Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 289: Cưng chiều em trai đến điên cuồng




Làm bậy?

Chiến Cảnh Hi: "..." Cậu bé làm bậy với ai chứ?

Mộ Nhạc Nhạc: "..." Làm bậy sao?

Nếu như lúc này Chiến Cảnh Hi biết được trong đầu Mộ Nhạc Nhạc đang nghĩ điều gì, nhất định sẽ đánh bờm đầu chó của Mộ Nhạc Nhạc.

Chiến Cảnh Hi vội vàng luống cuống tay chân mà chật vật đứng lên từ mặt đất, thừa dịp tiếng bước chân của thầy giáo còn chưa đến gần để nhìn thấy rõ bọn họ là ai, thì tranh thủ kéo Mộ Nhạc Nhạc đang nằm sõng soài trên mặt đất chạy đi.

Sau đó chạy loạn đi.

Bàn tay nhỏ bé của Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Cảnh Hi nắm chặt, mềm mềm, rất thoải mái.

"Cún cưng, em còn nói em không có ý gì với cục cưng, em nhìn em xem, làm gì có chuyện mà học sinh nam lại tay trong tay chạy trốn như vậy chứ? Cái chuyện này, chỉ có người yêu mới làm với nhau mà thôi." Mộ Nhạc Nhạc vừa chạy, vừa nhìn cái ót nhỏ của Chiến Cảnh Hi nói.

"Ầm!"

Tiếng của Mộ Nhạc Nhạc vừa dứt, cả người trực tiếp ngã lên một bức tường thịt!

"Ôi, cái mũi nhỏ anh tuấn đẹp trai của cục cưng, đã bị vẹo rồi!" Mộ Nhạc Nhạc bị đau đến mức nhăn mũi nói: "Cún cưng, làm sao mà em đột nhiên dừng lại cũng không nói cho anh biết một tiếng vậy hả?"

"Khi em nói mấy thứ ngốc nghếch này với anh, làm sao lại không nói trước cho anh biết một tiếng hả?"

Chiến Cảnh Hi thấy thầy giáo không chạy theo kịp, cậu bé lập tức dừng lại dạy dỗ Mộ Nhạc Nhạc: "Đừng nói mới ở nước ngoài có năm năm, mà suy nghĩ của em đã xấu rồi, anh trai em là anh là một trai thẳng, xu hướng tình dục vô cùng bình thường, em đừng quấy rối anh!"

"Nếu như để cho mẹ biết được chuyện anh thầm mến em, vậy thì cũng nguy mất!"

Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Cảnh Hi dạy dỗ đến mức sững sờ, trời ơi, cún cưng Hi Hi nhà cậu bé dạy dỗ người khác, thật là giống.

Giống cậu bé.

Ừ.

Giống như bình thường cậu bé dạy dỗ mẹ không hiểu chuyện, không nghe lời.

Mà Mộ Nhạc Nhạc lúc này, cũng cảm nhận được hết toàn bộ tâm trạng lúc đó của mẹ.

Mỗi lần khi mẹ bị cậu bé quở mắng, đều giương mắt mà dè dặt kéo lấy quần nhỏ của cậu bé rồi nói: "Nhạc Nhạc, con đã đổi vị trí mà suy nghĩ chưa, đừng hung hăng dạy dỗ mẹ với bố nữa, mẹ biết sai rồi..."

Trời ơi!

Mẹ cậu bé thật là tội nghiệp quá rồi!

Hóa ra khi bị cậu bé dạy dỗ, thật đúng là một câu cũng không dám phản bác lại.

Bởi vì phản bác thì sợ đối phương nổi giận.

Ôi, bình thường cậu bé đã quá nghiêm khắc với mẹ rồi!

Mỗi ngày tiểu tiên nữ phải được trang điểm thật xinh đẹp, ăn ngon, ngày nào cũng vui vẻ.

