Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 283: Nếu không có mẹ của con, ba thực sự không thể sống được sao?




Quả thực có một khu cát trong sân sau của biệt thự Mộ Thị.

Sau khi tất cả các công cụ để xây dựng lâu đài đã được chuẩn bị xong, những người giúp việc đều rút lui.

Nhìn ba bố con nghịch cát.

Mộ Nhạc Nhạc giữ chức như một tham mưu nhỏ, phân nhiệm vụ cho Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi nghe thấy có vẻ như thằng bé và bố đang làm mọi thứ, còn Mộ Nhạc Nhạc dường như không phải làm.

Chiến Cảnh Hi vừa xây tường, vừa tò mò hỏi: “A Nhạc, em sắp xếp công việc cho anh và bố chất đống, vậy còn em làm gì?”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn những người giúp việc đem chiếc ghế xích đu đến. Sau khi sắp xếp xong xong, cậu nhóc nằm xuống chiếc ghế xích đu, đeo kính râm, cầm ly nước trái cây ở bên cạnh lên, và bắt chéo chân lại, rất hưởng thụ nói: “Em đang chờ nghiệm thu kết quả đây.”

Cậu nhóc cũng đang làm việc đấy nhé?

“Cho nên em không cần làm gì cả?” Chiến Vân Khai nhướng mày.

Thằng bé A Nhạc này quá ngang tàng!

Dám sai bảo Chiến Vân Khai làm việc thì không nói gì, vậy mà lại còn dám không tham gia vào cái gì cả, chỉ biết ở một bên ngẩng đầu lên than thở!

Ông bố nóng nảy này chắc là cũng sắp nổ tung rồi!

Nghĩ đến đây, Chiến Cảnh Hi không khỏi liếc nhìn Chiến Vân Khai.

Không ngờ rằng Chiến Vân Khai lại nghiêm túc xây dựng một lâu đài như vậy.

Chuyện này đã khiến Chiến Cảnh Hi sợ hãi.

Mặc dù Chiến Cảnh Hi dám chọc giận Chiến Vân Khai, nhưng thằng bé chưa bao giờ dám ra lệnh cho Chiến Vân Khai làm việc.

Thằng bé sợ sẽ bị bạo lực gia đình.

Và thằng bé cho rằng Chiến Vân Khai là một người đàn ông máu lạnh vô tình, tàn nhẫn, độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được!

Bố hiện tại vậy mà lại ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Mộ Nhạc Nhạc sao? “Anh Hi, Đời bố ăn mặn, đời con khát nước, anh có biết không?” Mộ Nhạc Nhạc uống một ngụm nước trái cây mát lạnh rồi nói tiếp: “Bố của anh bắt nạt mẹ em, cho nên bây giờ anh lớn rồi, anh phải nhận sai cùng với bố anh chứ, anh có biết không? Như vậy mới có thể thể hiện được sự chân thành của hai người.”

Nghe vậy, Chiến Cảnh Hi hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai: “Bố à, ngay cả một tiểu tiên như mẹ con mà cũng dám phụ bạc! Con thật sự cho rằng bố đáng bị sét đánh!”

“Ầm đoàng!”

Đột nhiên, một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên!

Khiến cho cả ba người họ đều hoảng sợ.

Mộ Nhạc Nhạc sợ tới mức ly nước trái cây trên tay cũng bay ra ngoài!

Cậu nhóc vội vàng ôm lấy trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, chuyện này quá đáng sợ!

Chẳng lẽ bố thực sự phụ bạc mẹ?

Cho nên sấm chớp mới nhấp nhấy?

Hay là Chiến Cảnh Hi cũng di truyền có miệng quạ?

Khi Chiến Cảnh Hi nhìn thấy sấm chớp nổ, thằng bé lại càng tức giận hơn: “ Nếu có thể, anh thực sự không muốn sinh ra trên thế giới này. Sự xuất hiện của anh chính là trở ngại lớn nhất đối với hạnh phúc của mẹ.”

