Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 84: Đừng làm khó con nó




Cung Thần hơi chột dạ, ôm Mộ Nhạc Nhạc, xoay đầu lại liếc nhìn Chiến Vân Khai đang pha trà cho Mộ Minh Nguyệt một cái, rồi sau đó cười, nói: “Nếu như không tính bố cháu vào thì chú cũng được coi như là người giàu có nhất mà, đúng không?”

Mộ Nhạc Nhạc nghe xong thì chớp mắt, nhìn về phía Cung Thần, hỏi: “Chú ơi, chú kiếm tiền bằng cách nào thế? Chú dạy cho bé với! Bé cũng muốn làm người giàu nữa!”

Cung Thần bật cười, không ngờ Mộ Nhạc Nhạc nhỏ như vậy đã muốn kiếm tiền làm giàu rồi!

Ý thức tự giác còn sớm hơn cả họ nữa!

Bọn họ cũng chỉ sau khi gặp được Chiến Vân Khai thì mới biết được tầm quan trọng của tiền bạc quyền thế mà thôi!

Thậm chí còn từng như phát điên mà giành giật tiền bạc trên mọi lĩnh vực nữa!

Trong cả một đời người, của cải lớn nhất đó chính là theo đúng người, làm đúng chuyện!

Chiến Vân Khai thật sự là chiến thần của anh em bọn họ!

Thậm chí Chiến Vân Khai còn có một tầng thân phận thần bí mà chỉ có mấy anh em bọn họ mới biết.

“Cháu đúng là một nhóc con lanh lợi.” Cung Thần không nhịn được mà khen ngợi Mộ Nhạc Nhạc.

Hai mắt Mộ Nhạc Nhạc không chớp, lông mi nhấp nháy lấp lánh lung linh nom vô cùng đáng yêu: “Chú ơi, trên người chú còn thiếu trang sức không? Cái loại mà nhóc con lanh lợi đáng yêu ấy!”

Có thể lừa được một người thì cứ lừa thôi!

Cung Thần nhìn vào đôi mắt lớn như sao trời của Mộ Nhạc Nhạc, trái tim cũng mềm hết cả ra, đặc biệt là cái chất giọng trẻ con non nớt của Mộ Nhạc Nhạc ấy.

“Không thiếu. Chú chỉ thiếu vợ với con thôi.” Mấy ngày đầu, sau khi Cung Thần biết được Chiến Vân Khai có một đứa con trai, ngày nào anh ta cũng dẫn Cố Nam Thành và Lệ Thiếu Tước đến lâu đài để đưa đứa bé đi chơi.

Ai mà biết thằng nhóc ấy lại cực kỳ hư hỏng, “rót rượu” hết vào người bọn họ!

Họ cũng muốn học cách làm ông bố bỉm sữa, muốn thử trước cảm giác khi là bố bỉm sữa.

Ai ngờ đâu còn chưa kịp bước lên con đường làm vú em tay mơ thì đã bị Chiến Cảnh Hi tè cho một bãi vào mặt rồi!

Cái cột nước đó lại còn có thể đung đưa qua lại bắn lên cả người anh ta lẫn Cố Nam Thành và Lệ Thiếu Tước!

Nhưng mà, đến cái tuổi này, với thân phận địa vị của họ thì việc có thể có được một mảnh tình đáng quý thật sự là rất khó khăn, cũng rất xa xỉ!

Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe xong đã nổi lên hứng thú, cậu nhóc nhướng mày: “Vợ thì cháu không thể tìm cho chú được, nhưng mà chú thấy đứa con như cháu có được không? Cháu không ngại làm con trai chú đâu.”

Đứa trẻ như nhóc là kháu khỉnh nhất rồi, chắc chắn rất được lòng người lớn!

Dựa vào cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào này, ai mà có thể thoát được lời ngon tiếng ngọt của nhóc chứ?

Dù sao thì có thể nhận nhiều thêm một cha nuôi thì cứ nhận thôi!

Chuyện này chỉ có lợi cho nhóc, chẳng có hại chỗ nào cả!