Nhìn xem tên khốn nạn như cậu bé đã làm ra cái quái gì vậy chứ!

Ôi, hiện tại trong lòng cục cưng rất không thoải mái.

"Ôm một cái!"

Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy tủi thân, chu cái miệng nhỏ nhắn, vươn tay ôm lấy cái cổ nhỏ của Chiến Cảnh Hi, tủi thân níu lấy, quan sát Chiến Cảnh Hi, còn vỗ nhẹ vào cái lưng nhỏ của Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi: "..."

Lời nói vừa rồi cậu bé, sợ là Mộ Nhạc Nhạc một chữ cũng chưa nghe vào?

Trời ạ, cái tên em trai này của cậu bé thật sự là một đứa trẻ ngốc nghếch!

Cái gì cũng không phải, cái gì cũng không hiểu!

"Được rồi, anh trai sai rồi, về sau không hung dữ với em nữa." Chiến Cảnh Hi nộp vũ khí xin đầu hàng.

Chỉ trách em trai thối nhà cậu bé quá đáng yêu, chỉ cần làm nũng một cái, là cậu bé đã không thể chịu đựng được rồi.

Quên đi quên đi, em trai thối nhà mình, còn có thể làm gì khác? Tập quen thôi!

Thật đúng là không có cách nào với Mộ Nhạc Nhạc mà!

"Không trách anh trai, chúng ta vẫn là anh em tốt!" Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên đáp một câu, tiếng chuông báo động nhỏ vang lên, nhìn chằm chằm Chiến Cảnh Hi nói: "Việc khác cục cưng có thể cho em, mẹ có thể chia một nửa tình yêu cho em, nhưng mà duy chỉ chuyện này anh trai... em cảm thấy cún cưng anh với cục cưng phải đạt được sự đồng thuận chung, anh là anh trai, em là em trai!"

"Không, anh là anh trai."

Chiến Cảnh Hi kiên trì với ý kiến của bản thân.

Cậu bé vẫn luôn luôn tưởng tượng, nếu như có một đứa em trai, cậu bé nhất định sẽ bảo vệ em trai thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho sự lạnh lùng của bố làm tổn thương đến em trai mình."

Tuy rằng cậu bé rất muốn có một người em gái, nhưng mà cậu bé cảm thấy rằng em gái sẽ càng đáng thương hơn, cậu bé sẽ không nỡ lừa con gái, cho nên có một người em trai là được rồi.

Cậu bé nhất định sẽ là một người anh trai cưng chiều em trai đến điên cuồng đạt tiêu chuẩn.

Mà khi cậu bé nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc, thì cậu bé luôn tâm tâm niệm niệm rằng Mộ Nhạc Nhạc nhất định là em trai của cậu bé.

Có lẽ là ông trời nghe thấy được điều ước của cậu bé, cho nên mới dẫn Mộ Nhạc Nhạc đến bên cạnh cậu bé, để cho cậu bé thực hiện sứ mệnh của mình.

Mọi cuộc gặp gỡ, đều được sắp đặt trong bóng tối.

"Không! Anh mới là anh trai! Là anh phát hiện ra rằng chúng ta là anh em sinh đôi trước!" Mộ Nhạc Nhạc cũng giành giật với Chiến Cảnh Hi.

Với chuyện khác, hai đứa đều có thể đạt được sự đồng thuận chung.

Nhưng mà ở cái chuyện này, ai là anh trai, ai là em trai, quyết không nhượng bộ!

"Muốn đánh một trận không? Để nắm đấm nói chuyện!" Mộ Nhạc Nhạc giơ nắm đấm nhỏ lên.

Cậu bé không nghĩ tới, cậu bé và Chiến Cảnh Hi đánh nhau lại có thể là vì tranh giành xem ai là anh trai, ai là em trai?

Cái hành động này có chút ấu trĩ.

Nhưng mà chuyện liên quan đến địa vị vai vế, tuyệt đối không thể nào nhượng bộ!

