Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 57: Con trai mất tích bố còn tâm trạng ăn cơm




Mộ Nhạc Nhạc nhìn theo hình vẽ mèo hoa trên mặt của Chiến Cảnh Hi lúc cậu bé mới tới, sau đó lại tự vẽ lên mặt của mình.

Lúc cậu bé tới bệnh viện, cậu vẫn giữ nguyên gương mặt đó, nhìn thấy Chiến Vân Khai đang ăn cơm, cậu liền nhíu mày.

"Bố, nghe tin con trai mình bỏ đi, vẫn chưa được tìm thấy, thế mà bố còn tâm trạng ngồi ở đây ăn cơm sao?" Mộ Nhạc Nhạc đi qua đó, cầm lấy khăn giấy ướt lau mặt, cậu bé tò mò lén nhìn Chiến Vân Khai.

Người bố này chắc chắn là giả.

Rõ ràng là cậu bé nghe Chiến Cảnh Hi nói là cậu ấy bỏ đi, sau đó Chiến Vân Khai còn sai người đi tìm cậu.

Nhưng khi cậu bé đón xe đến bệnh viện cậu lại nhìn thấy Chiến Vân Khai đang ăn cơm.

Chiến Vân Khai nhìn Chiến Cảnh Hi đang lau mặt, gương mặt tuấn tú của anh lạnh lại: "Con đã đi đâu?"

"Lúc con đi về, có người tìm con nhờ con biểu diễn hộ." Mộ Nhạc Nhạc viện đại một lý do để nói dối.

Sau đó, cậu bé đến ngồi đối diện với Chiến Vân Khai, cậu cầm lấy muỗng và đũa bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa cau mày nói: "Mấy món này khó ăn quá đi."

May là lúc nãy cậu đã ăn cơm ở nhà rồi mới đi, nếu không tối nay cậu sẽ phải chịu đói rồi.

Đôi mắt sâu thẳm của Chiến Vân Khai nhìn chằm chằm gương mặt của con trai, anh gắp một miếng thịt gà nhét vào miệng cậu: "Lúc ăn cơm cũng không ngăn được cái miệng của con."

Mộ Nhạc Nhạc sững người, ánh mắt cậu đầy sự nghi ngờ nhìn Chiến Vân Khai.

Bố vừa mới đút thức ăn cho cậu ư?

Mộ Nhạc Nhạc nhai miếng thịt gà trong miệng, đôi mắt to tròn của cậu nhìn Chiến Vân Khai không chớp.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Nhạc Nhạc lôi trong cặp sách ra một cái máy chơi game, cậu cũng không thèm hỏi sự đồng ý của Chiến Vân Khai, trực tiếp nằm vào lòng của anh: "Bố, bố dạy con chơi trò này như thế nào đi, bé cưng thấy khó quá đi."

Chiến Vân Khai: "..."

Lúc này đây, cả người anh hoàn toàn bất động.

Từ trước đến nay, anh và con trai chưa bao giờ thân thiết như thế này.

Thậm chí anh còn đang nghi ngờ rằng liệu đứa con trai đang nằm trong lòng mình có phải là giả không.

Sao đột nhiên lại dính lấy anh như thế này?

"Bố, con trai của bố sắp bị người ta đánh chết rồi."

Lúc này, Chiến Vân Khai mới nhìn vào màn hình máy chơi game mà con trai đang cầm, anh hờ hững đáp: "Ngu thì chết."

Chiến Vân Khai giơ tay lấy cái máy chơi game, ôm lấy Mộ Nhạc Nhạc đặt vào giữa hai cánh tay mình, ngón cái của anh di chuyển linh hoạt trên màn hình.

Mộ Nhạc Nhạc từ từ dời ánh mắt của mình ra khỏi màn hình, cậu ngẩng đầu nhìn, gương mặt bố đúng thật là đẹp không góc chết.

Một người đàn ông như cậu đây nhìn mà còn mê.

