Chiến Vân Khai ngồi ở nhà đợi Mộ Minh Nguyệt, cũng không dám gọi điện quấy rầy.
Chỉ có thể phân tán lực chú ý bằng việc chơi với hai đứa nhỏ.
Nhưng hai đứa nhỏ lại không chơi với anh mà gạt anh sang một bên.
Mà đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, là Mộ Minh Nguyệt gọi đến, anh mừng rỡ như điên, còn ho nhẹ hai tiếng để điều chỉnh giọng nói gấp gáp.
Khi nghe điện thoại, anh cố tình giả vờ trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Người gọi là Sở Linh Dao. Nghe giọng nói lạnh băng của anh, cô ấy hoảng sợ, run rẩy nói: “Anh, anh Chiến, Minh Nguyệt uống say, mẹ tôi xảy ra chuyện nên tôi cần phải đến bệnh viện một chuyến, có thể phiền anh đến đón Minh Nguyệt không?”
Vừa nghe nói Mộ Minh Nguyệt uống say, Chiến Vân Khai nhíu mày lại, thậm chí còn không vui, giống như đang tức giận.
‘Nhóc chết tiệt, đã bảo là không uống rượu rồi, bây giờ lại uống say.’
Khi Chiến Vân Khai lái xe đến quán bar, anh thấy Mộ Minh Nguyệt say bất tỉnh nhân sự. Sở Linh Dao thấy anh đến thì khom lưng liên tục xin lỗi rồi rời đi.
Chiến Vân Khai nhìn khuôn mặt đỏ lên của Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt càng thêm u ám.
‘Em nói ra ngoài ăn cơm với chị em tốt, hóa ra là đi uống rượu!’
‘Một người con gái ra ngoài thì không thể uống rượu, vậy mà cô ấy còn uống say như vậy, cô ấy không sợ bị người khác làm gì sao?’
‘Rõ ràng là một người con gái rất bình thường nhưng lại không hề có chút ý thức cảnh giác nào.’
‘Không đúng, cô ấy rất đề phòng mình.’
Chiến Vân Khai nghiến răng bế Mộ Minh Nguyệt ra ngoài.
Một chiếc xe Jeep dừng lại trước cửa quán bar, anh ôm Mộ Minh Nguyệt bước đến, đặt cô lên ghế.
Khi anh lên xe, mùi rượu tràn ngập không gian xe chật hẹp.
Chiến Vân Khai không khỏi nhíu mày, anh hạ cửa sổ xuống một nửa.
Chiến Vân Khai định thắt dây an toàn cho cô, nhưng cô không nghe lời mà vẫn luôn lộn xộn. vất vả lắm thì anh mới xong. Người anh đầy mồ hôi, thấy cô không động đậy nữa, anh mới lái xe.
Bởi vì trên xe có cô nên anh lái chậm, một đôi tay thon dài nắm tay lại, nghiêm túc lái xe, ai ngờ đôi môi bất chợt trở nên ấm áp.
Giây tiếp theo, cổ anh bị quấn lên, cô ôm anh từ ghế sau, dùng đôi môi mềm mại gặp cắn môi anh.
Đôi tay nắm vô lăng của Chiến Vân Khai chợt cứng đờ.
Anh chịu không nổi kích thích nên phanh gấp.
Xe chạy tiếp theo quán tính rồi ngừng ở ven đường.
Mộ Minh Nguyệt mơ màng hỏi: “Chiến Vân Khai, là anh sao? Anh đến đón tôi sao?”
Mộ Minh Nguyệt uống quá nhiều, lúc này cô hơi đau đầu, huyệt thái dương vẫn luôn giật, rất khó chịu.
Chiên Vân Khai híp đôi mắt sâu hoắm của mình lại, anh lạnh lùng nhìn cô, nhìn dáng vẻ đáng yêu khi say rượu của cô, cuối cùng anh nhịn không được mà cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
Đôi môi ngọt ngào của cô mang theo hương rượu, làm anh si mê, thậm chí không thể khống chế bản thân, anh hôn sâu hơn.
Mộ Minh Nguyệt bị anh hôn đến nỗi ngộp thở, đầu óc trống rỗng, cô vươn đôi tay để trước lồng ngực rắn chắc của anh theo bản năng, định đẩy anh ra.
Nhưng mà anh lại ôm chặt cô, không cho cô giãy giụa.
Lúc này, tiếng còi xe chói tai vang lên, vọt vào màng nhĩ của Mộ Minh Nguyệt, cô hơi tỉnh rượu. Khi cô chợt mở hai mắt thì thấy có người đi qua cửa sổ xe, dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Cô nhìn xung quanh với đôi mắt mở to mơ màng, giờ cô mới nhận ra xe của Chiến Vân Khai chặn đường đi.