"Không, em trai là để nuông chiều, anh trai không đánh em trai." Chiến Cảnh Hi lắc đầu, vẻ mặt nuông chiều mà nói.

Mộ Nhạc Nhạc: "..." Chết tiệt! Cậu bé bị trêu chọc!

Làm sao bây giờ?

Làm sao tên cứng đầu này lại có thể nói ra những lời nói âu yếm kinh thiên động địa như vậy chứ?

Nhưng để cậu bé là một bậc thầy tình yêu, hoàng tử DJ nhỏ chọc!

Đây là chuyện gì vậy chứ?

Chẳng lẽ Chiến Cảnh Hi cũng che dấu việc mình là cao thủ yêu đương?

Có vẻ đẳng cấp còn cao hơn cậu bé nữa chứ!

"Anh cũng không đánh, em trai phả để yêu thương!" Mộ Nhạc Nhạc quản lý tốt cảm xúc của mình, vẻ mặt thản nhiên, không muốn để cho Chiến Cảnh Hi nhìn ra sơ hở của cậu bé.

Nghĩ đến điều này, Mộ Nhạc Nhạc cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi, đánh một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: "Nhưng mà em trai có thể đánh anh trai, anh trai cũng sẽ không đánh lại!"

Chiến Cảnh Hi: "..."

Cậu bé muốn bóp chết cái tên vua của những mánh khóe, Mộ Nhạc Nhạc này!

Bố hay mẹ làm cũng được thôi, vì sao còn muốn cậu bé mánh khóe này?

Có phải cậu bé đang bị em trai mình ăn hiếp không?

Hu hu, cậu bé muốn làm anh trai.

Cậu bé muốn dùng hết sức để nuông chiều em trai.

Nhưng mà Nhạc Nhạc lúc nào cũng muốn đoạt lấy chức anh trai với cậu bé.

Làm sao bây giờ?

Cậu bé sẽ nhượng bộ sao?

Cậu bé nhớ trước đó không lâu mẹ đã từng nói với cậu bé, yêu chính là buông tay, yêu chính là thành toàn.

Cậu bé yêu thường cái đứa em trai nhỏ, Nhạc Nhạc này như vậy, cậu bé hẳn là phải đồng ý với toàn bộ những mong muốn của Mộ Nhạc Nhạc.

"Em, tên em trai thối này..." Chiến Cảnh Hi không biết làm sao mà lắc đầu, thở dài một hơi, sau khi ửa cho phép, nhìn Mộ Nhạc Nhạc nói: "Nếu như em muốn làm anh trai, vậy thì anh sẽ tặng cho em."

Dù sao anh vẫn là anh trai, anh chỉ là không chấp với em mà đồng ý thôi.

Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy thì dùng sức lắc đầu một cái: "Không không không! Đó không phải là điều anh muốn, anh vốn dĩ chính là anh trai rồi!"

"Được, anh đã biết rồi." Chiến Cảnh Hi cũng không ầm ĩ với Mộ Nhạc Nhạc nữa.

Mộ Nhạc Nhạc muốn làm anh trai thì để cậu ta làm anh trai thôi chứ sao.

Cậu bé im lặng mà làm anh trai, bảo vệ em trai thật tốt, thực hiện lời hứa của chính mình năm xưa.

Dù sao Mộ Nhạc Nhạc cũng chỉ là một đứa trẻ ăn vạ, la ó, cần được cưng chiều.

Bước đầu tiên của việc cưng chiều em trai đến điên cuồng, đó là thuận theo em trai, nghe lời em trai hết.

Em trai nói cái gì thì chính là cái đó, có đúng không?

Tâm tư của Chiến Cảnh Hi, vừa nghĩ như vậy, thì cậu bé lại vui vẻ vô cùng.

Cậu bé thật hiểu chuyện, mẹ sẽ càng ngày càng yêu thích cậu bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.