Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 67: Thằng bé lấy đâu ra bạn




Đúng là ỷ vào mình đẹp trai nên muốn làm gì thì làm.

Càng nguy hiểm hơn là, cô vừa sống ở vùng này, đúng lúc ở đây cũng có một số nữ chủ tịch của các công ty lên sàn, đều bị con trai của cô trêu không muốn không muốn.

Thậm chí một vài nữ chủ tịch bày tỏ các loại, cho cô các loại bất động sản, chìa khóa xe, vàng bạc châu báu cái gì đó, còn gọi cô là mẹ chồng!

Hơn nữa những nữ chủ tịch kia đều lớn hơn cô trên mười tuổi, còn cam kết chỉ cần bọn họ làm con dâu của cô, sẽ đem tất cả tài sản của mình cho cô, nhất định sẽ hiếu thuận với cô.

Cô lúc đó thực sự là dở khóc dở cười

"Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì thế, bé cưng đi đến nhà người bạn nhỏ là con trai." Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy mẹ não mở ra, vội vàng giải thích.

"Con nói cái gì? Con thích bạn nam sao? Nhạc Nhạc, mẹ cũng chỉ có mỗi một đứa con trai là con, con đừng làm những thứ này cho mẹ. Mẹ tuy rằng không phản đối yêu đồng tính nhưng mà mẹ không hy vọng là con trai của mẹ." Mộ Minh Nguyệt mặt trắng ra: "Mẹ nuôi con cũng rất vất vả."

Mộ Nhạc Nhạc không ngờ rằng lời của mình sẽ dẫn tới hiểu lầm lớn như vậy, cậu bé thực sự là nhảy xuống tắm cũng không rửa sạch được.

Cậu bé nhướng mày, thở dài một tiếng: "Mẹ ơi, trong đầu mẹ rốt cuộc là chứa cái gì vậy hả? Con không phải bảo mẹ bớt xem mấy cái phim hoạt hình cái thể loại đam mỹ rồi sao? Tại sao lại không nghe..."

"Con cưng của mẹ lại là trai thẳng á, sau này con muốn làm người đàn ông, làm bố."

"Mẹ sắp bị con dọa phát bệnh tim mất thôi." Mộ Minh Nguyệt mỗi ngày đều bị con trai dọa.

"Mẹ ơi, mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẹ có thời gian suy nghĩ lung tung những thứ này còn không bằng đi yêu đương ngọt ngào đi." Mộ Nhạc Nhạc thực sự là khâm phục mẹ, não hoạt động so với bố mẹ bình thường còn lớn hơn, tuy rằng cậu bé biết mẹ lúc nào cũng quan tâm đến cậu.

"Bé cưng, mẹ phải nói ở đây rồi nhé. Mẹ ở Vân Thành sẽ an phận thủ thường, không thể làm mẹ kích động nữa, mẹ không chịu được kích động." Mộ Minh Nguyệt nghĩ, cô có một đứa con trai là đủ rồi, cô không muốn yêu đương nữa.

Thời gian riêng của cô cũng không có, đâu có thời gian mà đi yêu đương?

Còn yêu đương ngọt ngào?

"Con biết rồi." Mộ Nhạc Nhạc tỏ ra không nhịn được, cậu bé nhìn chăm chú Mộ Minh Nguyệt nói: "Mẹ ơi, con nếu như muốn yêu cũng phải cõng mẹ đi yêu."

Mộ Minh Nguyệt sững sờ hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì con sợ mẹ bị kích thích á." Mộ Nhạc Nhạc cười hỏi: "Mẹ ơi, con trai của mẹ có phải đối xử với mẹ rất tốt không?"

Mộ Minh Nguyệt cúi đầu nghịch điện thoại, đại khái sau mấy phút, cô đưa cho con trai xem đơn hàng chuyển phát của đại lý, cười hỏi: "Bé cưng, con xem mẹ, có phải đối xử với con cũng rất tốt?"

Mộ Nhạc Nhạc nhìn hình ảnh trên màn hình, rơi vào trầm tư...

Rất lâu sau đó cậu bé mới hồi phục tinh thần, ôm vào cánh tay mảnh khảnh của Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ ơi, có thể đừng mua nhiều bài thi như vậy được không, bé cưng còn nhỏ, bé cưng không chịu nổi..."

Sau khi Chiến Cảnh Hi đến lâu đài, liền thấy Chiến Vân Khai đang ngồi ở ghế sô pha xem tạp chí.

Cậu bé cũng không chào hỏi, đi thẳng lên lầu rồi.

Mà Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai không như mong muốn chạy lại tới ôm anh, anh có chút kinh ngạc.

Đứa con trai này lúc nóng lúc lạnh, khiến anh không nhịn được xù lông lên rồi.

Con trai cho anh cảm giác giống như là câu nói kia của Mộ Minh Nguyệt, dùng xong rồi chạy.

Tối hôm qua còn quấn quýt anh không buông, tối nay tan học lại dáng vẻ kia?

"Đứng lại." Chiến Vân Khai gọi một tiếng.

Chiến Vân Hi sững sờ, quay đầu liếc nhìn Chiến Vân Khai: "Có việc ạ?"

"Tại sao lại không chào hỏi?" Chiến Vân Khai phiền muộn.

"Bình thường không phải đều như vậy sao?" Chiến Cảnh Hi không hiểu nhìn Chiến Vân Khai.

