Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 29: Bố, chúng ta là người nghèo sao




Thẩm Tư Viện xông thẳng vào trong, thế là vừa vặn nhìn thấy Chiến Vân Khai đang ngồi ở phòng khách, cô ta bèn tỏ vẻ tủi thân bước tới: "Anh Chiến, tại sao anh lại giúp người phụ nữ độc ác đó đối phó với người nhà của em?"

"Hơn nữa, năm năm trước anh đã đồng ý với em rằng cả đời này sẽ không quan tâm tới người phụ nữ kia, tại sao anh lại đi giúp cô ta?"

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Vân Khai sầm xuống, giọng điệu lạnh lùng: "Có liên quan đến cô sao?"

"Anh Chiến, anh đừng quên, em mới là mẹ của Chiến Cảnh Hi, em đã sinh cho anh một người thừa kế. Người phụ nữ đó đã mang thai với người đàn ông khác, chẳng lẽ anh đã quên năm đó chính cô ta mang lại cho anh sự sỉ nhục thế nào sao?" Thẩm Tư Viện đã chọc trúng điểm yếu của Chiến Vân Khai, đàn ông kiêng kị nhất chính là người phụ nữ của mình từng ngủ với người khác.

Mà năm đó Mộ Minh Nguyệt lên giường với người đàn ông khác, thậm chí cô còn mang thai.

Ánh mắt Chiến Vân Khai nhấn chìm trong cơn lạnh lẽo, anh gấp máy vi tính lại, đứng phắt dậy.

Anh còn chưa kịp mở miệng dạy dỗ Thẩm Tư Viện thì đã nghe thấy giọng nói của trẻ con vang lên: "Bố, sao mắt bố lại kém thế kia? Thế mà lại tìm loại mặt hàng như vậy..."

Hừ...Người phụ nữ này còn không xứng xách dép cho mẹ cậu bé!

“Thằng nhãi con này, mẹ là mẹ của con, con nói chuyện kiểu gì đấy?” Lần trước Thẩm Tư Viện muốn đánh thằng oắt con này, ai ngờ còn bị đối phương đuổi ra khỏi tòa lâu đài.

Lần này lại còn ngồi ngay bên cạnh chế giễu cô ta trước mặt Chiến Vân Khai như thế!

“Còn nữa, những thứ thực phẩm rác rưởi này, chỉ có người nghèo mới ăn thôi!” Thẩm Tư Viện nhìn thấy trên tay Mộ Nhạc Nhạc đang xách một đống thứ mua bên ngoài, không nhịn được buông lời chế nhạo.

Chế nhạo con trai của Mộ Minh Nguyệt chính là đang chế nhạo Mộ Minh Nguyệt.

Giống như con quỷ nghèo Mộ Minh Nguyệt đó, cô ta nghĩ rằng làm Chủ tịch tập đoàn thì tốt lắm sao?

Bố cô ta đã nói, tập đoàn Mộ thị đang gặp nguy hiểm, nợ nần chồng chất, giờ đây đang nghèo đến mức chỉ còn là một cái vỏ rỗng.

Thực sự nghĩ là tự mình lấy lại được công ty thì ngon lắm sao, Thẩm Tư Viện vẫn có thể bóp chết Mộ Minh Nguyệt như bóp chết một con kiến bình thường.

Ngay cả con trai của Mộ Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ!

"Bố ơi, thì ra chúng ta là người nghèo..." Mộ Nhạc Nhạc trút hết oán hận lên người Chiến Vân Khai: "Bố à, người phụ nữ của bố thì bố tự mình giải quyết đi, con thấy cô ấy thôi là đã chẳng còn khẩu vị gì nữa..."

“Mẹ là mẹ của con đấy!” Thẩm Tư Viện hổn hển nói.

“Mặc dù mẹ đã sinh ra tôi, nhưng mẹ không phải là mẹ của tôi, đừng ở đây mà làm loạn quan hệ.” Mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc sa sầm, hờ hững nói.

