Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 277: Mộ Minh Nguyệt, em chê anh già??




Mộ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng khóa váy kéo lại, âm thanh khiến người ta cảm thấy dễ chịu và thoải mái.

Khi quay người lại thì thấy gương mặt điển trai của Chiến Vân Khai đỏ bừng, ánh mắt nhìn cô đầy tà khí.

Cô không khỏi cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, chúng ta nên giữ khoảng cách, nam nữ thụ thụ bất thân, anh biết không hả? Còn nữa, anh thu cái khí chất lưu manh đó lại! Đừng phát dục với tôi!”

Tên đàn ông chết tiệt này!

Cái dáng vẻ muốn ăn cả xương cô!

Thèm đòn mà!

Chiến Vân Khai nhướng mày, lười biếng hỏi: “Chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi, em nói khoảng cách với anh làm gì? Minh Nguyệt em chả tử tế gì cả.”

“Sao hả, anh còn muốn ăn tôi nữa à?” Mộ Minh Nguyệt tức giận hỏi.

“Phải.” Chiến Vân Khai hào phóng thừa nhận.

Anh yêu cô, ai nấy đều biết!

"Nhàm chán!" Mộ Minh Nguyệt không nói gì, chuyển chủ đề chấm dứt cuộc nói chuyện vô bổ này.

Cô loạng choạng quay lưng định đi.

Thế nhưng giây tiếp theo cả người lại lơ lửng trên không.

Mộ Minh Nguyệt giật mình, cô trừng mắt nhìn người đàn ông ôm công chúa mình: “Chiến Vân Khai, anh thả tôi xuống.”

“Đứng còn không vững mà còn muốn xuống tầng? Em nhịn được à?”

Chiến Vân Khai mặc kệ cô, ôm cô sải bước, giọng đầy trách móc: “Mộ Minh Nguyệt, đây là lần cuối anh dung túng em, lần sau em còn không biết thương tiếc cơ thể mình nữa thì xem anh chỉnh em thế nào!”

“Anh quản được chắc!” Trong mũi Mộ Minh Nguyệt tràn ngập mùi vị của anh, người đàn ông này, thơm thật!

Cũng ngon thật!

“Anh không quản được vậy thì còn ai có thư cách quản nữa hả?” Chiến Vân Khai rủ mắt xuống, ánh mắt nhìn cô sâu lắng hỏi.

“Ai cũng quản được, chỉ có mình anh là không được!” Mộ Minh Nguyệt ngoảnh mặt đi, không dám nhìn anh quá một giây.

Người đàn ông này thực sự càng ngày càng nguy hiểm!

Một ánh nhìn cũng có thể hành người ta phát điên!

“Minh Nguyệt, lúc trước em đâu có thế này! Cô nhóc lúc trước mở miệng là nói đời này không rời xa anh, đi đâu mất rồi?” Chiến Vân Khai cũng bất đắc dĩ không thôi.

Anh thực sự đánh mất cô nhóc mình quý trọng nhất.

Cho dùng có tìm về được thì hình như cô ấy cũng ngày càng xa anh, không cần anh mấy nữa.

Nhận thức này khiến Chiến Vân Khai hoảng sợ.

“Trước kia tôi còn trẻ, ngây thơ nên mới hứa được lời này.” Mộ Minh Nguyệt bực dọc nói: “Chiến Vân Khai, tôi còn trẻ không hiểu chuyện cũng thôi đi, anh lớn hơn tôi mấy tuổi lận sao cũng ngây thơ tin vào lời gièm pha vậy!”

“Em là cô gái chết tiệt mà! Em dám lừa tình cảm của anh?” Chiến Vân Khai bùng nổ.

Anh còn tưởng tình yêu của bọn họ sâu đậm lắm cơ.

Nhưng cô lại dùng lời dọa người, thậm chí còn muốn vạch ranh giới với anh, chuyện này thực sự khiến anh khó chịu và phát cáu.

Yêu một người rất phiền phức, nhưng để anh yêu Mộ Minh Nguyệt, anh không thấy phiền chút nào!

“Năm đó anh vừa nghèo vừa tàn, tôi còn lừa được gì anh nữa? Chỉ có lừa tình cảm anh thôi.” Mộ Minh Nguyệt trả lời.

Chiến Vân Khai tốn hơi thừa lời nghiến răng.

Được, anh không nói lại cô.

Anh của năm đó thực sự là vừa nghèo vừa tàn chả có cái cóc khô gì để lừa cả.

“Em lừa sắc đẹp của anh.” Chiến Vân Khai nói.

Lúc này gương mặt anh đã thay đổi, tuy rằng dung mạo không bằng một phần mười so với ban đầu, nhưng cũng đủ để làm người ta kinh ngạc.

“Phải, tôi thích gương mặt của anh.” Mộ Minh Nguyệt cũng hào phóng thừa nhận.

Năm đó cô thực sự là ham muốn sắc đẹp của anh.

Cho dù người đàn ông này lên giường có không nhúc nhích đi nữa nhưng gương mặt đó, cô vừa thấy đã thích rồi, thậm chí còn bằng lòng ở lại săn sóc anh.

Về nhà bố cũng không được coi trọng, đã vậy còn phải chịu cái nết của Tống Thanh nữa, còn không bằng cô ở bên một kẻ tàn tật nghe những lời thanh tịnh.

