Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 80: Thật sự cho rằng anh đói bụng ăn quàng?




Châu Trùng và Triệu Thành nghe thế thì nhìn sang, thật nhìn thấy Chiến Vân Khai mang người nhà tiến đến.

Buổi sáng không thể nhắc đến người, vừa nhắc người đã xuất hiện!

Liễu Huyên và Thân Duẫn Nhi nghĩ đến lần trước Thẩm Tư Viện khiến bọn họ tổn thất một chiếc túi xách quý giá, đã muốn tìm Mộ Minh Nguyệt gây chuyện.

Liễu Huyên và Thân Duẫn Nhi hiểu ý cười một tiếng, lập tức lắc cao mông, kiêu ngạo lướt qua.

“Này, Mộ Minh Nguyệt, ai cho các người tiến vào? Các người biết nơi này là nơi nào không? Là nơi quần anh tụ hội, là nơi những quỷ nghèo như các người có thể đi vào à? Còn không mau đi ra ngoài đi! Nếu còn chờ nữa, bị người ta biết sẽ đuổi ra ngoài đấy!”

Thân Duẫn Nhi và Liễu Huyên trợn mắt nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, khinh bỉ nói.

Một bảo vệ mặc đồng phục đen đi bên cạnh Chiến Vân Khai, là Cung Thần phái đến tiếp ứng cho Chiến Vân Khai.

Nhìn thấy hai người phụ nữ không biết tốt xấu này kiêu ngạo với Chiến Vân Khai, đã bước lên chỉ trích: “Ngài đây muốn vào thì vào, cần các người quản?”

Cậu chủ Cung Thần đã phân phó, tuyệt đối không được để lộ thân phận của Chiến Vân Khai.

“Đúng thế, bà cô già, các người đừng có xem thường người khác! Cứ làm như chỉ có các người mới có thể vào vậy.” Sau khi Mộ Nhạc Nhạc tiến vào nhìn thấy hai bà cô già này lại đến gây sự, làm mặt quỷ với hai người.

“Trời đánh! Hôm nay tao không thay mẹ mày dạy dỗ mày một trận tao không tên Liễu Huyên!” Liễu Huyên nói, giả vờ muốn đi dạy dỗ Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Minh Nguyệt sầm mặt lại, đưa tay chặn Liễu Huyên lại, trầm giọng: “Liễu Huyên, tôi không đắc tội các người, các người có cần phải hùng hổ thế này không? Hơn nữa, chúng tôi vào thì có liên quan gì đến các người? Là cướp ánh sáng của các người, hay cướp người đàn ông của các người?”

Liễu Huyên và Thân Duẫn Nhi khẽ giật mình, sắc mặt trầm xuống.

Bọn họ là ngôi sao lớn, lại bị một đứa nhà quê dạy dỗ?

Thậm chí còn bị cái liếc mắt của Mộ Minh Nguyệt dọa sợ!

Liễu Huyên lấy lại tinh thần, mặt mũi giận dữ, chỉ tay vào Mộ Minh Nguyệt mắng: “Mộ Minh Nguyệt, gọi cô là quỷ nghèo là đã cất nhắc cô rồi, cô cũng không nhìn thử xem mình có thân phận gì, hôm nay thế nhưng là yến hội của cậu chủ gia tộc thần bí! Là nơi mà cái thứ nghèo kiết xác như cô có thể đến được à?”

“Tại sao chúng tôi không thể đến?” Chiến Vân Khai lạnh giọng hỏi.

Lúc này anh cũng tức giận trong lòng, loại phụ nữ này, thật sự là mạng cao ngất, không biết sống chết.

Lại dám sỉ nhục người phụ nữ của anh trước mặt anh!

“Nơi này, thật đúng là không phải nơi cho loại dế nhũi như các người đến.”

Châu Trùng bước đến, vẻ mặt khinh thường, trào phúng nói.

“Thằng nhóc ranh, mày thức thời thì cút nhanh đi, buổi tiệc hôm nay là để chiêu đãi cậu chủ của gia tộc hào môn thần bí đỉnh cấp, người đến nơi này đều là những nhân vật lớn có mặt mũi, một thằng nhóc nghèo như mày có thể xuất hiện ở đây?”

Triệu Thành khi ức hiếp Chiến Vân Khai, nói.

“Yến hội này rất lợi hại? Các người muốn nịnh bợ lấy lòng cậu chủ hào môn đỉnh cấp này, vậy nếu tôi chính là cậu chủ mà các người chờ mong thì sao? Chiến Vân Khai nhàn nhạt nói.

Anh vốn muốn đưa bà xã và con của cô đến câu lạc bộ thả lỏng, ai ngờ lại gặp được yến hội này, lại còn là yến hội trước đó anh thoái thác.

Anh chưa từng tham gia bất kì yến hội này, không có nghĩa là không có sức lực.

Có thời gian bên hầu bọn họ, còn không bằng về với người nhà.

Châu Trùng và Triệu Thành nghe thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười lên ha ha.

Nhân vật lớn nào mà không mặc âu phục giày da?

Cậu chủ hào môn đỉnh cấp khẳng định càng cao quý hơn bọn họ, ăn ở mặc đều là đỉnh cấp thế giới.

Làm sao lại mặc loại đồ vỉa hè này?

“Các người nhìn, tên nhóc này còn chém gió.” Châu Trùng cười nói.