Người cha này hôm nay thổi gió gì vậy?

"Con tối qua ở cùng với ai?" Chiến Vân Khai hỏi.

Anh chỉ nhìn thấy Chiến Cảnh Hi ở trung tâm thương mại bị Thẩm Tư Viện và Tống Thanh giáo huấn, cảnh về sau không nhìn thấy được.

Thiết bị giám sát giống như là bị người khác phá giải vậy, có một thời gian video không nhìn thấy được.

Chiến Cảnh Hi sững sờ, lẽ nào cậu bé ở cùng với Mộ Minh Nguyệt bị bố phát hiện rồi?

Thế nhưng không đúng, cậu bé rõ ràng là phá giải máy quay video rồi mà, hack lấy đi hình ảnh xuất hiện có Mộ Minh Nguyệt.

Cậu bé làm rất kín kẽ không một lỗ hổng.

"Bố ơi, con cảm thấy, bố nên đổi Thẩm Tư Viện đi, Thẩm Tư Viện không xứng làm mẹ con." Chiến Cảnh Hi kéo dây cặp sách lên, nhìn Chiến Vân Khai nói.

Đối với loại phụ nữ Thẩm Tư Viện kia, cho dù ở trên đường đụng phải một đứa trẻ, cũng có thể phát rồ không chút yêu thương mà mắng lớn, thực là không xứng làm mẹ của cậu bé.

Mẹ ở trong lòng của cậu bé chính giống như là Mộ Minh Nguyệt vậy.

Mà không phải người phụ nữ hai mặt giả nhân giả nghĩa như Thẩm Tư Viện.

Chiến Cảnh Hi nói xong, liền đi lên lầu.

Cậu bé vừa trở về phòng, liền gọi video cho Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc vừa về đến nhà nằm xuống ăn quả cherry từ Châu Âu vận chuyển bằng đường hàng không tới, thì nhận được cuộc gọi video của Chiến Cảnh Hi, cậu bé vội vàng nhìn Mộ Minh Nguyệt đang bận rộn trong nhà bếp, thấy mẹ không nhìn về bên này, cậu bé vội vã nhấn nút nhận cuộc gọi.

Chiến Cảnh Hi vừa nhìn thấy cuộc gọi video được kết nối, kích động lên nói: "Nhạc Nhạc, mẹ anh đâu, em cho anh nhìn mẹ một chút?"

Chiến Cảnh Hi đôi mắt giống như là ấn vào ra-đa vậy, ở trong video xung quanh tìm bóng người của Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Nhạc Nhạc đem máy ảnh đến nhà bếp, vừa ăn cherry vừa nói: "Mẹ đang nấu cơm, tối nay rất thịnh soạn đó, mẹ nói có khách đến nhà."

"Khách? Là đàn ông sao?" Chiến Cảnh Hi bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác tới một tình địch, cậu bé xin xỏ: "Nhạc Nhạc, cậu có thể đi đến nhà bếp chụp gần mẹ một chút được không? Tớ nhìn không rõ lắm."

"Ôi chao, tớ để cho cậu nhìn đã là rất tốt rồi! Cậu tại sao còn nhiều yêu cầu vậy?" Mộ Nhạc Nhạc ngoài miệng ghét bỏ, nhưng hai chân lại rất thành thực, vừa đi dép vừa đi về phía nhà bếp.

"Nhạc Nhạc, cậu gần thêm chút nữa, tớ không nhìn thấy mẹ tớ." Chiến Cảnh Hi cảm thấy Mộ Nhạc Nhạc kỹ thuật nhiếp ảnh này thật tệ, ống kính cũng không chuẩn.

Bình thường cũng là sẽ cho cậu bé một chiếc cằm đôi rồi.

"Đó là mẹ của tớ, của tớ!" Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi một câu mở miệng ra là mẹ tớ, cậu bé nghe cảm thấy Chiến Cảnh Hi đang cướp mẹ của cậu bé!

"Cậu muốn làm con trai của bố tớ không? Tớ cho cậu bố." Chiến Cảnh Hi nói.

"Không cần đâu, tớ không có cách nào chịu đựng được người đàn ông núi băng đó..." Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu nói.

Chiến Vân Khai thấy con trai tương phản quá nhiều, anh bị đối xử như vậy trong lòng rất khó chịu.

Đặc biệt là nghe thấy tiếng khóa trái cửa của con trai.

Anh càng tò mò, liền dặn dò nói: "Đi xem Chiến Cảnh Hi ở trong phòng làm gì."

"Vâng ạ, cậu chủ." Quản gia Trình nghe lệnh đi lên lầu.

Nhưng mà bất kể quản gia Trình gõ cửa thế nào thì cậu chủ nhỏ cũng không có phản ứng gì.

Quản gia Trình lo lắng có chuyện, vội vàng đến xem camera, sau khi phát hiện không có chuyện gì mới đưa ipad cho Chiến Vân Khai: "Cậu chủ, cậu chủ nhỏ hình như là đang gọi video."

"Với ai?" Chiến Vân Khai nhăn mày lại hỏi.

"Chắc là bạn nhỏ ở trong trường học." Quản gia Trình cũng là đoán bừa.

"Thằng bé lấy đâu ra bạn?" Nhìn con trai ở trong video, lãnh đạm hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.