Cậu bé nhớ Chiến Cảnh Hi cũng từng nói rằng cậu nghi ngờ đây không phải mẹ ruột của mình.

Nhưng mà ngoài chuyện đó, thì làm gì có một người mẹ nào đối xử với con trai mình như vậy?

Nhìn con trai bằng ánh mắt đầy căm hận như thế!

Chuyện này chắc chắn là có vấn đề!

Mộ Nhạc Nhạc cầm xiên que: "Mực nướng này tuyệt lắm đấy, thật sự là món ngon trên đời!"

Mộ Nhạc Nhạc vừa cầm xiên que, vừa đi lên tầng.

Chỉ còn lại Chiến Vân Khai và Thẩm Tư Viện ở phòng khách.

Thẩm Tư Viện đứng ở một bên như người giúp việc, bị khí lạnh trên người Chiến Vân Khai khiến cho không rét mà run.

“Nếu không có chuyện gì nữa thì đi đi.” Chiến Vân Khai cảm thấy trong không khí đều là mùi nước hoa gay mũi, ngửi thấy đã khó chịu rồi.

“Anh Chiến, ngày mai có buổi tụ họp với các bạn học chung thời đại học của em, em muốn mời anh đi cùng.” Thẩm Tư Viện nơm nớp lo sợ nói.

Năm nào cô ta cũng mời Chiến Vân Khai, nhưng anh lại mặc kệ không để ý.

“Thẩm Tư Viện, cô và bạn học của cô tụ họp không liên quan gì đến tôi.” Chiến Vân Khai nói rất vô tình, anh lạnh lùng đứng lên: “Quản gia Trình, tiễn khách.”

“Anh Chiến!” Nhìn thấy Chiến Vân Khai định bước lên tầng, Thẩm Tư Viện vội vàng đuổi theo.

“Cô Thẩm, xin hãy trở về đi!” Quản gia Trình kịp thời ngăn Thẩm Tư Viện lại.

Thẩm Tư Viện bị quản gia Trình ngăn lại, cô ta khoanh tay, ngạo nghễ nói: "Quản gia Trình, ông là cái thứ gì, ngay cả tôi mà cũng dám ngăn cản!"

"Đương nhiên tôi chẳng là thứ gì cả, tôi là người của cậu chủ, hiển nhiên sẽ làm theo lời căn dặn của cậu ấy, nếu cô Thẩm có ý kiến, cô có thể tố cáo với cậu chủ, để cậu chủ ra mặt làm chỗ dựa cho cô."

“Ông đừng tưởng là tôi không dám!” Sắc mặt Thẩm Tự Viện trắng bệch.

Cô ta thực sự không có sức hút lớn như vậy để cho Chiến Vân Khai ra mặt vì cô ta.

Nhưng cô ta vốn tưởng rằng Chiến Vân Khai vì Chiến Cảnh Hi mà sẽ luôn luôn bảo vệ cô ta, thỏa mãn cô ta bất cứ lúc nào chứ.

Nhưng mà Chiến Vân Khai chưa bao giờ nhìn đến cô ta một cái.

Lần nào cũng đều chỉ là cô ta tự mình chuốc lấy đau khổ, nhưng lần nào cô ta cũng vẫn muốn đến.

Cô ta tin rằng nước chảy đá mòn, đá cũng sẽ bị nóng chảy bởi nguồn nhiệt cao.

"Cô Thẩm, tôi khuyên cô đừng lãng phí tâm tư mình lên người cậu chủ nữa, cho dù cô sinh ra cậu chủ nhỏ cho cậu chủ, cậu ấy cũng sẽ không bố thí tình yêu của mình cho cô đâu. Ở trong lòng của cậu chủ, mãi mãi chỉ có mợ chủ mà thôi." Quản gia Trình cũng cực kỳ không ưa nổi bộ dáng ra vẻ mợ chủ của Thẩm Tư Viện.1

“Ông già kia, ông cũng chỉ là người làm thuê mà thôi, có tư cách gì kêu la om sòm với tôi!” Thẩm Tư Viện bị người ta dạy dỗ, dĩ nhiên trong lòng vô cùng khó chịu.

