Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 38: Để chồng tôi đánh cô!




“Thật ra cái gì? Mộ Minh Nguyệt, cô còn chưa ngại mất mặt đủ à? Hay cô muốn nói rằng cô rất có tiền à?” Thẩm Tư Viện lo lắng Mộ Minh Nguyệt nói ra chuyện mình là Chủ tịch mới nhậm chức của Tập đoàn Mộ Thị, khó chịu ngắt lời Mộ Minh Nguyệt.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Quản lý Trần của Nhà hàng Vân Thành bưng mấy bình rượu lên, mặt mũi tươi cười, nói: “Quấy rầy các vị rồi, tôi là Quản lý Trần của Nhà hàng Vân Thành, đây là rượu vang của vườn rượu Chiến Tước.”

Tất cả mọi người sững sờ, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

Bọn họ không hề gọi rượu vang đắt như thế.

Đây là rượu vang của vườn rượu Chiến Tước, ai cũng biết, rượu này giá mấy vạn một bình!

Thẩm Tư Viện là người tính tiền, lúc nhìn thấy mấy bình rượu này cũng giật nảy mình.

Cho dù cô ta có tiền thì cũng không thể vung tiền như nước như thế được.

“Thật ngại quá, chúng tôi không gọi rượu vang Chiến Tước.” Thẩm Tư Viện nhàn nhạt nói.

“Đây là rượu của chúng tôi tặng.” Quản lí Trần cười nói, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Mọi người đều ngây ngẩn cả người.

“Đưa tặng?’

Mặt mũi của Thẩm Tư Viện lớn như thế?

Còn có thể để cho Quản lý của Nhà hàng Vân Thành tự mình dâng rượu đến.

Thẩm Tư Viện nhíu mày một chút, cô ta không quen biết với quản lý của Nhà hàng Vân Thành, quản lí không phải đến tặng cho cô ta.

“Xin hỏi Quản lí Trần, Nhà hàng Vân Thành tại sao tại tặng rượu cho chúng tôi?” Tôn Uyển hỏi.

Quản lí Trần nhìn Mộ Minh Nguyệt một chút, vừa cười vừa nói: “Còn không phải là vì mợ chủ nhà cậu Chiến…”

Quản lí Trần còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộ Minh Nguyệt.

Quản lí Trần dừng lại, khoát tay nói: “Không có chuyện gì, mọi người từ từ dùng bữa.”

Nói xong, Quản lý Trần mang theo các nhân viên phục vụ lui xuống.

Sau khi rời đi, quản lý Trần lau mồ hôi, cấp trên đã thông báo, tuyệt đối không thể làm lộ thân phận của mợ chủ nhà cậu Chiến, nếu bị lộ thân phận ông ta phải cuốn gói khỏi Nhà hàng Vân Thành.

Ông ta nghe thấy mợ chủ nhà cậu Chiến đến, ông ta lập tức lựa tặng mấy bình rượu vang, chính là vì để Mợ chủ của cậu Chiến vui, cũng muốn biểu hiện một chút trước mặt cô. Ai ngờ suýt chút đã để lộ.

Trong phòng lập tức sôi trào, nghị luận ầm ỹ, mặt mũi của ai lớn như thế, lại có thể khiến Quản lý của Nhà hàng Vân Thành tự mình đến phục vụ.

“Ai thế, mọi người ai là người nhà của cậu Chiến à? Tôi phải chụp ảnh lại đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang, đây là rượu vang của vườn rượu Chiến Tước đó, là rượu mà người bình thường không uống được đâu!”

Các bạn học thay nhau chụp ảnh với rượu vang như ong vỡ tổ.

“Cậu Chiến? Có phải là cậu Chiến, Chiến Vân Khai trong truyền thuyết là hào môn thần bí hàng đầu không?”

“Wow! Số tốt thế nào mới có thể làm vợ cậu Chiến thế chứ?”

Mọi người nhìn nhau, đều muốn biết ai là vợ của Chiến Vân Khai, ghen tỵ muốn chết!

Vừa nghe mọi người thảo luận cậu Chiến, Lâm San đã không nhịn được, rốt cuộc không nhịn bí mật này nữa, liền tự mình làm chủ, nói: “Tư Viện của chúng ta chính là vị hôn thê của cậu Chiến!”

Mọi người nghe xong đã ngơ cả người ra!

Chẳng bao lâu sau, trong mắt mọi người đều phát ra ánh sáng ghen tị!

“Đúng thế, ở nơi này của chúng ta, cũng chỉ có Thẩm Tư Viện có cơ hội là vợ của cậu Chiến thôi, cô ấy là thiên kim của tập đoàn, lại là ngôi sao lớn, xuất thân cao quý, lại là kiểu phú nào!”

“Tư Viện, cô cũng quá kín tiếng rồi! Gả cho nhà giàu nhất thế giới cũng không nói cho các bạn học cũ một tiếng, cô đúng là khiến chúng tôi bất ngờ đến bùng nổ đấy!”

Đám người tranh nhau tâng bốc Thẩm Tư Viện.

Nhưng chỉ có sắc mặt của Thẩm Tư Viện rất khó coi, cô ta căn bản cũng không phải là vợ của Chiến Vân Khai, cô ta nói mình có vị hôn phu cũng là vì thích sĩ diện, bây giờ bị Lâm San tiết lộ bị mật ra, cô ta đâm lao thì phải theo lao thôi.

Cô ta đành miễn cưỡng cười xấu hổ, nói: “Vị hôn phu của tôi không thích huênh hoang, hi vọng mọi người đừng truyền đi. Nếu như mọi người còn muốn uống rượu, tôi sẽ bảo Quản lý Trần tặng mọi người vài bình.”

