Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 269: Cho bà một tỷ, bà dám nhận không?




Chiến Cảnh Hi tủi thân đứng một bên, nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Minh Nguyệt, cứ nghĩ đến chuyện ban nãy Mộ Minh Nguyệt nói không cần cậu, cậu lập tức càng thêm buồn bã, thân thể nhỏ nhắn co quắp lại chừng như mất kiểm soát.

Dường như chỉ cần Mộ Minh Nguyệt nói thêm một câu không cần cậu nữa thôi, cậu có thể chết ngay tại chỗ!

“Nhạc Nhạc, cậu bé là con trai của Thẩm Tư Viện, chúng ta không có quyền quản người ta gọi thế nào.” Mộ Minh Nguyệt cũng hoang mang, tại sao cái cách Thẩm Tư Viện đối xử với Chiến Cảnh Hi chẳng giống đối xử với con mình chút nào vậy?

"Hu oa…"

Nghe xong lời này, tâm trạng Chiến Cảnh Hi ngay lập tức sụp đổ!

Cậu quay người chạy về phía Chiến Vân Khai, ôm lấy chân dài của anh mà gào khóc: "Bố ơi, mẹ không cần chúng ta nữa, hu hu hu..."

Thực ra Chiến Vân Khai muốn đính chính với Chiến Cảnh Hi chút, Mộ Minh Nguyệt không cần con, chứ không phải không cần bố.

Dù Mộ Minh Nguyệt có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa cô.

Mặc cho cô nói bao lời tàn nhẫn cũng chẳng lay chuyển được quyết định và sự cố chấp muốn ở bên cạnh cô của anh.

Cả đời này của anh chỉ yêu một người con gái, sao nỡ buông tay đây?

Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình vỡ òa cảm xúc như vậy, anh có phần bất ngờ, cũng hơi xúc động, bởi lẽ anh đồng cảm sâu sắc với con trai mình.

Ban nãy Mộ Minh Nguyệt cũng chẳng cần anh nữa rồi.

Nhưng anh không chấp nhận.

“Được rồi, đừng khóc nữa, đợi bố xử lý xong chuyện này trước đã.” Chiến Vân Khai ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt của Chiến Cảnh Hi.

“Bố ơi, con muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với Thẩm Tư Viện.” Chiến Cảnh Hi giương mắt nhìn Chiến Vân Khai, nói qua loa về việc này.

Thêm nữa, khi Chiến Cảnh Hi nói ra câu này, cậu chẳng thấy không nỡ chút nào, ngược lại nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Chẳng có tí cảm giác tội lỗi nào!

“Được.” Chiến Vân Khai đồng ý.

Chiến Cảnh Hi nghe vậy ngơ ngác vài giây, sau khi định thần lại, cậu vươn tay ôm cổ Chiến Vân Khai, học theo động tác lúc Mộ Nhạc Nhạc cọ đầu mình mà cọ Chiến Vân Khai.

Một người đàn ông cao lớn như Chiến Vân Khai đột nhiên bị con trai mình ôm thế này, anh quả thật là trở tay không kịp.

Dù đã làm cha được năm năm nhưng anh chưa bao giờ thấy con trai làm nũng với mình.

Càng không cần bàn đến cái kiểu làm nũng quái dị như lúc này.

Tống Thanh đứng bên kia nghe thấy Chiến Cảnh Hi muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với con gái bà ta, nghĩ tới cuộc sống xa hoa của mình sắp không còn, cả người bà ta lập tức không yên.

Vốn dĩ cái tên Chiến Vân Khai giàu nứt đố đổ vách, nằm top những người giàu nhất thế giới này đã rất keo kiệt với bọn họ rồi, tiền đưa hàng tháng còn không đủ để bọn họ mua một chiếc túi LV, sinh đứa con đẹp mã như vậy cho cậu ta thật phí công vô ích.

Nếu bây giờ Chiến Cảnh Hi không chịu thừa nhận quan hệ với bọn họ thì chút ít tiền đấy cũng chẳng có nữa.

"Chiến Cảnh Hi, con sói con mắt trắng nhà mày, có biết khi mẹ mày mang thai mày đã suýt chết vì khó sinh hay không? Có biết mẹ mày vì mày mà chịu bao đau đớn hay không? Bây giờ mày nói muốn cắt đứt quan hệ mà được à?"

Trong mắt Tống Thanh chứa đầy sự tức giận, bà ta gào lên với Chiến Cảnh Hi: "Mày muốn cắt đứt quan hệ ư? Không có cửa đâu! Trừ phi mày đưa cho chúng tao một tỷ!"

“Cái gì?” Nghe thấy lời này của bà cô, Chiến Cảnh Hi cũng không buông tay nhỏ đang ôm Chiến Vân Khai mà quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn Tống Thanh!

Tống Thanh bị vẻ lạnh lùng của Chiến Cảnh Hi dọa cho nhảy dựng, nhưng bà ta trước nay chưa bao giờ coi trọng đứa con hoang này, vì vậy chỉ cười lạnh mà nói: "Với cái gia tài đồ sộ của nhà họ Chiến mày, cái giá một tỷ để mua đứt tầng quan hệ này là hời cho mày rồi đấy!"

“Được thôi!” Chiến Cảnh Hi lạnh lùng nói.