Tại sao lúc mẹ nhìn thấy lại không rung động?

Hay là do mẹ đã nhìn thấy quá nhiều người đẹp trai rồi?

Nhưng mà cả giới trí cũng không thể tìm thấy một người đàn ông nào có thể đẹp bằng bố.

"Đồ ngốc, đang nhìn cái gì vậy." Chiến Vân Khai chỉ mới chơi có vài phút đã giúp con trai thăng lên hạng Thần Đàn.

Lúc cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt còn đẹp hơn cả bồ đào của con trai đang nhìn mình, đôi lông mày lưỡi kiếm của anh cau lại. Không biết vì sao nhưng anh cảm thấy mắt của con trai đột nhiên rất giống Mộ Minh Nguyệt.

Rõ ràng đây là con của Thẩm Tư Viện, tại sao đôi mắt lại giống Mộ Minh Nguyệt đến như vậy?

"Con đang nhìn đồ ngốc lớn." Mộ Nhạc Nhạc đáp.

Chiến Vân Khai sững người, sau đó nói: "Bố sẽ bảo quản gia Trình đưa con về nhà."

"Không, tối nay con sẽ ở với bố." Mộ Nhạc Nhạc nói, cậu bé giơ đôi tay nhỏ của mình ôm chặt lấy cái eo cường tráng của Chiến Vân Khai, không nỡ buông ra.

Đôi tay nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc mò tới mò lui cơ thể Chiến Vân Khai, cậu kinh ngạc nói: "Bố, cơ bắp này bố tập thế nào mà có được vậy? Vóc người bố đẹp như thế này, lại còn đẹp trai nữa nhưng sao bố lại độc thân vậy?"

Chiến Vân Khai: "..." Đứa con trai này lại giả ngốc nữa rồi?

Lúc thì lạnh nhạt lúc lại nói luyên thuyên?

Mà lúc này quản gia Trình đứng một bên lại cảm thấy rất vui mừng, ông ấy hạnh phúc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, không khí giữa cậu chủ và cậu chủ nhỏ thật ấm áp.

Bây giờ cậu chủ nhỏ đang trêu chọc cậu chủ sao?

Dám nói những lời này với Chiến Vân Khai, ngoài mợ chủ ra thì chỉ có cậu chủ nhỏ nữa thôi.

Nhưng mà, nếu là cậu chủ nhỏ trước đây thì sẽ không nói ra những lời trêu chọc thế này, chỉ là gần đây mới bắt đầu như vậy.

"Có người phụ nữ có mắt như mù vậy sao, bình thường không nhìn thấy được sự đẹp trai ngời ngời của bố con sao?" Mộ Nhạc Nhạc càng nhìn gương mặt của Chiến Vân Khai, cậu càng kinh ngạc. Gương mặt này thật sự quá đẹp. Cậu bé còn nghĩ, sau này lớn lên cậu cũng sẽ như thế này thôi.

Chiến Vân Khai: "..."

Quản gia Trình: "..." Cậu chủ nhỏ à, không phải phụ nữ người ta mù đâu mà là cậu chủ không cho người ta cơ hội.

"Con tự mình chơi đi." Đúng giờ là Chiến Vân Khai sẽ đi tắm.

Cho dù là đang nằm viện.

"Bố, bố đi đâu vậy?" Mộ Nhạc Nhạc dùng đôi chân nhỏ của mình kẹp lấy bắp chân của Chiến Vân Khai. Cậu chu chu cái miệng nhỏ, giương đôi mắt ngây thơ nhìn Chiến Vân Khai.

"Đi tắm." Chiến Vân Khai nhìn đôi chân nhỏ của con trai đang kẹp lấy chân mình, anh hờ hững đáp.

"À à." Sau khi xác nhận Chiến Vân Khai không phải bỏ cậu một mình ở đây để rời đi, cậu bé mới buông chân ra, sau đó nằm dài trên giường chơi game.

