“Nếu như ông đã chọn bà ấy, thì ông phải chấp nhận sự mạnh mẽ của bà ấy, chấp nhật bà ấy không có tình cảm! Bà ấy không yêu ông thì cũng không tới nổi khiến ông có ý định giết người! Đó là vợ của ông mà!” Mộ Minh Nguyệt cảm thấy cổ họng của mình như có một nắm cát đang cuộn trào trong đó.
Cô cố gắng hết sức để khống chế bản thân lại, cô đã luôn đè nén mùi tanh đó lại.
Hôm nay, cô nhất định phải mang người nhà họ Thẩm đến trước mặt mẹ cô, để bọn họ quỳ xuống cầu bà ấy tha thứ!
“Cho nên hôm nay mày làm gì?” Thẩm Tam Thăng hỏi.
“Làm gì? Đương nhiên là đưa mấu người đến trước bài vị của mẹ tôi, quỳ xuống cầu xin bà ấy tha thứ cho!” Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tao không đi!” Thẩm Tam Thăng sợ phải đối mặt với Mộ Vi!
Ngay cả khi đó chỉ là một người đã chết!
Nhưng ông ta vẫn cảm thấy thật xúi quẩy!
Cảm thấy đen đủi!
Đó không phải là lỗi của ông ta, tại sao ông ta lại quỳ xuống cầu xin sự tha thứ!
“Minh Nguyệt, mày mau cút khỏi đây ngay bây giờ đi, nếu không thì mày đừng trách tao không khách sáo với mày!” Thẩm Tam Thăng nói, rồi giơ tay giả vờ đánh Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt đứng ở đó bất động, hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Tam Thăng ở trước mặt mình, khóe môi cô lạnh lẽo nhếch lên: “Thẩm Tam Thăng, tôi không động đến ông, là bởi vì ông là chồng cũ của mẹ tôi, bố của tôi, nhưng nếu như ông không biết tốt xấu gì thì đừng trách tại sao tôi lại động tay với ông!”
“Đồ con gái hư hỏng! Mày đánh mẹ kế, đánh chị gái, còn rút sạch toàn bộ tâm huyết của tụi tao trong công ty, thậm chí còn ép tụi tao đến đường cùng. Mày còn nói là mà không động tới tao à? Bây giờ tao còn không dám ra khỏi nhà, chỉ vì tao sợ sẽ bị người khác chê cười là tao bị chính con gái của mình gài bẫy!”
Thẩm Tam Thăng không hài lòng khi thấy Mộ Minh Nguyệt càng ngày càng hung hăn cànq quấy, ông ta nhìn chằm chằm vào Mộ Minh Nguyệt nói: “Mày mau ngay đi cho ông đây, mày cũng đừng hòng bắt tao đi tới quỳ trước bài vị của Mộ Vi! Những tổn thương mà bà ta mang đến cho tao, mày hoàn toàn không thể hiểu được! Tao hận bà ta!”
Ai cũng nói ông ta là con chó gác cửa bám váy đàn bà!
Mỉa mai ông ta đủ điều, bàn tán sau lưng ông ta, tất cả nhũng điều này đều là do Mộ Vi mang đến.
Ông ta đường đường là một người đàn ông, làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy?
“Hận bà ấy? Làm con rể ở nhờ nhà vợ là do ông tự lựa chọn. Ông còn dám nói nữa à, điều kiện để ông đồng ý với mẹ tôi, không phải là vì muốn được nở mày nở mặt trong nhà họ Thẩm hay sao? Ông đừng quên, ông là chỉ là một người bên nhánh phụ của nhà họ Thẩm, chẳng là cái thá gì cả!” Mộ Minh Nguyệt cũng không muốn vạch trần chuyện của Thẩm Tam Thăng, nhưng nếu như ông ta đã không biết xấu hổ thì cô cũng không cần phải nể mặt.
Một người đàn ông dựa vào phụ nữ để phát tài, cuối cùng lại ép vợ mình vào chỗ chết và chiếm đoạt tài sản của bà ấy!
Ôi, ván cờ Thẩm Tam Thăng chơi này thật là lớn!
Cô có thể sống sót, thật sự không dễ dàng!
Thậm chí cô còn có chút biết ơn bọn họ vì đã không giết mình!
“Mày cút ngay cho ông đây! Muốn tao đi à, không có cửa đâu! Mày muốn chôn cất mẹ mày như thế nào, thì mày tự làm lấy đi! Đừng có đem xui xẻo đến cho tao!” Thẩm Tam Thăng nói rất tuyệt tình: “Bà ta đã chết nhiều năm như vậy rồi, xương cốt cũng đã mục nát hết rồi, mày còn ngu ngốc cực nhọc cái gì nữa? Chỉ càng khiến bà ấy không được yên ổn mà thôi!”
Thẩm Tam Thăng nói, ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt tức giận!
“Không đi thì cũng phải đi! Nếu không, kết cục của Mộ Vi cũng chính là kết cục của mấy người!”
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, cơ thể Thẩm Tam Thăng run lẩy bẩy, suýt ngã khỏi ghế sô pha.
Da đầu ông ta tê rần, một Mộ Minh Nguyệt cũng đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ lại có một người còn đáng sợ hơn nữa.
“Cậu, cậu Chiến... sao cậu lại tới đây?”
Thẩm Tam Thăng rất sợ người đàn ông này, vì vậy khi nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, ông ta liền lồm cồm bò dậy để đón anh, lúc này người ông ta đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Ông ta suýt nữa đã quên mất rằng Mộ Minh Nguyệt còn có Chiến Vân Khai làm chỗ dựa.
