Được Mộ Nhạc Nhạc chỉ điểm, Chiến Cảnh Hi hiểu ra ngay: "Ý của cậu là, mẹ thích người đàn ông giàu có đúng không? Tớ muốn được mẹ yêu thích vậy tớ nhất định phải thành đại gia chứ gì?"
"Ừm! Còn phải là loại siêu siêu giàu cơ!" Mộ Nhạc Nhạc lúc này thay đổi thành vẻ cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi, gật đầu khen ngợi: "Em trai thúi nhà anh thật là giỏi. Đi thôi, anh mời em đi ăn thịt bò viên!"
Chiến Cảnh Hi suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, sau đó nói rằng: "Nhưng mà Nhạc Nhạc, tớ cảm thấy mẹ của chúng ta cũng không phải loại người phụ nữ tham lam phú quý, có phải là cậu có hiểu lầm gì với mẹ không?"
Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Cảnh Hi, có chút chột dạ nhưng mà cậu bé vẫn có lý chẳng sợ nói: "Ai nói với cậu là mẹ không thích tiền? Người phụ nữ đã kết hôn thiếu cái gì nhất? Cậu cho rằng là thiếu đàn ông sao? Không phải, phụ nữ đã kết hôn bọn họ thích nhất là tiền, chỉ có tiền mới có thể chữa trị tất cả sự lập dị và bất lực của bọn họ. Hơn nữa mẹ tớ còn là mẹ đơn thân, so với người phụ nữ bình thường còn yêu tiền hơn nữa!"
"Cậu nghe tớ là chuẩn đen đét đấy! Hơn nữa cậu không có tiền, lại không phải là con của mẹ tớ, mẹ tớ ham muốn cậu ở chỗ nào? Là ham muốn cậu vì tuổi cậu còn nhỏ, hay tè ra quần, hay muốn có một đứa bé phải nuôi nấng bằng cả một đống tiền? Tớ nói với cậu này, mẹ tốn kém nuôi một đứa như tớ đây là đủ cay rồi! Cậu không biết bây giờ nuôi trẻ con ngốn rất rất nhiều tiền, một mình mẹ tớ kiếm tiền khó khăn lắm đó!"
Mộ Nhạc Nhạc nói xong, còn thở dài một tiếng: "Nhà tớ nghèo đến nỗi tớ suýt nữa không thể đi học, mẹ kiếm tiền để nộp học phí rồi mua sữa cho tớ. Còn các loại tiền linh tinh khác, nuôi con rất đắt rất tốn kém đó. Mẹ nói nếu không kiếm ra tiền thì sẽ cắt sữa của tớ nữa. Nếu như cậu tay không ra đi chạy tới nhà tớ còn bắt mẹ tớ nuôi cậu, nhà tớ thực sự sẽ nghèo đến nỗi phải cạp cỏ mà ăn đấy."
"Bây giờ kiếm tiền khó lắm đấy!"
"Đúng vậy, tớ cũng thấy tin tức đưa tin nuôi con rất tốn kém, ai cũng than là không nuôi con nổi." Chiến Cảnh Hi nghe thấy lời của Mộ Nhạc Nhạc, lòng đã dao động: "Mẹ sống vất vả quá!"
"Đúng vậy, mẹ sống vất vả lắm! Huống chi cậu là cậu chủ nhỏ được yêu chiều sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, nuôi càng tốn kém hơn, cho nên cậu muốn đến nhà của chúng tớ thì phải mang nhiều tiền đến, biết không?" Mộ Nhạc Nhạc bàn tay nhỏ bé mập mạp đặt ở trên đầu của Chiến Cảnh Hi, nhẹ nhàng vỗ.
Chiến Cảnh Hi rất ngoan: "Ừm, tớ biết rồi. Cậu và mẹ yên tâm đi. Tớ sẽ mang tiền đến nuôi mẹ, cũng sẽ lấy sữa của tớ cho cậu!" Chiến Cảnh Hi nói.
Bố sản xuất cho cậu bé một loại sữa độc quyền, hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm môi trường, cực kỳ dinh dưỡng!
Uống rồi sẽ trở nên càng ngày càng thông minh, càng ngày càng đẹp trai!
Hơn nữa cậu bé xem quảng cáo rất lãng mạn, lấy sữa của tớ cho cậu, sau này chúng ta chính là người một nhà.
Mà Chiến Cảnh Hi vừa nghĩ đến rất nhanh có thể ở cùng với mẹ rồi, cậu bé vui vẻ đến mơ hồ!
"Ừm, cậu nhớ mang nhiều đấy nhé, ít nhất tiền cậu mang đến đủ để nuôi hai đứa bé đáng yêu và một người mẹ đẹp như tiên nha!" Mộ Nhạc Nhạc đưa tay ra về phía Chiến Cảnh Hi, làm một động tác bắn tim, còn tặng một cái hôn và nháy mắt về phía Chiến Cảnh Hi.
"Hai đứa bé cưng?" Chiến Cảnh Hi có chút nghi ngờ: "Ý cậu là ngoài nuôi mẹ ra tớ còn phải thuận tiện nuôi luôn cậu đúng không? Nuôi mẹ đẹp như tiên tớ có thể hiểu, nhưng mà tại sao bắt tớ nuôi thêm một bé cưng là cậu nữa?"
"Hừm ừm." Mộ Nhạc Nhạc gật đầu như chuyện đương nhiên: "Hiện giờ mua nhà, thuê nhà đều phải có tiền hoa hồng. Mẹ tớ chính là bảo vật vô giá, tớ phải chia một nửa mẹ cho cậu đó. Tớ vốn có thể độc chiếm tình yêu của mẹ, nhưng cậu cứ mặt dày mày dạn muốn mẹ của tớ. Tớ đây không phải là thấy cậu đáng thương, nhịn đau san sẻ thứ mình thích sao? Cậu không nuôi một bé cưng tớ đây, cậu thấy lương tâm cậu có cho phép không?"
