Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 271: Chịu hình phạt thích đáng!




Hai cha con rất nhanh nhẹn, vừa có ý tưởng là đã lập tức đi chấp hành!

Thế nhưng chân Chiến Vân Khai rất dài, mới bước hai ba bước đã sắp không thấy đâu.

Mà Chiến Cảnh Hi chân ngắn, lẽo đẽo chạy theo sau đến đứt cả hơi, cậu hiếm khi mở miệng làm nũng với Chiến Vân Khai: “Bố chờ con với!"

Chân của Chiến Cảnh Hi quá ngắn, hoàn toàn không thể đuổi kịp được Chiến Vân Khai.

Nghe thấy cậu nói vậy, Chiến Vân Khai dừng lại, quay đầu chạy về phía Chiến Cảnh Hi, bế cậu lên.

Sau đó lại vô tình vứt cậu xuống ghế xe, rồi Chiến Vân Khai cũng nhanh chóng đi mở cửa xe.

Hai cha con đến thẳng biệt thự nhà họ Mộ.

Thế nhưng, khi Chiến Vân Khai lái xe đến biệt thự của họ Mộ thì lại không được vào.

Mộ Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi đến thì lập tức chạy đi báo cho Mộ Minh Nguyệt biết: “Mẹ ơi, cún con của mẹ đến rồi kìa, mẹ có muốn mở cửa cho chú ta vào không ạ?”

Lúc này Mộ Minh Nguyệt đang ngồi xếp bằng trước một đống hoa tươi trên sàn.

Mộ Nhạc Nhạc thấy Mộ Minh Nguyệt cắt nát hoa baby và các loại hoa thành từng mảnh rơi đầy đất, cậu đau lòng nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ à, mẹ cắt hoa thì cứ cắt, nhưng mà mẹ phải nhìn rồi hẵng cắt, cẩn thận đừng cắt vào tay nhé.”

Có trời mới biết trái tim của Mộ Nhạc Nhạc đã run rẩy cỡ nào khi nhìn thấy cảnh này.

May mắn thay, mẹ cậu vẫn chưa bị thương.

Trở về chủ đề chính, Mộ Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Minh Nguyệt như con cún con, hai tay cậu chống cằm, nhìn Mộ Minh Nguyệt rồi hỏi: “Mẹ, có gì thì mẹ nói đi chứ, hai chú cún của mẹ vẫn còn đang ở bên ngoài kia kìa.”

Vẻ mặt của Mộ Minh Nguyệt hết sức lạnh nhạt, chẳng hề có chút biểu lộ nào.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, cún lớn và cún con đang dán sát vào cửa sổ kính sát đất ngó vào nhìn, trông thật đáng thương biết bao.” Mộ Nhạc Nhạc trêu chọc mẹ.

Lúc này, Mộ Minh Nguyệt mới ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Mộ Nhạc Nhạc vừa chỉ.

Lúc này, Chiến Vân Khai đang đứng bên ngoài cửa sổ kính sát đất, mà cún con Chiến Cảnh Hi thì gác đầu lên vai Chiến Vân Khai, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt, cái miệng nhỏ của cậu mím chặt lại cứ như thể chỉ cần cậu mở miệng ra thì sẽ gào khóc ngay lập tức tức, trông vô cùng đáng thương.

Mộ Minh Nguyệt cau mày nhìn dáng vẻ đáng thương ấy của cậu bé, trái tim cô đau như đang thắt lại.

Mấy ngày trước, Mộ Minh Nguyệt đã nặng lời với cậu, khiến cậu bị tổn thương.

Đó chính là vì sao hiện giờ Chiến Cảnh Hi nhìn thấy cô thì lại tỏ ra uất ức đến vậy.

Trẻ con vô tội.

Lúc trước khi Mộ Minh Nguyệt cầu xin Thẩm Tư Viện buông tha cho mình, cô cũng đã từng nói đứa bé trong bụng cô vô tội.