Không ai có thể đắc tội với Chiến Vân Khai!
“Cậu Chiến, cậu phải làm chủ thay cho tụi tôi! Minh Nguyệt đứa con cái bất hiếu này, nó vậy mà lại ra tay với hai ông bà già như tụi tôi, hơn nữa còn đánh Thẩm Tư Viện đến tàn phế!” Thẩm Tam Thăng lên tiếng tố cáo trước!
“Thẩm Tư Viện là bị tôi đánh đấy, cô ấy mấy người cũng là do tôi dung túng!” Chiến Vân Khai lạnh lùng lên tiếng.
Sau lưng Chiến Vân Khai, hai hàng những con người mặc đồ bước vào, khí thế hùng hồn!
Trực tiếp làm cho Thẩm Tam Thăng sợ đến ướt đẫm cả quần: “Cậu Chiến, cậu làm vậy là sao đây?”
“Mộ Minh Nguyệt thích!” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
Thẩm Tam Thăng cau mày: “Cậu Chiến, cô ta là một người phụ nữ chuyên làm bộ làm tịch, một người phụ nữ hư hỏng! Tại sao cậu lại bảo vệ cho cô ta như vậy? Nếu cậu làm như vậy, sẽ chỉ càng hại cô ta thêm mà thôi! Viện Viện của tôi có gì không thể sánh bằng Mộ Minh Nguyệt? Viện Viện còn sinh con cho cậu rồi mà, cậu vẫn không chấp nhận nó à?”
Chiến Vân Khai đã hoàn toàn lạnh lùng: “Tại sao tôi lại bảo vệ Mộ Minh Nguyệt? Bởi vì cô ấy là người của tôi!”
“Đưa người đi!” Chiến Vân Khai không nói nhiều, trực tiếp ra lệnh.
Hai hàng vệ sĩ nghe lệnh liền bước tới và đưa Thẩm Tam Thăng và Tống Thanh đi. Bên ngoài là tiếng gào khóc thảm thiết của Thẩm Tam Thăng và Tống Thanh.
Chiến Vân Khai bước đến gần Mộ Minh Nguyệt, biết cô đang tức giận, anh lấy ra một lọ thuốc nhỏ, nhanh chóng nhét vào miệng cô.
“Tôi không cần anh quan tâm!” Mộ Minh Nguyệt đẩy Chiến Vân Khai ra, từ chối thứ mà anh đút.
Chiến Vân Khai cau mày: “Nhanh lên!”
“Không muốn!” Mộ Minh Nguyệt quay đầu đi.
Chiến Vân Khai không còn cách nào khác, đành bỏ vài viên thuốc màu nâu vào miệng, sau đó ôm lấy đầu nhỏ của cô, bá đạo và dịu dàng giữ đầu cô lại, hôn lên môi cô rồi cạy ra.
Đưa viên thuốc đang ở trong miệng mình vào miệng cô, buộc cô phải nuốt nó xuống.
Mộ Minh Nguyệt đang không phòng bị, không ngờ Chiến Vân Khai lại dùng cách tồi tệ như vậy.
Đang muốn tức giận thì giọng nói trầm ấm của anh đã truyền vào tai: “Nếu em muốn tận mắt chứng kiến Thẩm Tam Thăng, Tống Thanh và những người khác quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, bây giờ hãy ngoan ngoãn nghe lời anh, sau khi anh giúp em giải quyết xong những việc này, anh sẽ rời đi, nhưng trước đó, em nhất định phải nghe lời anh.”
Mộ Minh Nguyệt trong phút chốc như thể đã tìm thấy được chủ kiến, cô ngây ngốc nhìn Chiến Vân Khai.
Mộ Minh Tư ngẩng đầu nhìn Chiến Vân Khai, sống mũi cay xè, cô hỏi: “Mấy ngày trước anh bảo tôi ra nước ngoài đi du lịch, có phải là anh đã tìm ra tung tích của mẹ tôi rồi không?”
Chiến Vân Khai mở to mắt, nhíu chặt lông mày lại.
Quả thật là anh đã tìm ra nơi chôn xác của Mộ Vi.
Nhưng anh không ngờ nó lại nằm ngay tại biệt thự Mộ Thị!
Nếu để Mộ Minh Nguyệt biết, Mộ Minh Nguyệt sẽ phát điên lên mất!
Nơi cô lớn lên, bể bơi màcô bơi mỗi ngày, mẹ cô lại ở dưới bể bơi đó!
Nếu Mộ Minh Nguyệt biết sự thật này, cô sẽ sụp đổ mất!
Vì vậy, anh muốn để cô ra nước ngoài một thời gian, âm thầm xử lý thi thể của Mộ Vi, sau đó sẽ chuyển đến nơi an toàn.
Như vậy cô sẽ không cảm thấy có lỗi nữa.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi!
“Chiến Vân Khai, anh nói gì đi chứ!” Mộ Minh Nguyệt gầm lên với Chiến Vân Khai.
“Minh Nguyệt, anh xin lỗi, anh không có cố ý giấu em đâu.” Chiến Vân Khai tỏ vẻ hối lỗi.
Lừa dối cô là lỗi của anh.
Cũng là chuyện khó chịu nhất mà anh đã từng làm trong đời.
Tuy nhiên, lời nói dối này, anh nhất định phải nói!
Bởi vì, làm như vậy đối với cô mà nói, mới là ít tổn hại nhất!
Ai mà ngờ nhà họ Thẩm lại điên khùng như vậy!
Để Mộ Vi không được yên nghỉ!
Chết cũng phải chết không nhắm mắt!
Hơn nữa còn bị chôn xác dưới hồ bơi!