Nếu tất cả mọi người đã cho rằng cô ta là vị hôn thê của Chiến Vân Khai, thế thì giả vờ đến cùng.

Nhà hàng Vân Thành là một nhà hàng trong chuỗi nhà hàng của công ty dưới trướng Chiến Vân Khai, cũng là nhãn hiệu được niêm yết.

Mà vườn rượu Chiến Tước, cũng dưới trướng Chiến Vân Khai.

Mọi người nghe xong, toát ra vẻ ao ước: “Chị Viện, cô thật lợi hại! Gả cho gia đình giàu có nhất thế giới, thế mà còn khiêm tốn như vậy! Sau này nhất định phải theo cô lăn lộn!”

Thẩm Tư Viện được đám người nịnh bợ, đương nhiên là rất đắc ý, cô ta liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt, hừ lạnh một tiếng.

Mộ Minh Nguyệt quả nhiên không dám nói gì.

Là vợ cũ của Chiến Vân Khai thì thế nào?

Cho dù Mộ Minh Nguyệt giải thích mình mới là vợ của Chiến Vân Khai, cũng sẽ không ai tin tưởng.

“Chị Viện, cô có thể gả cho cậu Chiến giàu nhất thế giới, đó là chuyện tốt, tại sao không nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi đều sẽ chúc phúc cho hai người.”

Lâm San thấy có người không hiểu, bèn giải thích giúp Thẩm Tư Viện: “Sở dĩ Tư Viện vẫn luôn khiêm tốn như thế, thật ra là lo lắng Mộ Minh Nguyệt sẽ đến cướp vị hôn phu, dù sao cô ta vì tiền, ngay cả một người đàn ông tàn phế cũng chấp nhận được, nếu như cô ta biết vị hôn phu của Tư Viện là gia đình giàu nhất thế giới, thế thì cô ta chẳng phải sẽ tìm cơ hội ra tay?”

Lúc này tất cả mọi người nhìn Mộ Minh Nguyệt bằng ánh mắt ghét bỏ, thóa mạ mà nói: “Mộ Minh Nguyệt, cô đê tiện quá rồi đấy! Dù thế nào thì Tư Viện cũng là chị cùng cha khác mẹ với cô, tự cô không gả được cho đàn ông tốt, thế mà còn muốn cướp chồng của chị, cô đúng là không biết xấu hổ!”

“Tôi khinh!” Có người sau khi nghe Lâm San nói xong, cầm một ly rượu vang lên, trực tiếp hất vào mặt Mộ Minh Nguyệt: “Thật sự là tiện nhân, thế mà lại dám ngấp nghé anh rể của mình! Đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Thật sự là làm mất mặt phụ nữ chúng tôi!”

“Làm người cho tốt không được à, cứ nhất định phải làm kỹ nữ! Cô thiếu đàn ông đến mức nào vậy!”

Có mấy người liên tiếp hất rượu vang vào mặt Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt chỉ ngồi yên tại chỗ, đối với đám bạn học chuyên bợ đỡ này, trong lòng cô đã vô cùng chán ghét.

Một nhóm người này nói lâu như thế, ba câu là đã có hai câu giễu cợt cô, câu nào cũng nhục nhã, gièm pha.

Tình nghĩa bạn học này, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.

“Các người làm gì thế!” Sở Linh Dao thấy mọi người tạt rượu vang vào Mộ Minh Nguyệt, cảm thấy như đang làm nhục mình, cô ấy tức giận đứng lên, căm phẫn nhìn các bạn học: “Tất cả mọi người đều là bạn học, có cần phải quá đáng như thế không?”

“Ha ha, Sở Linh Dao, đừng cho là chúng tôi không biết cô đến họp lớp để làm gì, nhà cô bây giờ nợ nần chồng chất, đến họp lớp chỉ là vì muốn xem có cửa nào nào có thể làm tình nhân không, những bạn học nam đang ngồi ở đây đều sống không tệ lắm, trong đó cũng có vài người từng theo đuổi cô, nếu cô đồng ý, có thể làm tình nhân cho bọn họ, làm vài ba năm, không chừng còn có thể trả hết nợ, nếu như không thì cô cứ làm công việc dọn dẹp vệ sinh đi, cả đời cũng đừng mơ trả hết!”

“Các người quá đáng! Xin lỗi Minh Nguyệt đi!” Sở Linh Dao không nhịn được người khác ức hiếp Mộ Minh Nguyệt.”

“Chát!”

Lâm San đứng lên, tát Sở Linh Dao một cái vang dội: “Tiện nhân, ai bảo các người đê tiện! Đây chính là kết quả khi đắc tội Tư Viện! Thức thời thì quỳ xuống xin Tư Viện tha thứ đi!”

Sở Linh Dao ôm lấy bên mặt bị đánh, bỏng rát.

“Lâm San, đụng đến bạn tôi, là cô đang muốn tìm đường chết à?” Mộ Minh Nguyệt cầm lấy giấy ăn, lau rượu vang trên mặt đi, sau đó đứng dậy, bảo vệ Sở Linh Dao phía sau mình, đi đến trước mặt Lâm San, giơ tay lên, tát một cái thật mạnh lên mặt Lâm San.

“Cô! Cô dám đánh tôi? Con tiện nhân Mộ Minh Nguyệt này! Cô dám đưa tay đánh tôi! Tôi bảo chồng tôi chơi chết cô!” Lâm San bị Mộ Minh Nguyệt tát một cái, cực kì phẫn nộ, nổi bão ngay tại chỗ, muốn lao lên đánh Mộ Minh Nguyệt như một người phụ nữ hung bạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.