Chiến Cảnh Hi lắc đầu: "Hình như không cho."
Đổi lại là cậu bé, cậu bé lại có một người mẹ vừa xinh đẹp như tiên vừa lương thiện như vậy, cậu bé cũng không nỡ chia sẻ tình yêu này cho một đứa bé khác.
Cho dù là cho đi một chút tình yêu cũng không được!
Thế nhưng Nhạc Nhạc biết tình trạng mẹ của cậu, còn bằng lòng chia một nửa sự yêu chiều của mẹ cho cậu!
"Nhạc Nhạc, tớ thật lòng xin lỗi chuyện đã cướp đi tình yêu của mẹ. Tớ không biết báo đáp lại thế nào nữa, hay là tớ cho cậu bố của tớ, cậu đi theo bố của tớ là được rồi. Bố tớ còn là người giàu nhất thế giới, cậu nếu như dùng thân phận của tớ làm con trai của bố tớ, vậy thì tương lai cậu chính là người thừa kế của bố tớ rồi." Chiến Cảnh Hi đánh vào điểm tham tiền này của Mộ Nhạc Nhạc, nói mấy câu dụ dỗ.
“Ối dào ôi" Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu, bĩu môi, uy hiếp: "Em trai thúi, tớ nói với cậu nhé, nếu như cậu dám thực sự bẫy tớ để tớ trở thành con trai ông bố xấu xa của cậu, cậu sẽ hối hận cả đời đấy nhé."
Chiến Cảnh Hi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cậu bé vội vàng đền cười nói: "Nhạc Nhạc, tớ chỉ đùa với cậu thôi."
"Vậy tối nay cậu về nhà chuẩn bị thu xếp làm sao chuyển chút tiền đi. Dù sao tiền nhà cậu đếm mãi không xong, nhiều vô biên luôn, muốn chuyển đi cũng tốn thời gian lắm đó!" Mộ Nhạc Nhạc nói xong, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô quắt, cái bụng còn kêu ùng ục, liền sờ vào bụng nói: "Ôi chao, thôi chúng ta mau đi ăn thịt bò viên đi! Tớ mời cậu!"
"Được." Chiến Cảnh Hi cũng muốn ăn rồi.
Lần trước sau khi thử ăn thịt bò viên một lần, cậu bé phát hiện mình đã thích mùi vị đó rồi
Thịt bò viên, thịt bò viên!
Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi đến phố ẩm thực, rất nhanh đã đến cửa hàng thịt bò.
"Ông chủ, chúng cháu muốn ăn thịt bò viên!" Mộ Nhạc Nhạc kéo Chiến Cảnh Hi đi vào, mông nhỏ còn chưa ngồi xuống đã gọi món.
Ông chủ nhìn thấy lại là hai tên nhóc ăn quỵt tiền liền nói: "Hôm nay bán hết rồi."
"Vậy một nồi kia là cái gì vậy? Bác tưởng cháu mù đấy à? Nếu như bác không bán cho cháu, cháu lập tức gọi điện thoại cho phòng quyền lợi người tiêu dùng khiếu nại chú!" Mộ Nhạc Nhạc nói.
Ông chủ: "..." Đây không phải là lại đến muốn ăn quỵt đấy chứ?
Lần trước bị tên nhóc tinh ranh này hãm hại đến thiếu máu!
Hôm nay, dù có thế nào cũng không thể bị hãm hại nữa!
Bọn trẻ con bây giờ đều thành tinh rồi!
Nếu như con trai của ông ấy hãm hại bố như vậy, ông ấy sẽ treo lên đánh một trận chừa đòn!
"Ông chủ, bác mau mang thịt bò viên lên đi. Chúng cháu còn phải ăn no rồi đi học nữa. Chúng cháu chính là mầm non của Tổ quốc đấy. Nếu như đói meo không học hành tốt được thì trách nhiệm lớn lao của đất nước sau này giao cho ai đây?" Mộ Nhạc Nhạc giục ông chủ: "Cũng có phải cháu không trả tiền đâu. Hôm nay chúng cháu có mang tiền rồi."
Ông chủ thấy Mộ Nhạc Nhạc nói như vậy, cũng không phản bác lại được, liền hỏi: "Muốn ăn mấy xiên?"
Đây đúng là mầm non của Tổ quốc, nhưng mà sợ là mầm non háu ăn!
"Mang cho cháu lên mười xiên trước đi ạ!" Mộ Nhạc Nhạc xòe hai tay ra.
Sau khi hai người ăn uống no căng, hai đứa ai cũng sờ vào bụng, ợ lên một cái.
Chiến Cảnh Hi phát hiện, ăn cùng với người mình yêu thích thực sự ăn cái gì cũng thấy ngon!
"Hai cậu bé đẹp trai, tổng cộng là một nghìn đồng, xin hỏi là alipay hay là wechat?" Ông chủ thấy hai cậu bé ăn sung sướng, liền cầm hóa đơn và QR code qua.
"Hả! Bác ăn cướp đấy à? Sao mà đắt thế? Chi tiêu ở trường tiểu học Vân Thành cũng có cao đến thế đâu?" Mộ Nhạc Nhạc sau khi nghe thấy giá, bị dọa đến nỗi từ trên ghế ngã xuống, cầm hóa đơn nhìn: "Bác ơi, nơi này của bác là cửa hàng xã hội đen hay sao? Bác đừng lừa bọn cháu không hiểu chuyện nhé, thịt bò nhập khẩu cũng chỉ là mấy chục đồng một cân thôi, bác có đảm bảo mỗi một viên thịt bò đều là thịt bò không?"