Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 63: Mẹ thích người đàn ông có nguồn tài chính cao




Chiến Cảnh Hi ra khỏi phòng học, Mộ Nhạc Nhạc nhún nhảy đi tới, ôm chặt lấy Chiến Cảnh Hi: "Cảnh Hi, cùng trường với cậu, tớ cảm thấy tinh thần thật thoải mái nhé! Tớ chưa bao giờ mong chờ được đi học như vậy!"

Trong trường học có người cậu bé thích, thực sự rất hạnh phúc!

"Cậu không thể chuyển trường, ở đây học đi." Chiến Cảnh Hi nói.

Chiến Cảnh Hi điều tra một hồi nguyên nhân Mộ Nhạc Nhạc chuyển trường, ngày đi học đầu tiên liền chuyển trường, thế là nhanh quá rồi đấy.

"Tại sao không thể chuyển trường chứ? Có phải là cậu không nỡ xa tớ không nè?" Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe Chiến Cảnh Hi không muốn cậu bé chuyển trường, nhe răng ra cười.

"Cậu chuyển trường rồi, tớ và cậu không trao đổi thân phận đi gặp mẹ được." Chiến Cảnh Hi nói.

Mộ Nhạc Nhạc khựng chân lại, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sung sướng liền bị thay thế bởi vẻ buồn bã, cho đến khi cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng người nhỏ bé tiếp tục đi về phía trước.

Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, Chiến Cảnh Hi quả nhiên là nhìn chằm vào mẹ của cậu bé rồi!

Cậu còn thẳng thừng tuyên bố là muốn gặp mẹ nữa chứ!

"Nhạc Nhạc, sao cậu không đi nữa?" Chiến Cảnh Hi thấy vai đột nhiên thả lỏng, cậu bé nhìn trái phải, không thấy Mộ Nhạc Nhạc, vừa quay đầu liền nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc đang ngây ngốc đứng tại chỗ.

"Chiến Cảnh Hi, cái đồ xấu xa chết tiệt này! Cậu có mẹ của mình mà, tại sao cứ nhớ nhung mẹ của tớ thế!" Mộ Nhạc Nhạc tiến lên, tóm cái cổ nhỏ của Chiến Cảnh Hi, ngửa mặt về phía sau: "Có tin tớ đánh vỡ cái đầu chó con của cậu không?"

Làm bộ muốn đánh.

Thế nhưng nhìn gương mặt nhỏ bé đẹp trai nhất trần kia của Chiến Cảnh Hi, cậu bé mềm lòng ngay tắp lự!

Hoàn toàn không có cách nào ra tay!

Nếu như đánh hỏng khuôn mặt nhỏ kia, cậu bé sẽ đau lòng!

Giống như là đánh chính mình vậy.

"Tớ đã từng nói với cậu, tớ không cảm thấy cô ấy là mẹ tớ. Cô ấy đánh tớ." Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Nhạc Nhạc nói.

"Mẹ tớ cũng đánh tớ mà, lẽ nào mẹ tớ không phải là mẹ tớ nữa sao?" Mộ Nhạc Nhạc hỏi ngược lại.

"Không, bị mẹ cậu đánh là một loại hạnh phúc." Chiến Cảnh Hi lại không đồng ý lời của Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc nắm tóc, không thể hiểu nổi mạch não của Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi bị đánh đập xong hóa điên rồi sao?

"Nhạc Nhạc, cậu bây giờ có thể dẫn tớ đi gặp mẹ không? Tớ rất nhớ cô!" Chiến Cảnh Hi vừa nghĩ tới Mộ Minh Nguyệt, trái tim nhỏ lại nhảy lên ầm ầm.

Cậu bé ước có thể ba trăm sáu mươi năm ngày, mỗi ngày hai mươi giờ đều được ở bên Mộ Minh Nguyệt!

Chiến Cảnh Hi vừa nghĩ đến là muốn đi gặp Mộ Minh Nguyệt ngay và luôn!

Nhớ đến nỗi muốn rời trường đi tìm Mộ Minh Nguyệt ngay lập tức mới được ấy!

Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi muốn chạy, là biết tỏng cậu bé muốn đi đâu rồi. Mộ Nhạc Nhạc vươn tay bắt lấy bàn tay bé nhỏ của Chiến Cảnh Hi: "Cậu chạy nhanh như vậy làm gì đó? Vội vàng đi đầu thai sao?"

"Tớ cùng cậu về nhà tìm mẹ!" Chiến Cảnh Hi vội vã nói.

Khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc cau lại nói: "Em trai thối, cậu điên rồi sao? Chúng ta cùng về nhà xuất hiện trước mặt mẹ, sẽ dọa người mẹ đáng yêu của tớ đấy!"

Chiến Cảnh Hi nghe vậy, khựng lại một chút, gãi gãi sau tai: "Nhưng mà lần trước tớ đi đến nhà cậu, mẹ cũng không có hoài nghi mà?"

"Cậu ngốc vừa thôi, mặt cậu lúc đó lấm lem quá trời. Đừng nói mẹ, ngay đến tớ cũng không nhận ra." Mộ Nhạc Nhạc cạn lời lắc đầu.

"Vậy thì phải làm sao đây?" Chiến Cảnh Hi kéo đồng phục học sinh của Mộ Nhạc Nhạc nói.

Cậu bé thực sự rất nhớ mẹ.

"Đương nhiên là tiếp tục trao đổi thân phận rồi, nhưng mà cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tớ. Nếu không thì, tớ sẽ không để cậu gặp lại mẹ nữa đâu." Mộ Nhạc Nhạc không nói cho Chiến Cảnh Hi biết thực ra cậu bé rất muốn gặp bố.