Liễu Huyên đứng một bên nghe nói, càng khinh bỉ Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, tôi thật sự thay cô cảm thấy mất mặt! Cô nói xem, cô đẹp thì thế nào? Còn không phải gả bừa cho một tên tàn phế, bây giờ còn đi theo một tên nhóc nghèo, cô cho rằng tình cảm uống nước no bụng à? Chi bằng cô nhân lúc còn trẻ, còn có vài phần nhan sắc, đi cho người ta quy tắc ngầm đi!”

“Yến hội này có gì đặc biệt hơn người, vốn chính là chuẩn bị cho chú!” Mộ Nhạc Nhạc thấy mắt chó bọn họ coi thường người khác, buồn nôn mà nói.

Thế giới của người lớn, chính là các loại ganh đua so sánh! Không chút thiết thực nào!

Vẫn là mẹ cậu bé và bố Chiến Cảnh Hi khiêm tốn!

Một người là nhà giàu nhất thế giới, một người là chủ tịch tập đoàn, đều khiêm tốn như thế, đúng là hiếm có!

“Ha ha ha ha…”

Lại là một trận cười nhạo.

Triệu Thành giơ ngón tay cái về phía Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai, cười nhạo nói: “Giả ngầu vẫn là các người biết giả, Triệu Thành tôi bội phục vô cùng! Cậu có bao nhiêu tài sản, dám nói bữa tiệc này chuẩn bị cho cậu?”

Châu Trùng cũng chậc chậc vài tiếng: “Được đấy, mày tốt nghiệp ở đại học khoác lác nào thế? Tên quỷ nghèo này cũng không chịu đi nghe ngóng, người đến yến hội hôm nay đều là những nhân vật nào, mày ăn mặc mộc mạc thế này, thật sự cho rằng mình là cậu chủ của gia tộc thần bí?”

Liễu Huyên cũng vô cùng không thích loại người nghèo giả ngầu này, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Các người biết cậu chủ của gia tộc thần bí có bao nhiêu tài sản không? Tiền đối với anh ta mà nói chỉ là một con số, nói ra tôi sợ sẽ hù chết các người!”

“Đúng thế không? Cô biết bao nhiêu?” Chiến Vân Khai cười mà như không cười, hỏi.

Chính anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, một người ngoài lại biết?

Thân Duẫn Nhi khinh bỉ nhìn lướt qua Chiến Vân Khai, ngoại hình đẹp trai nhưng lại thích giả ngầu, loại đàn ông này, xem ra là ăn bám.

Thân Duẫn Nhi hỏi: “Anh có thể có vài tỉ không? Anh có biết cậu chủ trước đó không lâu đã thu mua lại hai công ty mà không nháy mắt một cái không? Còn khiến không ít không ty phá sản, anh có loại năng lực này không?”

Chiến Vân Khai càng nghe, càng cảm thấy thú vị.

Chuyện mình tiện tay thu mua khiến vài công ty phá sản, anh thấy chỉ là chuyện trong một câu nói, thế nhưng trong mắt người khác lại thành chuyện lấy ra làm vốn.

“Ai nói không phải?” Chiến Vân Khai cười một chút.

“Má ơi, tôi thật sự không chịu được loại người giả ngầu này! Thật sự quá không biết xấu hổ! Thế mà lại dám giả mạo cậu chủ ở đây!”

Thân Duẫn Nhi chịu không nổi, chỉ vào mũi Chiến Vân Khai mà nói: “Tên nhóc nghèo này nếu có thể có vài tỷ, à không, coi như anh có năm trăm triệu thôi, Thân Duẫn Nhi tôi quỳ xuống gọi anh là bố, buổi tối còn cho anh ngủ với tôi!”

“Dù tôi có năm trăm triệu cũng sẽ không ngủ với cô.” Chiến Vân Khai lạnh mặt nói, thật sự cho rằng anh là loại đàn ông đói bụng ăn quàng?

“Thế nhưng một tiếng bố này, tôi nhất định phải nghe.”

Mẹ kiếp!

Sắc mặt Thân Duẫn Nhi sầm xuống, tên quỷ nghèo này thế mà lại dám xem thường cô ta!

Thân Duẫn Nhi tức đến nổ tung, vừa định mắng anh, đảo mắt đã thấy Chiến Vân Khai dẫn Mộ Minh Nguyệt và đứa nhỏ rời đi.

Thân Duẫn Nhi vội vàng gọi bảo vệ, còn dẫn đến sự chú ý.

“Ba người này không có thiệp mời, nhất định là lén vào, để thứ quỷ nghèo này đi vào, thật sự là xúi quẩy! Nếu chạm vào cậu chủ thì sao đây?” Thân Duẫn Nhi chỉ trích.

Thân Duẫn Nhi quyết định chủ ý, mặc kệ cậu chủ là người trẻ tuổi hay là ông già, cô ta đều phải cống hiến bản thân ra, cho cậu chủ ngủ với cô ta.

Một số người xung quanh nghe được người đẹp nói như thế xong, đều lần lượt nhìn về phía Chiến Vân Khai, nhìn cách ăn mặc của họ chính là không phù hợp yêu cầu của yến hội.

Hôm nay có thể đến câu lạc bộ Đế Hào tham gia yến hội đều là những ông lớn có tài sản hơn ngàn vạn, hơn trăm triệu.

Không có thiệp mời căn bản là không vào được!

Ba người bọn họ ăn mặc tùy ý thế này, vào bằng cách nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.