Nhận làm bố nuôi?
Khuôn mặt của Chiến Vân Khai tái mét.
Sao con của Mộ Minh Nguyệt có thể xảo trá như vậy?
Nhận làm bố nuôi, không phải là tạo cơ hội để cho người đàn ông khác theo đuổi Mộ Minh Nguyệt sao?
Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Vân Khai đảo qua một lượt, Cung Thần sợ tới mức ngậm miệng ngay lập tức, vội vàng tông cửa chạy ra ngoài: “Làm phiền rồi!”
Chiến Vân Khai cụp mắt, nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Cháu cũng biết rồi, chú là người giàu nhất trên thế giới này, có mình chú làm bố nuôi không đủ sao?”
Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Một người làm sao đủ ạ! Bé cưng muốn có thật nhiều bố nuôi giàu có! Hơn nữa chú cũng có vợ với có con rồi mà, đừng làm xáo trộn sự nghiệp vĩ đại của bé cưng nhé chú!”
Chiến Vân Khai: “…” Một người vẫn không đủ? Vậy còn muốn thêm mấy người?
Lòng tham của đứa nhỏ này là không đáy sao?
“Mộ Minh Nguyệt, con của em thế này, em không muốn dạy bảo nó thêm à? Ngày nào đó nhỡ nó lại dẫn một người đàn ông xa lạ về nhà, em cũng mặc kệ sao?” Chiến Vân Khai nhíu mày nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt lạnh đi.
Mộ Minh Nguyệt lúc này giống như một đứa trẻ làm sai, bị Chiến Vân Khai nhìn chăm chú thì bỗng chột dạ: “Con trai tôi sẽ không tùy tiện dẫn đàn ông về nhà.”
Mộ Minh Nguyệt cũng rất buồn bực, sao con trai của cô lại có thể mặt dày mà nói như vậy?
Làm sao người khác có thể tin một đứa trẻ mới năm tuổi lại có suy nghĩ thế này chứ!
Còn đòi nhận làm bố nuôi nữa, mẹ không dám nhận, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bố nuôi cho con đâu đấy!
Không ổn rồi, về nhà phải đánh một trận mới được.
Mấy ngày không bị đánh là đã muốn trèo lên đầu mẹ ngồi rồi.
Có lẽ Chiến Vân Khai không biết vì sao Mộ Nhạc Nhạc lại nhiệt tình nhận bố nuôi như vậy, nhưng cô thì biết.
Mộ Nhạc Nhạc đang cố tình kích thích Chiến Vân Khai.
Đây không phải là đang muốn gài bẫy cô sao?
Cậu bé muốn cô và Chiến Vân Khai quay lại với nhau.
“Ai nói vậy, bé cưng muốn dẫn chú Chiến về nhà mà.” Mộ Nhạc Nhạc lập tức phá vỡ mạch suy nghĩ của cô.
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Đứa bé này đang muốn làm cô xấu hổ đến chết phải không?
“Con dẫn chú ấy về nhà làm gì?” Mộ Minh Nguyệt nhướng mày.
Cái miệng nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc thở dài một hơi, nói: “Ai da… Mẹ, mẹ đã dạy bé cưng rồi mà, làm người phải có lòng biết ơn, vậy mà mẹ lại quên mất rồi sao, lần trước ở trường học nếu không có chú Chiến, hai mẹ con mình chắc chắn sẽ bị người ta đánh chết đó! Sao mà mẹ nhanh quên vậy?”
“Hơn nữa mẹ cũng đã đồng ý với bé cưng là phải lấy thân báo đáp rồi mà!”
“Mẹ có đồng ý đâu!” Mộ Minh Nguyệt đã bị đứa nhỏ này lừa vào tròng.
“Mẹ, bé cưng với mẹ là người nghèo, nếu không có gì báo đáp chú, vậy thì mẹ làm bạn của chú đi, làm bạn với người đàn ông đẹp trai thế này, chắc chắn sẽ có nhiều người ghen tỵ với mẹ!” Đuôi mắt Mộ Nhạc Nhạc cong cong: “Bé cưng rất muốn có một người bố như vậy!”
Vừa có thần thái vừa có nhan sắc, lại còn có tiền!
Không thể tìm được ở nơi nào khác đâu!
Vậy mà mẹ còn không chịu!
“Có phải con rất thích chú Chiến không?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc gật đầu liên tục: “Vâng ạ!”
Thích đến mức ngày nào cũng muốn thừa kế tài sản của Chiến Vân Khai!
“Vậy mẹ bán con cho chú Chiến được không? Dù sao thì trong nhà chú Chiến cũng có một đứa nhóc, con về đó ở có thể làm bạn với người ta đó nha!” Mộ Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhướng mày nói.
Vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Nhạc Nhạc lập tức đứng hình.
Giây tiếp theo, cậu bé sợ tới mức vội vàng giãy ra khỏi lồng ngực của Chiến Vân Khai, vươn hai hướng về phía Mộ Minh Nguyệt, muốn mẹ ôm: “Mẹ, sau này con không bao giờ… tìm bố nuôi nữa! Con không muốn bị bán!”
Mẹ ơi!
Mẹ muốn bán cậu bé đi như bán một con heo!
Cậu bé khổ quá mà!
Cậu bé thảm quá!
Mộ Minh Nguyệt hiểu rất rõ suy nghĩ của Mộ Nhạc Nhạc, vì vậy cũng biết cách để hủy đi chút tâm tư nhỏ bé kia!
Cô vừa ra tay, mọi chuyện lại đâu vào đấy!
Nhìn xem, không phải đứa bé này trong nháy mắt đã trở nên ngoan ngoãn rồi sao?