Nếu không có thằng bé, Thẩm Tư Viện làm sao có thể uy hiếp Chiến Vân Khai?

Thằng bé thực sự rất chán ghét vẻ mặt của Thẩm Tư Viện.

Vì để đạt được mục đích của mình, mà không từ thủ đọan!

Giả tạo vô cùng!

Người nhà của cả gia tộc đó, thằng bé thật sự không lấy lòng, càng không muốn thừa nhận!

Cả đời này của nó chỉ cần có bố, có mẹ Minh Nguyệt, có em A Nhạc là đã đủ rồi!

Thằng bé sẽ bảo vệ Minh Nguyệt Mẹ suốt đời!

Dùng cả đời để bù đắp những tổn thương mà Thẩm Tư Viện đã gây ra cho mẹ. Như A Nhạc đã nói, đời cha ăn mặn đời con khát nước.

Vậy thì những lỗi lầm mà Thẩm Tư Viện đã mắc phải hãy để thằng bé bù đắp lại.

“Con đang nghĩ gì vậy! Bố của con có phải là loại đàn ông như vậy không?” Chiến Vân Khai giơ tay vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi, khuôn mặt lạnh lùng: “Ông đây chưa bao giờ phụ bạc lại Minh Nguyệt, đời này ta sẽ không bao giờ phụ bạc cô ấy.”

Cô là hoa sao baby của anh.

Cô là tình yêu chân thành của đời anh.

Làm sao anh có thể nỡ phụ lòng cô chứ?

“Đàn ông đều là kẻ bạc tình!” Chiến Cảnh Hi bị Chiến Vân Khai vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ, cái đầu của thằng bé suýt nữa là đã cắm mặt xuống cát, may mà mũi cậu đủ khỏe, chỉ đụng vào một ít cát.

Nó nhét cây xúc bằng sắt vào trong cát, chống hai tay lên hông, nhìn Chiến Vân Khai và nói: “Bố à, nếu bố không phụ lòng mẹ thì làm sao con có thể đến đây được? Để con nhắc lại cho bố một lần nữa, con là đứa con trai do bố và người phụ nữ xấu xí đó sinh ra, sự tồn tại của con là chính là minh chứng cho sự phụ bạc của bố với mẹ Minh Nguyệt!”

Hứ!

Tâm trạng của Chiến Cảnh rất khó chịu.

Tại sao thằng bé lại được sinh ra!

Khiến cho mẹ và A Nhạc phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

Hơn nữa thằng bé đã điều tra tình hình của mẹ và A Nhạc ở nước ngoài.

Nhưng nó lại chẳng phát hiện thứ gì ngoại trừ thông tin nửa năm trước mẹ có gia nhập làng thời trang!

Mẹ và A Nhạc, bốn năm rưỡi đó đã ở đâu?

Đã trải qua một cuộc sống như thế nào?

Chiến Vân Khai vừa nghe xong thì lập tức khựng lại, anh nhìn chằm chằm vào Chiến Cảnh Hi đã tức giận đến bật khóc, không khỏi nhíu mày, sau đó ngồi trên mặt đất.

Hai tay anh đặt trên đầu gối, quần được xắn lên, để lộ bàn chân trắng trẻo và mềm mại.

Mộ Nhạc Nhạc vô tình liếc nhìn chân của Chiến Vân Khai, không khỏi thở dài: “A, người bố này đúng là tuyệt phẩm nhân gian mà, toàn thân đều toát ra khí chất quyến rũ gợi cảm, ngay cả lông chân cũng quyến rũ đến thế...”

Đợi đã!

Người ta nói rằng lông chân dài nghĩa là dục vọng cao!

Nghĩ đến đây, Mộ Nhạc Nhạc vội vàng duỗi ra đôi chân nhỏ bé của mình, kéo ống quần lên, “ha” một tiếng để lộ ra đôi chân non nớt, múp míp, đáng yêu.