Tống Thanh không ngờ con sói mắt trắng này lại nhanh gọn thẳng thắn như vậy, đang khi mừng như điên thì giọng nói của con sói con mắt trắng nọ lại cất lên: "Bố tôi đưa cho bà một tỷ, bà dám nhận không?"

Cả người Tống Thanh chợt cứng đờ.

Đúng vậy, một tỷ của Chiến Vân Khai, ai dám nhận?

Nhận là phỏng tay!

Nhận xong kéo mạng cũng chẳng còn!

Thế nhưng bị một đứa con hoang uy hiếp, Tống Thanh giận dữ không chịu phục, mặc cho bản thân đang bị hai người vệ sĩ vây quanh, bà ta nhịn lại thân mình đang run lẩy bẩy mà cứng cổ nói: "Sao lại không dám nhận? Chúng tao xứng đáng nhận được số tiền đó! Con gái tao lúc sinh ra mày phải chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tai vạ, đòi mày tí tiền cũng chẳng quá đáng!"

“Tôi khiến bà ta sinh ra tôi sao?” Chiến Cảnh Hi nghe vậy càng thêm tức giận.

Nếu không phải bà ta sinh ra cậu, cậu cũng chẳng phải chịu sự chối bỏ của Mộ Minh Nguyệt.

Bây giờ cậu không thể làm con trai của Mộ Minh Nguyệt nữa.

Nghĩ đến đây, lòng Chiến Cảnh Hi đau nhói!

Không hiểu vì sao, cậu hoàn toàn không có chút tình cảm nào với Thẩm Tư Viện, thậm chí còn chán ghét cô ta.

Từ đầu đến cuối, cậu đều cho rằng một người phụ nữ có chỉ số thông minh và trí tuệ xúc cảm như Thẩm Tư Viện không thể nào sinh ra một đứa con trai thông minh sáng sủa như mình được.

Trên đời này, chỉ có cô gái thông minh xinh đẹp như Mộ Minh Nguyệt mới có thể sinh ra cậu với chỉ số thông minh cao đến vậy.

"Bố ơi, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sao mẹ Minh Nguyệt..." Chiến Cảnh Hi tạm ngưng lại, đổi cách gọi, sửa miệng nói: "Sao chị Minh Nguyệt lại buồn vậy?"

Bây giờ mẹ buồn đến mức không cần cậu nữa, thế cậu cũng nên ngoan ngoãn đợi đến khi mẹ nguôi ngoai rồi lại gọi mẹ sau.

Chiến Vân Khai Khai vỗ đầu con trai nói: "Con với Nhạc Nhạc đưa Minh Nguyệt vào nhà trước đi, đừng ở đây nữa."

Chiến Vân Khai nói xong bèn gọi người đưa ba người Mộ Minh Nguyệt vào trong nhà.

Nhưng Mộ Minh Nguyệt không chịu, cô nhất quyết đòi ở lại, nghẹn ngào nói: "Chiến Vân Khai, anh lúc nào cũng tự ý quyết định, lần này dù xảy ra chuyện gì em cũng phải ở đây, em muốn được nhìn thấy mẹ đầu tiên..."

Cô cũng sợ phải đối mặt lắm chứ.

Nhưng đây là điều cô phải đối mặt.

Chiến Vân Khai nhìn cô chăm chú, tiến về phía cô vài bước rồi ôm cô gái nhỏ yếu bất lực này vào lòng.

Nếu là trước đây khi Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai ôm trước mặt nhiều người như vậy, cô đã đẩy anh ra từ lâu.

Nhưng lúc này, thân thể cô đang khẽ run rẩy, lúc này cô chẳng còn người nào đáng để tin cậy nữa, người duy nhất có thể dựa vào có lẽ chỉ còn Chiến Vân Khai.

Hai người họ đều chẳng còn nơi để nương tựa, để dựa dẫm là gia đình nữa, chỉ có thể đồng cam cộng khổ, dìu đỡ lẫn nhau mà thôi.

Nghĩ đến đây, Mộ Minh Nguyệt chậm rãi ngước mắt nhìn người đàn ông đang ôm cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn. Khuôn mặt người ấy lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt chứa buốt giá.

Nhưng thân mình anh cao lớn, cánh tay mạnh mẽ cường tráng của anh che chở cô trong lòng mình.

Mộ Minh Nguyệt nhận ra được người duy nhất cô có thể dựa vào dường như chỉ có mỗi Chiến Vân Khai.

Nghĩ vậy, mũi cô chua xót.

Mối quan hệ giữa cô và anh đã vượt qua hết thảy, có thể nói họ đã là một thể thống nhất.

"Dỡ!"

Chiến Vân Khai ra lệnh.

Đội thi công và đội tang lễ phân công hợp tác, bắt tay phá dỡ bể bơi.

Mộ Minh Nguyệt không dám nhìn, cô từ từ nhắm mắt lại.

Chiến Vân Khai chú ý tới, dùng bàn tay to che mắt cô, ghì chặt cô trong lòng khẽ nói: "Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh lo."

Mộ Minh Nguyệt như nhận được sự an ủi lớn nhất, cô vội vàng gật đầu, đôi tay nhỏ bé không kìm được ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương tựa gỗ cây cổ thụ nhàn nhạt trên người anh.

"Chiến Vân Khai, em sợ..."

Giọng cô run run, đôi mắt đỏ hoe, hệt như một chú gà con tội nghiệp bị lũ lớn cuốn trôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.