Mộ Minh Nguyệt sợ xảy ra chuyện nên quay đầu lại liếc mắt nhìn người đàn ông có đôi mắt tràn ngập tình dục.
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Vân Khai phóng đại trước mắt cô, lúc này anh đang hôn cô, đặt một bàn tay vào trong áo cô.
“Chiến Vân Khai, anh làm gì đấy? Buông tôi ra!”
Cô bị anh ôm vào lòng không thể động đậy. Khi Mộ Minh Nguyệt không biết phải làm sao thì Chiến Vân Khai đã đặt cô lên ghế phụ lái, điều chỉnh thân thể cửa mình, một tay nắm vô lăng, tay kia thì thắt dây an toàn cho cô.
Sau đó mới lái xe.
Khi về đến nhà, Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai ôm ra.
Lúc này hai đứa nhỏ đã lên lầu tắt đèn.
Cho nên ở tầng dưới không có ai, Mộ Minh Nguyệt nói muốn ngủ sô pha.
Chiến Vân Khai không còn cách nào khác, anh đành ôm cô đến phòng khách, đặt cô lên sô pha.
Mộ Minh Nguyệt dựa vào sô pha, cô định ngủ ở đó.
Chiến Vân Khai thấy cô uống say khướt, cả người đều là mùi thuốc lá và rượu, sao cô có thể ngủ thoải mái được?
Anh đứng cạnh sô pha, nhìn cô từ trên cao xuống: “Minh Nguyệt, đi tắm rửa trước đã.”
Mộ Minh Nguyệt ôm gối, không muốn lên.
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Mộ Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai nhếch môi nói: “Em muốn anh tắm cho em sao?”
Mộ Minh Nguyệt ôm chặt gối, xoay người lại, cố gắng tỉnh táo trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn lợi dụng tôi? Nằm mơ đi!”
Cô không cần tên háo sắc như anh tắm cho cô.
“Vậy thì tự đi, anh đếm đến ba, nếu em còn không đứng dậy thì anh sẽ tắm cho em.”
Chiến Vân Khai giơ tay lên, bắt đầu đếm: “Ba…”
Mộ Minh Nguyệt lộn mình đứng dậy, cô liếc Chiến Vân Khai với ánh mắt u oán, bĩu môi bày tỏ cảm xúc của mình.
Mộ Minh Nguyệt lảo đảo đi lên lầu, vào phòng ngủ của mình rồi vào phòng tắm.
Chiến Vân Khai cũng đuổi theo sau, anh sợ cô xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến khi anh nghe được tiếng nước trong phòng tắm, anh mới vào phòng để quần áo lấy áo ngủ cùng áo tắm dài cho cô.
Mộ Minh Nguyệt đứng ở dưới vòi hoa sen với bộ đồ còn nguyên trên người, tùy ý để bọt nước rơi trên mặt mình.
Cô phí hết sức lực mới cởi chiếc váy trên người ra, khi cô đang gội đầu thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là một giọng nói từ tính truyền đến.
“Anh lấy quần áo đặt ở ghế cạnh cửa cho em.”
Nói xong, Chiến Vân Khai xoay người rời đi.
Khi nghe giọng nói của anh, Mộ Minh Nguyệt sợ đến mức tỉnh rượu, cô đóng vòi nước, mãi cho đến khi nghe được tiếng bước chân xa dần thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Minh Nguyệt tắm rửa xong, cô đến cửa khẽ gọi Chiến Vân Khai, xác định không có ai đáp lại thì mới mở cửa, cô duỗi tay ra lấy quần áo.
Cô dùng áo tắm dài lau mình, sau đó mới phát hiện Chiến Vân Khai lấy sơ mi trắng rộng thùng thình làm áo ngủ cho cô.
Tắm rửa xong, cô vẫn cảm thấy đầu óc còn mơ hồ, cho nên cô đến ban công để hóng gió.
Từng cơn gió thổi vào mặt cô, vô cùng thoải mái.
Tiếng bước chân chợt truyền đến từ phía sau, Mộ Minh Nguyệt quay đầu lại thì thấy Chiến Vân Khai cầm một cái chén đi vào.
Cô ngạc nhiên hỏi anh: “Chiến Vân Khai, anh đi vào làm gì?”
Chiến Vân Khai tức giận nhìn cô: “Nếu em không muốn sáng mai đau đầu thì uống canh giải rượu đi!”
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy thì ngoan ngoãn cầm chén, uống sạch canh giải rượu.
Sau khi uống xong, cô đặt chén lên lan can, nằm lên đó để gió đêm thổi tóc mình.
Chiến Vân Khai dựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Giờ tỉnh rượu rồi, có thể nói cho anh biết vì sao lại uống say khướt như vậy không?”
‘Ban ngày còn ổn, sao Sở Linh Dao vừa gọi ra ngoài thì cô ấy đã uống say rồi?’
‘Cô ấy có tâm sự sao?’