“Ôi, lông chân của cục cưng đâu?”

Chiến Cảnh Hi vốn dĩ đang rất buồn, sau khi nghe thấy giọng nói của Mộ Nhạc Nhạc, liền nhìn về hướng phát ra thanh âm, thấy A Nhạc không biết đang tìm cái gì, thắng bé liền vươn tay dụi mắt, chạy tới hỏi: “A Nhạc, em đang tìm cái gì đấy?”

Mộ Nhạc Nhạc nhướng mắt liếc Chiến Vân Khai đang khóc, sau đó lại nghiêm túc kiểm tra bắp chân của mình: “Anh Hi, lông chân của cục cưng mất rồi! Anh mau giúp em tìm đi!”

Chiến Cảnh Hi: “…” Lông chân làm sao mà tìm được?

Hơn nữa; “Em là chỉ mới là một đứa bé năm tuổi vắt mũi còn chưa sạch, làm gì có lông chân?”

Một kiến thức cơ bản mà cũng không có!

“Không đâu không đâu! Anh nhìn này, những cái này không phải sao? Chỉ là chúng không rậm và sáng như của bố thôi!” Mộ Nhạc Nhạc nói, rồi đặt chân mình dưới ánh nắng mặt trời.

“Cái này gọi là lông máu!” Chiến Cảnh Hi nói.

Mộ Nhạc Nhạc muốn nhìn của Chiến Cảnh Hi nên nhanh chóng nhảy khỏi ghế xích đu, ngồi xổm xuống trước mặt Chiến Cảnh Hi, không đợi Chiến Cảnh Hi kịp phản ứng ại đã kéo mạnh chiếc quần nhỏ của Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi nhìn thấy vậy, liền sửng sốt, nhanh chóng giữ chặt quần của mình lại!

“A Nhạc! Em làm gì vậy! Tại sao lại cởi quần của anh ra!” Sau lưng Chiến Cảnh Hi toát mồ hôi lạnh.

Thằng bé không có hứng thú với con trai đâu đấy!

A Nhạc này luôn cho thằng bé cái ảo tưởng rằng A Nhạc muốn ở trên thằng bé!

Cậu em trai này, lòng báo thù quá mạnh mẽ!

Thằng bé chỉ mới tưởng tượng rằng mẹ là người phụ nữ của nó mà thôi, A Nhạc đã ghi thù rồi.

Hơn nữa cũng chính lúc đó nó mới biết rằng Mộ Nhạc Nhạc có một cuốn sổ nhỏ, chuyên dùng để ghi thù.

Trên đó có tận mấy trang là ghi tội trạng của nó!

“Em muốn nhìn thấy lông chân quyến rũ của anh!” Mộ Nhạc Nhạc nhướng mắt liếc Chiến Vân Khai đang hoảng hốt.

Chiến Cảnh Hi sắc mặt tái nhợt: “Đồ ngốc, đó là lông máu!”

“Đúng vậy, nó thực sự rất mỏng.” Mộ Nhạc Nhạc quan sát hồi lâu.

Sau đó cậu nhóc nhìn lông chân của Chiến Vân Khai rồi hỏi: “Bố Chiến, bố ăn cái gì mà lông chân dài thế? Lông chân của cục cưng đã trọc rồi, ba mau cứu con đi.”

Vốn dĩ tâm trạng của Chiến Vân Khai đang không tốt, nhưng khi bị Mộ Nhạc Nhạc hỏi như vậy, anh liền bật cười: “Đừng lo lắng, sẽ có thôi.”

“Bố Chiến, có phải là nếu như không có mẹ, bố cũng không thể sống được đúng không?” Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, đứng trước mặt Chiến Vân Khai, đôi tay nhỏ bé chắp sau lưng, nhìn Chiến Vân Khai và hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.