Vậy tại sao lúc đến lượt Chiến Cảnh Hi, cô lại muốn tổn thương cậu nhóc chứ?

Cũng không biết tại sao, nhưng khi gặp phải đứa trẻ tên Chiến Cảnh Hi này, ngay từ lần gặp đầu tiên, trong lòng Mộ Minh Nguyệt đã sinh ra một cảm giác gì đó rất kỳ lạ.

Mộ Minh Nguyệt đi ra ngoài, đi vòng qua cửa, đi đến cửa sổ kính sát đất, đứng trước mặt Chiến Vân Khai.

“Hi Hi, mẹ...” Mộ Minh Nguyệt ngập ngừng, muốn nói nhưng lại thôi.

Chiến Vân Khai nhìn bộ dáng tiều tụy của Mộ Minh Nguyệt thì không khỏi xót xa nhíu mày.

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, cún con đang ghé đầu trên vai Chiến Vân Khai vừa nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt thì lập tức đỏ mắt, trông có vẻ rất kích động, nhưng rất nhanh sau đó, cậu nhóc lại rụt đầu, cái miệng nhỏ nhắn càng mím chặt hơn.

Dường như cậu đang lo lắng rằng Mộ Minh Nguyệt sẽ chán ghét cậu.

Trái tim của Mộ Minh Nguyệt thắt lại, cô vươn tay về phía Chiến Cảnh Hi, ôm cục bột nhỏ vào trong lòng mình.

Chiến Cảnh Hi vừa bị Mộ Minh Nguyệt ôm lấy thì lập tức sững người ra.

“Mẹ...” Chiến Cảnh Hi gọi nhỏ một tiếng, nhưng vừa phản ứng lại thì khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, vội vàng đổi giọng: “Chị Minh Nguyệt...”

Không thể gọi mẹ, nhưng gọi bằng cô thì cậu lại không thể thốt nên lời.

Mẹ cậu thực sự rất xinh đẹp, tựa như một cô thiếu nữ.

"Hi Hi, mẹ xin lỗi con. Mấy ngày trước tâm trạng của mẹ rất tệ, cảm xúc không ổn định, nên mới lỡ tổn thương con.” Mộ Minh Nguyệt thành tâm xin lỗi, cô nhìn Chiến Cảnh Hi với ánh mắt tràn ngập sự áy náy.

Cái miệng nhỏ nhắn đang mím chặt của Chiến Cảnh Hi vừa mới hơi hé ra, cậu lập tức òa khóc, đôi tay nhỏ nhắn của cậu ôm chặt lấy Mộ Minh Nguyệt, rồi gọi cô bằng chất giọng non nớt của mình: “Mẹ!”

Oa.. Oa... Oa... Cậu còn tưởng rằng mẹ cậu không cần cậu nữa!

“Hi Hi bé con, ngoan, tất cả là do mẹ không tốt.” Giọng của Mộ Minh Nguyệt cũng có chút nghẹn ngào.

“Mẹ à, là do bé con không tốt.” Chiến Cảnh Hi vùi mặt vào vòng tay của Mộ Minh Nguyệt, không ngừng khóc.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, Chiến Cảnh Hi cảm nhận được Mộ Minh Nguyệt đang run rẩy, dường như đã sắp không thể đứng vững được nữa.

Chiến Cảnh Hi hoảng sợ, cậu vội vàng nói với Chiến Vân Khai đang ở bên cạnh: “Bố, bố mau ôm lấy mẹ đi! Hình như mẹ đang bị choáng!"

Nói xong, Chiến Cảnh Hi lập tức nhảy về phía Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai nhanh tay đón được Chiến Cảnh Hi, sau đó lập tức đặt con trai xuống đất, rồi lại vươn tay ra, ôm chặt lấy eo của Mộ Minh Nguyệt, rồi dùng kiểu bế công chúa bế cô lên.

