Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 270: Để bọn họ quỳ xuống




Chiến Vân Khai an ủi: “Đừng sợ.”

Tim của anh co thắt lại.

Cô sợ hãi là do anh vô dụng.

Ngoài miệng thì anh nói yêu cô, nhưng lại không hề quan tâm đến chuyện của cô.

Anh quá hèn hạ.

Nói xong, Chiến Vân Khai đưa tay lên và tự tát mình một cái thật mạnh.

Khuôn mặt đẹp trai ngay lập tức xuất hiện thêm một dấu bàn tay.

Tiếng tát giòn giã dứt khoát như vậy, tất nhiên Mộ Minh Nguyệt đã nghe thấy được, cô nhìn thấy Chiến Vân Khai tự tát chính mình, cô cau chặt lông mày lại rồi hỏi: “Chiến Vân Khai, anh đang làm cái gì vậy?”

Tại sao lại tự đánh mình?

Trên mặt Chiến Vân Khai không có biểu hiện gì, anh rũ mắt xuống nhìn cô rồi nói: “Không có việc gì, có con muỗi đốt anh.”

Mộ Minh Nguyệt nghe xong cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Còn những người khác khi nhìn thấy Chiến Vân Khai tự đánh mình, mọi người đều hiểu Chiến Vân Khai vì áy náy nên mới tự đánh mình.

Làm gì có con muỗi nào cắn anh chứ.

Cho dù có muỗi, nhưng với áp suất thấp của anh, lạnh như khối băng nghìn năm, con muỗi đó cũng không dám lại gần anh.

“Để cho bốn người họ quỳ xuống!” Chiến Vân Khai nhìn bốn người nhà họ Thẩm đang đứng ở kia, trên mặt không hề có biểu hiện ăn năn hối lỗi, anh lạnh lùng ra lệnh.

Sau khi làm ra chuyện sai trái, lại còn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Bốn người nhà họ Thẩm không ai muốn quỳ xuống, cuối cùng đã bị vệ sĩ đạp cho một cái ngã xuống đất.

“Các người nhẹ thôi, đừng đào mạnh tay như vậy, mẹ tôi sợ đau...” Cuối cùng Mộ Minh Nguyệt cũng khắc phục chướng ngại, cố gắng hít một hơi thật sâu buộc bản thân phải nhìn những việc bọn họ đang làm.

Khi nhìn thấy các loại máy móc không ngừng khoan vào bể bơi, trong lòng cô hoảng hốt.

Cô sợ bọn chúng sẽ ầm ĩ đến mẹ của cô, sẽ làm mẹ của cô sợ.

“Có nghe thấy không! Nhẹ tay thôi!” Chiến Vân Khai nhắc nhở một lần nữa.

Lúc này, ai cũng cẩn thận từng li từng tí làm việc của mình.

Năm giờ sau, ở trong bể bơi thực sự thấy một chiếc quan tài bằng thủy tinh.

Trái tim Mộ Minh Nguyệt rơi xuống, hô hấp cứng lại, chân cô mềm nhũn quỳ xuống.

Chiến Vân Khai cũng quỳ xuống cùng cô, anh ôm chặt thân thể mềm nhũn của cô lại.

Chiến Vân Khai cũng tức giận, lúc này anh rất lạnh lùng, anh chưa bao giờ nghĩ đến một người bình thường lại có thể ác độc tàn nhẫn như vậy, vì tài sản mà xem mạng người như cỏ rác.

Sau khi anh thấy đội người mai táng định nhấc quan tài lên thì anh ra lệnh: “Để cho bốn người họ đi xuống bê quan tài lên, nếu như có vật gì va đập vào quan tài thủy tinh làm ảnh hưởng đến tổ tiên yên nghỉ thì cứ giết chết.”

Lời nói của Chiến Vân Khai... Tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ, kể cả bốn người nhà họ Thẩm.

Thẩm Tam Thăng sợ hãi, ông ta cũng không dám xuống dưới bê quan tài lên.

Ông ta sợ người phụ nữ Mộ Vi này, để cho ông ta lại gần thi thể của Mộ Vi, ông ta sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng.

Tống Thanh và Mộ Vi là tình địch, tất nhiên là không tình nguyện đi xuống dưới.

Tại sao bà ta phải bê quan tài cho kẻ hèn kia chứ.

Thẩm Tư Viện và Thẩm Thiên Trạch cũng không muốn.

Nhưng e ngại quyền lực của Chiến Vân Khai cho nên bọn họ cũng không dám nói không.

Nếu như không nghe theo, bọn họ chỉ có một con đường chết.

Hơn nữa chết như thế nào thì bọn họ không biết, cũng sẽ không có người nào nhặt xác cho bọn họ.

Bốn người mang theo sợ hãi đi xuống bể bơi, càng đến gần Mộ Vi, càng thấy lạnh lẽo và u ám.

Sau khi bọn họ làm xong hết mọi chuyện, Mộ Minh Nguyệt để cho bọn họ túc trực ở bên linh cữu của mẹ cô bảy ngày bảy đêm, trong bảy ngày này đều phải quỳ gối trước linh đường.

Sau khi Mộ Minh Nguyệt sắp xếp xong việc của mẹ cô, cả người cô như bị rút hết sức lực vậy, cô nằm ở trên giường, không hề có sức sống, ốm yếu vô hồn.

Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy đau lòng.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy mẹ như vậy cũng thấy hoảng sợ.

Cậu bé không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ mất mẹ.

Nếu như cậu bé bị mất mẹ, chắc chắn sẽ đau lòng hơn là mẹ mất bà ngoại.

“Mẹ, rời giường thôi, cục cưng làm trà sữa mà mẹ thích uống nhất nè, nhưng mẹ phải ăn một chút cháo trước mới được uống trà sữa, như vậy mới là bé ngoan.” Mộ Nhạc Nhạc cũng không nhớ rõ đây đã là lần thứ bao nhiêu cậu bé mang cháo mới và trà sữa vào căn phòng này rồi.

Thế nhưng mẹ của cậu bé vẫn nằm nguyên một tư thế không hề nhúc nhích.

Thậm chí đến khóc cũng không khóc.

Như một con búp bê vô hồn vậy.

Cậu bé nhìn thấy vậy rất đau lòng.

Mặc kệ Mộ Nhạc Nhạc có dỗ dành Mộ Minh Nguyệt như thế nào cũng không có tác dụng.

Cuối cùng, Mộ Nhạc Nhạc đã leo lên giường, nằm ở bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nước mắt lưng tròng, đau lòng nói: “Mẹ, mẹ còn có cục cưng, mẹ đừng khổ sở nữa, bà ngoại biết mẹ đã tìm được bà ấy rồi thì bà ấy sẽ ra đi trong thanh thản và bà ấy ở trên trời sẽ bảo vệ chúng ta.”

Mộ Minh Nguyệt: “…”

Nhìn thấy mẹ không có phản ứng gì, Mộ Nhạc Nhạc lập tức hoảng sợ, lần này cậu bé không nhịn được mà bật khóc, cậu bé nức nở nói: “Mẹ, mẹ đã như thế này ba ngày rồi, mẹ không ăn không uống như vậy là muốn cục cưng cũng mất đi mẹ sao?”

“Nếu như mẹ rời xa cục cưng rồi, cục cưng sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

Mộ Minh Nguyệt khẽ chớp mắt, cô cố hết sức chuyển động con ngươi, ánh mắt không có tiêu cự chậm rãi rơi vào trên người cục cưng đẹp trai ở trước mặt.

Cô nhìn dáng vẻ khóc thút thít của con trai, tuyết lệ của cô tự dưng trào ra, run rẩy đưa tay ra ôm con trai vào trong ngực, khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy cổ họng đau rát như bị lửa thiêu, rất khó chịu.

“Nhạc Nhạc, xin lỗi con, mẹ sai rồi...”

Mộ Minh Nguyệt từ tốn nói xin lỗi.

Rốt cuộc cũng thấy được phản ứng của mẹ, Mộ Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ba ngày nay cậu bé không ngủ không nghỉ bồi ở bên cạnh mẹ.

Một phút cũng không dám rời đi.

Khi cậu bé đi nấu cơm, cậu bé sẽ để người giúp việc ở bên cạnh trông coi.

Ba ngày nay mẹ cũng từ chối không muốn nhìn thấy Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi.

Cho nên lúc này hai người bọn họ đều không ở trong biệt thự Mộ thị.

Bọn họ cũng chỉ có thể nghe một ít tin tức của Mộ Minh Nguyệt thông qua điện thoại.

Cùng lúc đó, lâu đài Đế Quốc.

Một lớn một nhỏ đang ngồi xếp bằng ở dưới đất, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào điện thoại, cùng chờ điện thoại đổ chuông.

Reng reng reng...

Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cả hai cùng kích động đưa tay ra cướp điện thoại.

Là Mộ Nhạc Nhạc gọi điện đến.

Chiến Cảnh Hi tay ngắn nên bị Chiến Vân Khai nhanh tay hơn cướp được điện thoại, Chiến Vân Khai nhìn thoáng qua Chiến Cảnh Hi, sau đó bật loa ngoài lên.

“Alo, Nhạc Nhạc, mẹ của con thế nào rồi? Đã chịu ăn cơm chưa?” Chiến Vân Khai lo lắng gần chết hỏi.

Đã ba ngày rồi, cô không chịu ăn cái gì, đến nước cũng không thèm uống.

Chỉ có thể tiêm chất dinh dưỡng để duy trì sự sống mà thôi.

“Alo, Nhạc Nhạc, mẹ có khỏe không? Có phải mẹ rất đau không? Em có thể giúp anh ôm mẹ một cái hay không?” Chiến Cảnh Hi cút sát đầu vào điện thoại, thậm chí hận không thể xuyên qua điện thoại để ôm Mộ Minh Nguyệt.

Giọng nói của Mộ Nhạc Nhạc xen lẫn sự mệt mỏi và một tia vui mừng: “Bố, cục cưng Hi Hi, hai người đừng lo lắng, bây giờ mẹ đã tỉnh táo lại rồi, cũng chịu ăn chút đồ rồi, nói ngắn gọn thế thôi, con cúp máy đây.”

Mộ Nhạc Nhạc cúp điện thoại, hai bố con Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi hai mặt nhìn nhau.

Đều muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, giọng nói của cả hai đồng thời vang lên, rất là ăn ý.

“Cảnh Hi, đi không?”

“Bố, đi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.