Nhưng ở bên anh sớm chiều, cô dần nảy sinh tình cảm với người đàn ông đẹp trai vừa tàn tật vừa nghèo khó này.

Cô hồi đó cũng là tuổi trẻ lông bông, thấy một người đàn ông giống ốm yếu tự hành hạ bản thân, mất đi tinh thần chiến đấu và ý chí sinh tồn như vậy, cô bất chợt cảm thấy mình chính là vị cứu tinh của đời anh.

Nên ở lại hơn hai năm.

Cho đến khi anh đứng dậy được, cuộc sống cải thiện, thực lực dần lớn mạnh, nhà họ Thẩm mới hối hận khi giao cô cho Chiến Vân Khai.

Cho nên lúc cô kết hôn với Chiến Vân Khai, nhà họ Thẩm không tiếc giá nào làm loạn.

Thậm chí là để Thẩm Tư Viện bò lên giường Chiến Vân Khai, lại nhốt cô ở nơi nào đó một thời gian rồi diễn trò.

Diễn một vở kịch vô cùng máu chó.

Khiến Chiến Vân Khai tưởng rằng cô lẳng lơ còn có con với người ta.

Những chuyện trải qua trong dĩ vãng giờ nghĩ lại thật sự có thể quay thành một bộ truyền hình được rồi.

Chiến Vân Khai thấy sắc mặt cô không tốt cho lắm, nhìn dáng vẻ u ám ảm đạm của cô, lại hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”

“Tôi đang nghĩ, hay là biết anh thành tàn phế, như vậy Thẩm Tư Viện có còn yêu anh nữa không nhỉ!” Mộ Minh Nguyệt cố ý chọc giận anh.

“Cô ta nham hiểm chết đi được, anh không cần.” Chiến Vân Khai nói: “Anh mà biết thành tàn phế thì cô ta chỉ lừa tiền anh mà thôi, cầm được tiền của anh rồi sẽ ong bướm với thằng đàn ông khác, loại đàn bà này, anh không cần.”

“Chẳng lẽ tôi không vậy à? Chiến Vân Khai, sao anh dám nghĩ về tôi như vậy?” Mộ Minh Nguyệt bị lời của anh làm cho tức điên, thậm chí còn thấy tất cả những gì mình làm năm đó không đáng: “Chiến Vân Khai, năm đó tôi nên thừa dịp anh còn nằm trên giường đè chết tên khốn nhà anh!”

“Nghĩ gì vậy, anh chỉ cần em, chỉ có thể là em, nhất định phải là em.” Chiến Vân Khai thấy dáng vẻ tức đến thở hổn hển của cô thì an ủi: “Đừng lấy Thẩm Tư Viện đó ra làm anh ghê tởm nữa, con đàn bà đó còn chẳng xứng để chúng ta thả rắm vào!”

Nhắc đến người đàn bà đó là anh lại tức!

Nếu như không phải vì người phụ nữ đó, sao anh có thể làm vợ rời con bỏ?

Con của Minh Nguyệt, mặc kệ là của ai, chỉ cần là cô sinh ra thì đều là con của Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai cũng không ngờ rằng, vết nhơ đời mình lại bị Thẩm Tư Viện thêm một đường.

Sao năm đó anh lại lên giường với Thẩm Tư Viện, đến nay anh tra không rõ, nghĩ cũng nghĩ không thông.

Nhưng mà đứa bé Thẩm Tư Viện sinh Chiến Cảnh Hi lại cho kết quả xét nghiệm DNA là con ruột của anh.

Nghe được lời của Chiến Vân Khai, tuy không văn minh cho lắm nhưng cô là người vô cùng thực dụng.

“Anh bá đạo nhưn vậy cẩn thận càng ngày càng trở nên xấu xí đó!” Mộ Minh Nguyệt cứng cổ nói.

Khóe miệng Chiến Vân Khai cong lên, cười cười.

Nếu cô nhìn thấy dáng vẻ vốn có của anh, cô đã không nói như vậy nữa.

Anh bây giờ đẹp trai tựa thiên thần vậy.

Nếu cô thấy khuôn mặt trước kia của anh, sợ rằng kiếp này cô vĩnh viễn không thể rời xa anh mất.

Anh biết cô là kẻ hám sắc.

Nếu như năm đó gương mặt anh không được xử lý qua với dáng vẻ của mặt nạ có khi lại dọa cho cô nhắm luôn mắt lại, dọa đến độ lui bước luôn.

Năm đó anh chính là dựa vào gương mặt này mà giữ cô lại.

Ban đầu cả hai đều không nghĩ sẽ yêu thương nhau.

Cuối cùng lại dần chìm đắm, cảm nhận được cùng là một loại người, tương cứu trong lúc hoạn nạn, trưởng thành bên nhau.

“Anh cười gì mà cười!” Mộ Minh Nguyệt nhìn anh cười mà không nói, làm cô không thoải mái: “Giờ anh xấu lắm đấy! Anh nên đi căng da đi.”

Chiến Vân Khai nghe vậy, đang bế cô đi dừng lại, rũ mắt xuống hỏi: “Mộ Minh Nguyệt, em chê anh già”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.