Khoảnh khắc bế Mộ Minh Nguyệt lên, Chiến Vân Khai không khỏi nhíu mày, dường như cô gầy gò hơn cả trước đây.

Khuôn mặt Chiến Vân Khai tràn ngập sự đau lòng.

“Minh Nguyệt, cuối cùng em cũng đồng ý gặp anh.” Chiến Vân Khai đưa cô trở về phòng, lúc nhìn thấy hoa baby bị cô cắt nát rải đầy đất, anh lập tức nghĩ đến cảnh cô đã từng bất lực như thế nào.

Chiến Vân Khai cầm lấy một chiếc gối, đặt ở sau lưng để cho cô dựa vào, mà Mộ Minh Nguyệt lại nhìn chằm chằm vào Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai bị Mộ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm đến mức tự chột dạ, nên lo lắng hỏi: “Minh Nguyệt, có phải em còn muốn trừng phạt anh, không muốn gặp anh nữa không?”

Chiến Vân Khai biết Mộ Minh Nguyệt vẫn đang trách anh vì biết chuyện nhưng lại không nói cho cô biết.

Không biết qua bao lâu, Mộ Minh Nguyệt mới mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”

Nói xong, Mộ Minh Nguyệt có chút ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn anh.

Chiến Vân Khai thấy cô có vẻ như không muốn nói chuyện tiếp với anh nữa, đang định xuống lầu nấu cái gì đó cho Mộ Minh Nguyệt ăn, thì không ngờ cô lại thốt ra lời này, khiến Chiến Vân Khai lập tức cứng đờ người lại.

Anh chậm rãi quay đầu lại, kích động ngồi xuống bên cạnh giường: “Minh Nguyệt, cuối cùng thì em cũng chịu mở miệng nói chuyện với anh rồi sao?”

Trong giọng nói của anh lộ rõ vẻ xúc động và không dám tin.

Mộ Minh Nguyệt hạ thấp vai, chậm rãi nói: “Mẹ em đã được an táng tử tế, nhưng đứa bé còn lại của em...”

“Em đừng tin những gì Thẩm Tư Viện nói, cô ta lừa em đấy.” Chiến Vân Khai vội vàng ngắt lời cô.

“Hồi đó em thật sự mang thai đôi.” Mộ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, trái tim cô đau nhói.

Mặc dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn không thể nào buông bỏ được đứa bé đã chết yểu kia của mình.

Nếu như đứa bé ấy đã chết yểu nhưng vẫn không thể được an nghỉ, mà vẫn bị Thẩm Tư Viện ngâm trong bình thủy tinh, thì thật sự quá tàn nhẫn đối với đứa bé ấy!

“Thẩm Tư Viện thật sự có thể làm được bất cứ điều gì.” Mộ Minh Nguyệt nhắc lại chuyện năm đó: “Em sinh non cũng là do bị Thẩm Tư Viện hết đấm rồi lại đá.”

"Cô ta đè em xuống nền tuyết, nhục mạ em, đấm đá em, bất kể cho em có cầu xin như thế nào, cô ta vẫn không chịu buông tha cho em, em chỉ muốn giữ được anh là đứa bé, nhưng cô ta lại muốn em phải chết...”

Nói xong, Mộ Minh Nguyệt không kìm được mà bật khóc.

Cô đã nghẹn ngào đến mức không thể nói nên lời.

Mặc dù hiện giờ Mộ Minh Nguyệt đã trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mỗi khi nhắc lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

Mộ Minh Nguyệt thật sự không thể tưởng tượng được, nếu như đứa bé không còn nữa, vậy thì cô sống cũng đâu còn ý nghĩa gì?

“Đừng sợ, hiện giờ Thẩm Tư Viện đã không thể làm gì em được nữa, cô ta đã phải chịu hình phạt thích đáng.” Chiến Vân Khai nói.

Hình phạt?

“Hình phạt gì cơ?” Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm vào lòng, cô có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.