“Tiễn khách.” Quản gia Trình cho người mời Thẩm Tư Viện ra ngoài.

Sau khi quản gia Trình thấy Thẩm Tư Viện rời đi, ông ấy liền mang trà sâm lên tầng hai.

Đi ngang qua phòng ngủ của cậu chủ nhỏ trước, ông ấy nhìn qua khe cửa khép hờ, thấy cậu chủ nhỏ đang vui vẻ ăn đồ ăn mua ở bên ngoài.

Có lẽ là cậu chủ nhỏ chú ý tới có người ở cửa, liền cầm một xiên thịt cừu nướng đưa cho quản gia Trình: "Ông quản gia, mời ông ăn!"

“Cậu chủ nhỏ, sau này không thể ăn đồ ăn mua ở bên ngoài nữa, cậu chủ sẽ không vui.” Quản gia Trình thì thào nói.

"Không quan trọng, mẹ cháu nói rằng thịt nướng ăn ngon nhất, không ai chịu đi ăn với cháu, vì vậy cháu mới mua từ bên ngoài về." Mộ Nhạc Nhạc nhấm nháp xiên thịt cừu từng chút một, vừa nhai vừa nói.

Quản gia Trình sửng sốt một chút: "Mẹ của cậu chủ nhỏ sao?"

Mộ Nhạc Nhạc dừng động tác ăn xiên thịt một lát, tim đập thình thịch: Xong rồi! Suýt nữa thì bị lộ!

Mộ Nhạc Nhạc đảo mắt một vòng nói: "Đúng vậy, tối hôm qua cháu đã mơ thấy một cô gái rất xinh đẹp và dịu dàng, cô ấy nói với cháu rằng cô ấy là mẹ cháu, còn đưa cháu đi ăn thịt nướng nữa. Cháu rất nhớ giấc mơ tối đó, cho nên liền mua ở bên ngoài, ông quản gia, cháu chỉ ăn lần này thôi, ông đừng để bố mắng cháu nhé?"

Quản gia Trình nhìn cậu chủ nhỏ với đôi mắt to linh động vô tội, trong phút chốc lại nhìn mình không chớp mắt, khiến cho lòng ông ấy mềm nhũn ra.

Bởi vì qua đôi mắt to đó, ông ấy thấy được bóng dáng của mợ chủ.

Có lần mợ chủ cũng bởi vì thèm ăn, gọi đồ nướng rồi đi ăn ngoài vườn một mình, sau khi ăn xong liền trở về phòng với cậu chủ.

Tại sao hôm nay ông ấy thấy cậu chủ nhỏ lại giống như mợ chủ thế này?

"Cậu chủ nhỏ, ăn nướng cần uống trà thảo mộc mới không bị nóng trong người, tôi đã dặn dò nhà bếp pha trà thảo mộc cho cậu." Quản gia Trình nói.

“Vâng!” Mộc Nhạc Nhạc xoay người, đóng cửa lại.

Lúc này, quản gia Trình mới cầm một xiên thịt cừu nướng và một tách trà sâm đi tới thư phòng.

Mùi thịt nướng đột nhiên tràn ngập toàn bộ thư phòng, Chiến Vân Khai khẽ nhíu mày một cái.

Quản gia Trình đặt trà sâm sang một bên nói: "Cậu chủ, đây là cậu chủ nhỏ kêu tôi mang tới cho cậu."

“Nhắc tới cũng lạ, cậu chủ nhỏ dễ thương thỉnh thoảng lại lộ ra chút vẻ đáng yêu rất giống mợ chủ.”

“Ông nói gì?” Ánh mắt Chiến Vân Khai trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.