Lúc Chiến Vân Khai chuẩn bị bước vào phòng tắm, Mộ Nhạc Nhạc nhịn không được liền nói: "Bố, bố thật là vẽ chuyện quá đi, bố không phải chỉ bị cảm vặt thôi sao? Tại sao lại muốn nhập viện?"

Cơ thể bố rất cường tráng.

Nhìn to con như vậy.

Đáng lý ra không thể yếu đến như thế được.

Chiến Vân Khai không thèm để ý đến con trai.

Chỉ có quản gia Trình đứng bên cạnh là biết nguyên nhân.

Cậu chủ gặp tai nạn xe, thận gần như là bị tổn thương nghiêm trọng, bại liệt.

Hai chân có thể hồi phục tốt như vậy, quả thật là kỳ tích.

Lúc đó, bác sĩ đã chẩn đoán rằng cậu chủ sẽ bị bại liệt cả đời.

So với những người bình thường thì một người đã từng làm phẫu thuật thận như cậu chủ càng phải chú ý sức khỏe, nếu để xảy ra sơ sót, nhẹ thì sẽ bị nhiễm trùng, nặng thì sẽ mất mạng.

Hai người đàn ông, một già một trẻ không để ý đến cậu. Mộ Nhạc Nhạc bảo quản gia Trình đi ra ngoài, sau đó tiếp tục chơi game, cậu còn gửi tin nhắn nói chuyện Chiến Cảnh Hi.

Nói được một lúc cậu bé ngủ quên lúc nào không biết, nằm trên chiếc giường lớn của Chiến Vân Khai, cậu bé giang rộng cả hai chân hai tay của mình, ngủ rất ngon.

Lúc này, Chiến Vân Khai đi ra từ nhà tắm, vừa hay nhìn thấy con trai đang nằm ngủ ngon lành trên giường.

Sau khi đắp chăn cho con trai, Chiến Vân Khai cầm lấy điện thoại, nhìn điện thoại không có động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng.

Người phụ nữ này, không gọi đến cũng không sao, nhưng đến một tin nhắn cũng chẳng có.

Y tá gõ cửa, thái độ cung kính nói: "Ngài Chiến, đến giờ truyền nước biển rồi."

Chiến Vân Khai tự mình ra mở cửa, gương mặt anh vô cùng lạnh nhạt: "Đừng có làm ồn, con trai tôi đang ngủ."

Y tá lập tức hít thở nhẹ nhất có thể, sau đó đi theo Chiến Vân Khai vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt dụng cụ trị liệu xuống, y tá dùng tay ra hiệu, ý muốn hỏi Chiến Vân Khai muốn truyền nước ở đâu.

Chiến Vân Khai ngồi xuống ghế, bảo cô làm ở đây.

Làm xong mọi chuyện, y tá nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Quản gia Trình ra ngoài một lát, lúc quay lại nhìn thấy Chiến Vân Khai đang nằm trên ghế truyền nước biển, còn cậu chủ nhỏ thì đàn ngáy khò khò trên giường.

Hả, không phải là cậu chủ nhập viện, còn cậu chủ nhỏ đến thăm cậu chủ sao?

Nếu là người không biết chuyện sẽ nghĩ rằng là cậu chủ đang chăm bệnh cho cậu chủ nhỏ.

Chiến Vân Khai phất tay.

Quản gia Trình hiểu ý, lập tức đi ra ngoài.

Sau khi truyền nước biển xong, Chiến Vân Khai tự mình rút kim tiêm ra.

Anh đi đến bên giường, giúp con trai chỉnh lại tư thế rồi anh cũng nằm xuống.

Lúc anh nằm xuống, con trai chui vào lòng anh, cậu bé nói mớ: "Mẹ, mẹ tìm bố cho con đi."

Chiến Vân Khai giật mình, Chiến Cảnh Hi không phải là không thích Thẩm Tư Viện sao?

Tại sao lại nói mớ như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.