Cung Thần nghe vậy thì lấy làm kinh ngạc, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Nhạc Nhạc: “Nhóc nói, nhóc nói là nhóc muốn làm con trai của chú ư? Nhanh, nhanh gọi bố nào!”

Khóe môi Mộ Nhạc Nhạc giương lên, cậu nhóc mỉm cười, vươn bàn tay nhỏ bé múp míp thịt của mình về phía Cung Thần.

Cung Thần không hiểu Mộ Nhạc Nhạc chìa tay ra để làm gì, anh ta còn tưởng là giống như mấy trò đùa đang nổi dạo gần đây, phải đặt cằm lên tay cậu nhóc.

Cung Thần cho là như thế, bèn ngờ vực mà cúi đầu xuống, gác cằm lên lòng bàn tay be bé của Mộ Nhạc Nhạc, nhìn vào Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Gọi bố đi!”

Mộ Nhạc Nhạc: “…”

Mộ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn Cung Thần, ông chú quái đản này đang làm cái gì vậy? Trông hệt như một con Husky vậy, buồn cười quá đi mất!

Mộ Nhạc Nhạc nâng tay vỗ lên đầu Cung Thần một cái, giọng điệu không vui: “Chú, chú nói gì thế?”

“Gọi bố đi, nhanh lên, kêu, kêu bố ơi.” Lần đầu tiên Cung Thần nhận con trai, anh ta vui muốn bay rồi. Thấy Mộ Nhạc Nhạc vẫn còn nghệt mặt ngơ ngác, anh ta bèn làm mẫu cho cậu nhóc: “Bố ơi…”

“Ơi!” Mộ Nhạc Nhạc đáp lại một tiếng.

Cung Thần: “…”

“Phụt…” Mộ Minh Nguyệt khúc khích bật cười thành tiếng, cô lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Cung Thần, ôm con về, sợ con trai càng nói càng quá trớn…

“Anh Cung, xin lỗi anh nhiều nhé.” Mộ Minh Nguyệt bế con trai, lên tiếng dạy dỗ thằng bé: “Trẻ con không được phép vô lễ!”

Mộ Nhạc Nhạc chu miệng, đáp: “Mẹ ơi, người ta ai kết hôn cũng phải có phí sửa miệng, muốn con dâu gọi mẹ chồng là mẹ thì mẹ chồng phải đưa phí đổi xưng hô. Cái chú này muốn nhận con là con trai cưng, nhưng chú ấy không đưa tiền đã muốn con gọi chú là bố, chú ấy muốn bắt nạt bé!”

Mộ Nhạc Nhạc lên tiếng xong lại còn muốn châm thêm dầu vào lửa, cậu nhóc liếc nhìn về phía Chiến Vân Khai mà nói: “Hơn nữa mẹ ơi, mẹ là mẹ của con, nếu như con gọi chú Cung là bố thì chẳng phải hai người sẽ thành một đôi rồi hay sao?”

Ông bố xấu xa, mau lên đi! Nhanh nào, nhanh nhanh nào! Cơ hội tốt như vậy cũng không hiểu phải tuyên bố chủ quyền, ông bố xấu xa, cháu thật sự không còn cách nào tạo thêm cơ hội nữa cho chú đâu!

Mà Chiến Vân Khai vẫn ngồi trên sô pha với vẻ mặt lạnh lùng.

Haiz…

Đúng ngay vào lúc Mộ Nhạc Nhạc muốn bỏ cuộc, Chiến Vân Khai lại bỗng nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn mặc nguyên một cây đen bước đến, còn kéo theo một trận khí lạnh ập tới.

“Cung Thần, cậu dám để mắt đến người phụ nữ của tôi?” Chiến Vân Khai gằn giọng lên tiếng hỏi.

Cung Thần nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như truyền từ địa ngục tới của Chiến Vân Khai, anh ta rùng mình, cơ mặt cũng run rẩy theo.

Cung Thần quay đầu nhìn vào người đàn ông hệt như quỷ sa tăng giáng lâm nọ, liên tục xua tay, nói: “Tôi…Tôi không có! Sao tôi dám hó hé đến chị dâu được chứ!”