Bố đẹp trai như vậy, là một tổng giám đốc bá đạo nữa chứ, cậu bé rất muốn gần gũi nhiều hơn với Chiến Vân Khai.

Nói không chừng còn có thể tìm được chỗ tốt nào đó.

Ví dụ tiện tay lấy được một thư họa danh gia, kim cương, đồ cổ trang trí gì đó.

"Có thật không?" Chiến Cảnh Hi rất kích động nhìn Mộ Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, tớ đều nghe cậu."

"Đương nhiên là thật!" Mộ Nhạc Nhạc vỗ ngực nói: "Hơn nữa cậu không phải cậu nói cậu nghi ngờ Thẩm Tư Viện không phải là mẹ cậu sao? Tớ muốn bí mật đi vào quân địch giúp cậu thăm dò tình hình, tìm ra chân tướng. Hơn nữa tớ còn muốn dùng thân phận của cậu để hố cha ông bố xấu xa nữa đó!"

Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc nhếch miệng cười.

"Nhạc Nhạc, cậu lại gọi bố tớ là bố xấu xa..." Chiến Cảnh Hi ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà cậu bé lại kính trọng Mộ Nhạc Nhạc là một anh hùng.

"Bố cậu, xấu xa số dách..." Mộ Nhạc Nhạc vuốt cằm, nghiêm túc nói.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm vào Chiến Cảnh Hi một lúc lâu:"Cảnh Hi, tớ thăm dò rất nhiều phương diện rồi, bố xấu xa không gần nữ sắc, tớ còn có một suy đoán hơi bị lớn gan, chúng ta có phải là anh em cùng cha khác mẹ không? Hoặc là, bà mẹ đáng ghét đó của cậu nhìn trúng địa vị và thân phận của bố xấu xa, lén lút cướp cậu đi từ chỗ mẹ tớ, sau đó mượn cậu để trèo lên cao?"1

Chiến Cảnh Hi bị suy đoán táo bạo này của Mộ Nhạc Nhạc dọa giật bắn cả mình!

"Ý cậu là, tớ là bị Thẩm Tư Viện cướp đi từ trong tay mẹ cậu? Sau đó nói với bố tớ là do cô ta sinh ra?" Chiến Cảnh Hi đang nghĩ như vậy, càng kích động, càng tức giận hơn: "Nhạc Nhạc, tớ cảm thấy nhất định là giống như cậu nói! Bởi vì giữa tớ và Thẩm Tư Viện, hoàn toàn không có một chút tình cảm gì. Tớ muốn rời khỏi bố xấu xa, đi tìm mẹ!"

"Chúng ta mau mau đi báo công an đi!"

Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi độc thoại, thậm chí còn kích động đến nỗi muốn đi báo công an, cậu bé liền vội vàng đi lên phía trước cướp điện thoại của Chiến Cảnh Hi: "Gọi cậu là đồ ngốc chẳng sai tẹo nào. Bố xấu xa của cậu là người giàu nhất thế giới, tiền tiêu chẳng hết đó, khắp nơi trên thế giới đâu cũng có tài sản của chú ấy, cho dù là muốn rời đi, cũng phải lấy tiền của bố xấu xa đó mang đi rồi hẵng đến tìm mẹ chứ! Sao cậu lại ngốc như vậy!”

Suýt chút nữa là ăn thiệt thòi lớn rồi!

Chiến Cảnh Hi suy nghĩ một chút, cảm thấy Mộ Nhạc Nhạc nói cũng có lý, vội vã gật đầu: "Đúng vậy nhỉ, tớ bị bố xấu xa và người phụ nữ xấu hãm hại năm năm, là lúc cần phải đòi chút phí tổn thất tinh thần rồi!"

"Đúng vậy! Hơn nữa ra tay phải mạnh mẽ, tuyệt đối không thể nương tay! Nhiều một chút!" Mộ Nhạc Nhạc vừa nghĩ tới tiền, kích động không ngừng, tiếp tục xui khiến nói: "Tớ nói với cậu này, cậu muốn qua sống cùng mẹ tớ thì nhất định phải có năng lực! Cậu biết mẹ thích gì không?" Chiến Cảnh Hi buồn nản lắc đầu, cậu bé bỗng nhiên phát hiện ra mình không hiểu chút nào về mẹ.

"Vậy cậu biết Marvel và DC không? Cậu xem rồi chứ?" Mộ Nhạc Nhạc hỏi.

"Ừm!" Chiến Cảnh Hi gật đầu!

"Cậu biết Batman không?"

"Ừm!"

"Vậy cậu có biết bản lĩnh của Batman là gì không?"

"Có tiền!"

Mộ Nhạc Nhạc nhìn em trai thúi rất thông minh, một chút đã hiểu: "Đúng! Chính là nó, Batman có nguồn tài chính cực kỳ đồ sộ luôn, mẹ thích cái đó nhất đấy!"

"Vậy tớ đi thay bộ quần thành Batman." Chiến Cảnh Hi nói, tuy rằng trẻ con nhưng mà mẹ nhìn thấy cậu bé mỗi ngày mặc bộ quần áo Batman, chắc chắn sẽ mỗi ngày đều cười cậu bé.

Mộ Nhạc Nhạc vỗ vào trán một cái, thở dài một tiếng nói: "Haiz, bắt đúng đi trọng điểm em trai thúi của tôi, trọng điểm chính là bản lĩnh giàu có siêu phàm đấy! Là cực kỳ có tiền đấy! Ai muốn cậu mặc quần áo Batman? Định catwalk hay gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.