Nhạc Nhạc, trong lòng chợt ấm áp.
Đứa bé này còn thân thiết với anh hơn cả Chiến Cảnh Hi nữa.
Hệt như một cậu nhóc tri kỷ vậy.
“Chú ơi, chú đừng sợ. Chú vừa mạo hiểm cứu cháu, lần này cháu nhất định sẽ để cho mẹ lấy thân báo đáp chú.”
“Thật không?” Chiến Vân Khai nghi ngờ hỏi lại.
Mộ Minh Nguyệt: “...” Thằng nhóc này, lúc nào nó cũng nghĩ đến chuyện đó hết!