Có cho anh ta ăn một trăm cân tim hùm mật gấu đi nữa thì anh ta cũng không dám!

Người này là chị dâu, là vợ của Chiến Vân Khai đấy!

Ai dám động vào?

Không muốn sống nữa hay sao?

“Tôi cũng đoán là cậu không dám!" Chiến Vân Khai lạnh lùng đáp.

Kẻ nào dám ngấp nghé người phụ nữ của anh, anh sẽ khiến cho kẻ đó phải biến mất khỏi Vân Thành.

Cung Thần vội vàng kính cẩn nói với Mộ Minh Nguyệt: “Chị dâu, tôi còn có việc phải đi giải quyết, chị và anh Chiến cần gì thì lại gọi cho tôi nhé.”

Cung Thần nói xong, trước khi rời đi thì nháy mắt với Mộ Nhạc Nhạc một cái: “Cục cưng, có muốn đi với bố nuôi không nào?”

“Không đi không đi đâu, bé không muốn đi theo chú không có tiền.” Mộ Nhạc Nhạc cuống quýt lắc đầu xua tay.

Cậu nhóc không thèm làm chuyện buôn bán lỗ vốn đâu!

Bé cưng đáng yêu đẹp trai như thế này, sao có thể không có lễ nghi mà đã nhận cha nuôi được!

Làm gì thì làm, cũng phải có hơn một triệu tiền phí cho một tiếng gọi bố chứ?

Cung Thần nhìn Mộ Nhạc Nhạc, sửng sốt một lúc: “Anh Chiến, nhóc con này là cục cưng báu vật gì vậy! Sao mà lại đáng yêu thế cơ chứ! Tôi muốn ôm nó về nhà ghê!”

“Không có sự cho phép của mẹ bé và bé mà đã bế đi, như vậy không gọi là ôm, đó gọi là trộm. Ăn cắp trẻ em là phạm pháp, phải bị ở tù đó.” Mộ Nhạc Nhạc nghiêm túc lên tiếng.

Mộ Nhạc Nhạc nói dứt câu, cậu nhóc vươn hai tay về phía Chiến Vân Khai: “Chú Chiến, mau bế cháu, có người muốn bắt trộm con trai cưng của vợ chú nè!”

Chiến Vân Khai nghe vậy thì theo bản năng nhấc tay ôm Mộ Nhạc Nhạc qua, dịu dàng nói: “Ngoan, không ai dám trộm cháu đâu.”

Mộ Nhạc Nhạc ôm chặt lấy cơ thể bất lực nhỏ yếu của chính mình, ngắm Chiến Vân Khai một lát, sau đó cất tiếng hỏi: “Chú Chiến, bạn bè chú còn ai có tiền không? Có thể giới thiệu cho bé không ạ?”

Chiến Vân Khai hơi ngờ vực mà nhìn vào Mộ Nhạc Nhạc, anh hỏi: “Cháu muốn bạn bè có tiền để làm gì?”

“Chẳng phải do giá cả thị trường kinh tế năm nay không tốt lắm hay sao, bé muốn nhận thêm vài người bố nuôi...” Vẻ mặt Mộ Nhạc Nhạc đăm chiêu ủ dột: “Mẹ nói bây giờ nuôi con tốn kém lắm, cái khăn mặt ở nhà cháu, cháu đã dùng suốt ba năm rồi, mà mẹ vẫn chưa đổi cái mới cho cháu nữa. Mẹ nói là khâu lại một chút là lại dùng được thêm ba năm nữa...”

“Bé nhận thêm vài người bố nuôi, tới năm mới thì cháu đã có thể nhận thêm được nhiều bao lì xì mừng tuổi hơn rồi!”

“Hahahaha! Đúng là cục cưng thần tiên mà!” Cung Thần vẫn chưa rời đi, nghe được lời của Mộ Nhạc Nhạc xong thì lập tức cười phá lên: “Anh Chiến, anh thực hiện giấc mơ cho thằng bé đi. Giới thiệu tôi, Thiếu Tước với cả Nam Thành cho nhóc ấy luôn đi! Đừng làm khó con nó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.