Bé cưng dù có kiêu ngạo đến mức nào, trước mặt một người mẹ tinh ý như Mộ Minh Nguyệt, chắc chắn sẽ không dám lấn lướt.
Mộ Minh Nguyệt ôm Mộ Nhạc Nhạc rồi nhìn về phía Chiến Vân Khai từ nãy tới giờ đã bị lạnh nhạt, chỉ vào cái đầu nhỏ của cậu bé: “Xin lỗi anh nhé, đầu óc của con tôi hơi có vấn đề, anh đừng để ý đến những gì nó nói.”
“Không có gì nghiêm trọng chứ? Có cần tôi giúp đỡ không?” Chiến Vân Khai vội vàng hỏi han.
Cố Nam Thành là một bác sĩ nổi tiếng, được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống làm nghề y.
“Không sao đâu ạ, chỉ là bệnh của người nghèo thôi chú.” Mộ Nhạc Nhạc thở dài: “Chỉ cần có tiền, bệnh này sẽ mau chóng khỏi.”
Chiến Vân Khai: “…” Đó là bệnh gì vậy?
Mộ Minh Nguyệt liếc mắt xem thường.
Thằng nhóc con này đúng là ngứa đòn.
“Chú ơi, bệnh nghèo của cháu, bác sĩ Nam Thành có thể chữa khỏi không? Nếu chữa khỏi, cháu sẽ gọi chú ấy là bố!” Mộ Nhạc Nhạc điên cuồng nói bóng gió, ngầm gợi ý cho Chiến Vân Khai.
Trời ạ, hôm nay cái miệng của cậu bé phải hoạt động hết công suất rồi! Vì sao người cha ngốc này là không hiểu gì hết vậy?
Biết được nhà của cậu bé vừa nghèo vừa khó khăn, cũng không biết phải làm gì sao?
Rốt cuộc thì Mộ Nhạc Nhạc không thể nào chịu nổi nữa: “Chú Chiến ạ, chú ngốc quá đi mất! Chẳng lẽ chú không biết hỏi thăm hay sao? Lúc bình thường thì vừa ngầu vừa xuất sắc, nhưng mà sao giờ lại cứng nhắc như khúc gỗ vậy? Cháu đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, chú còn không biết lấy lòng bé cưng hay sao? Cháu đang làm mối cho chú đấy!”
“Ai! Một tên trai thẳng thế này, xứng đáng bị độc thân!”
Mộ Nhạc Nhạc vừa lắc đầu vừa xua tay, nói: “Ai da, mẹ ơi, bỏ đi bỏ đi, sau này bé cưng sẽ không bao giờ… bắt mẹ phải tìm bố nữa, người đàn ông này quá nhàm chán, chúng ta không cần nữa, sau này chỉ có hai mẹ con mình thôi.”
“Ở cùng với một người đàn ông vừa không thú vị vừa không giỏi đoán ý như vậy thì cũng chỉ thêm mệt mỏi thôi!”
Mộ Minh Nguyệt: “…” Con à, con nói hết ra kế hoạch của mình trước mặt mẹ thế này là tốt sao?
Cho dù muốn mắng Chiến Vân Khai thì cũng đứng nói thẳng mặt như thế chứ?
Chiến Vân Khai: “…” Đứa nhỏ này thật sự mỗi ngày đều tìm đàn ông cho mẹ mình sao?
Mộ Nhạc Nhạc thở dài: “Mẹ, chúng ta đi thôi, đi về nhà nghỉ ngơi, người đàn ông như chú Chiến là không được rồi, muốn theo đuổi mẹ nhưng mà lại không biết lấy lòng con của mẹ, ai da, nếu cưới chú ấy, về sau mà sinh thêm con thì có khi em bé lại bị ném ra ngoài cửa mất…”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Cô phải đối phó với một đứa nhỏ hay nói tào lao như Mộ Nhạc Nhạc cũng đã đủ mệt rồi.
Còn muốn sinh thêm?
Cô làm không nổi đâu.
Nuôi con một mình phải chịu nhiều khổ sở thế nào, cô là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Nhất là trong thời điểm mang thai, tâm trạng của cô không tốt, cả ngày chỉ biết bực tức, khó chịu, may mắn là đứa bé sinh ra rất khỏe mạnh, không chịu ảnh hưởng gì.
“Được rồi, chúng ta về thôi.” Mộ Minh Nguyệt ôm con rời đi thật nhanh.
Cô đi theo nhân viên công tác, rời đi từ cửa sau.
Trải qua tình huống vừa rồi, cô không muốn xuất hiện ở chỗ này thêm một giây nào nữa.
Cho dù cô biết chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ không có bên truyền thông nào dám đưa tin, ngay cả ảnh chụp của Chiến Vân Khai cũng không ai dám tiết lộ ra ngoài.
Mộ Minh Nguyệt cũng hiểu rằng, người đàn ông ngày càng ngày càng xuất sắc, có khi đã đứng ở trên đỉnh cao mà cô không thể nào nhìn thấy được.
“Để tôi tiễn hai người.”
Chiến Vân Khai đuổi theo, vươn tay ra nắm lấy cổ tay Mộ Minh Nguyệt, thậm chí còn muốn ôm lấy Mộ Nhạc Nhạc từ trong ngực cô: “Nói đi, cháu muốn tiền, muốn xe hay muốn nhà? Rốt cuộc chú phải làm gì, mới có thể trở thành bố nuôi của cháu?”
Từ trước đến nay Chiến Vân Khai chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày anh muốn làm bố nuôi của người khác.
Tất cả là vì mục đích theo đuổi lại người vợ mà anh đã đánh mất từ năm năm trước.