Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 253: Những gì anh có thể cho cô ấy, tôi cũng có thể!




Cùng lúc đó, Chiến Vân Khai và Lục Chiếu Thiên đi cùng nhau ra bên ngoài, bọn họ đi tới một nơi vắng vẻ.

Hai người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng đó, quả thật là một cảnh tượng đẹp tới hoàn mỹ.

Ánh mắt Chiến Vân Khai sắc lạnh rợn người, anh lạnh lùng nhìn Lục Chiếu Thiên, đồng thời trầm giọng nói: "Mộ Minh Nguyệt là người phụ nữ của tôi, tốt nhất anh nên chấm dứt ngay ý nghĩ với cô ấy đi! Đừng mơ tưởng vớ vẩn nữa!"

Lục Chiếu Thiên nổi tiếng trước giờ là người nho nhã lịch thiệp, gương mặt tuấn tú hiền lành giờ đây cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

"Minh Nguyệt thuộc về chính bản thân cô ấy, không phải vật sở hữu của bất kỳ ai, hiện giờ cô ấy đang độc thân, cuối cùng cô ấy chọn về với ai không phải do anh quyết định." Lục Chiếu Thiên lãnh đạm đáp.

Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn đồng hành cùng Mộ Minh Nguyệt, vẫn luôn đợi chờ cô.

Vậy mà cô vẫn cứ thờ ơ lạnh lùng, không đón nhận sự quan tâm của anh ta.

Anh ta tưởng cô chỉ đơn thuần là không muốn yêu đương, nhưng mãi cho tới khi cô về nước gặp lại Chiến Vân Khai, anh ta mới hiểu, hóa ra trong lòng cô vẫn luôn có hình bóng người nào đó.

Vẫn chưa thôi vương vấn người cũ thì làm sao có thể đón nhận người mới được chứ?

Nhưng bảo anh ta lập tức từ bỏ Mộ Minh Nguyệt thì Lục Chiếu Thiên không làm được.

Mộ Minh Nguyệt đã chiếm giữ vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh ta mất rồi.

Chiến Vân Khai cười gằn một tiếng, giọng điệu lạnh lùng: "Vậy thì anh nên mở to mắt ra mà nhìn, rốt cuộc Mộ Minh Nguyệt có phải người phụ nữ của tôi hay không, nếu anh không mù thì sao lại không nhìn ra trong lòng cô ấy chỉ có một mình tôi thôi?"

Người phụ nữ quý giá như báu vật Mộ Minh Nguyệt này, cả đời cô thuộc về anh.

Cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng vậy.

Lục Chiếu Thiên thu lại ánh mắt, cảm xúc thâm sâu trong đáy mắt anh ta cũng không còn.

Một lúc sau, anh ta mới nói: "Nếu trong lòng Minh Nguyệt có anh thì cô ấy đã không ly hôn với anh, Minh Nguyệt chưa từng nói với anh chuyện cô ấy biến mất bao nhiêu năm, giờ quay lại chỉ là vì thủ tục ly hôn với anh đúng không?"

Lục Chiếu Thiên vừa nói vừa hơi hơi ngước mắt lên, anh ta chăm chú theo dõi biểu cảm ẩn chứa trong con ngươi Chiến Vân Khai, đoạn lại nói: "Con trai anh là do chị gái cùng cha khác mẹ với Mộ Minh Nguyệt sinh ra, Minh Nguyệt sao có thể chấp nhận chuyện đó? Minh Nguyệt, cô ấy thích một cuộc sống trong sạch đơn thuần, anh cho rằng cô ấy hoàn toàn không để bụng chuyện anh từng qua lại với Thẩm Tư Viện sao?"

"Tình cảm của tôi dành cho cô ấy là trong sạch, tôi cũng rất thích cô ấy, những gì anh làm được cho Minh Nguyệt, tôi cũng có thể làm được, cho dù cô ấy có muốn cả thế giới này tôi cũng có thể cố gắng hết sức đáp ứng cô ấy tất cả. Những gì anh không làm được cho cô ấy tôi cũng có thể làm được, anh rời bỏ cô ấy lúc cô ấy mang thai, mặc cho người khác hãm hại bắt nạt cô ấy, còn tôi dùng cả tính mạng để yêu cô ấy, bảo vệ cho cô ấy và đứa bé, từ giây phút Nhạc Nhạc được sinh ra, nó đã coi tôi là bố ruột của nó rồi."

"Cho dù anh có ngăn cản như thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ việc theo đuổi Minh Nguyệt, tôi tin cô ấy cũng không phải loại người lòng dạ sắt đá, rồi sẽ có một ngày cô ấy quay lại nhìn tôi."

Đây chính là sự khác biệt giữa anh ta và Chiến Vân Khai.

Anh ta luôn muốn Chiến Vân Khai không bao giờ sánh được với mình.

Chiến Vân Khai nghe xong, sắc mặt cũng rơi vào trầm luân, thậm chí còn sa sầm lại, Lục Chiếu Thiên thực sự chọc đúng điểm yếu của anh.

Nếu năm đó anh không dọn ra khỏi nhà thì có lẽ anh cũng không đánh mất cô suốt năm năm, cũng sẽ không phải rơi vào cảnh vợ con ly tán như vậy.

Máu thịt của Mộ Minh Nguyệt cũng là máu thịt của anh.

Mặc dù anh đã gạt bỏ đi mối quan hệ với Thẩm Tư Viện, cũng đã vạch ra ranh giới rõ ràng giữa cả hai, nhưng suy cho cùng vì đứa con trai mà anh vẫn luôn không thể làm quyết liệt được, mặc dù anh không thích Thẩm Tư Viện nhưng cũng không thể để con trai tuổi còn nhỏ đã không có mẹ.

Lục Chiếu Thiên thừa dịp tiếp tục nói khích: "Lần này trở về nước, Minh Nguyệt đã phải hứng chịu biết bao uất ức và tổn thương? Những cái đó đều do anh mà ra cả."

Mộ Minh Nguyệt bị thương, bị tổn thương, đều là vì Chiến Vân Khai.

Không có anh, có lẽ cô mới sống an toàn.

"Đây là chuyện giữa tôi và Minh Nguyệt, người ngoài như anh đừng xía vào." Chiến Vân Khai cười lạnh, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Minh Nguyệt là một người chung thủy, nếu cô ấy đã yêu ai thì sẽ yêu người đó cả đời."

Đó là những gì anh biết về Minh Nguyệt.

Giờ cô ấy không yêu anh, là bởi vì mẹ của Chiến Cảnh Hi.

"Chuyện giữa tôi và Minh Nguyệt không cần người ngoài như anh can thiệp vào, đợi ngày tôi và cô ấy tái hôn sẽ gửi thiệp mời cho anh, để anh tận mắt thấy được người cô ấy yêu là ai!" .

Lần tái hôn này của anh và Mộ Minh Nguyệt, nhất định anh sẽ tổ chức một đám cưới thế kỷ thật to, thật hoành tráng.

Sẽ tặng cô vô số quà cưới.

"Đừng có dây dưa với Minh Nguyệt của tôi nữa, nếu không thì tôi cũng sẽ có hàng tá cách khiến anh không thể xuất hiện trước mặt cô ấy." Chiến Vân Khai lạnh lùng cảnh cáo.

Sắc mặt Lục Chiếu Thiên lập tức biến đổi, trông vô cùng khó coi.

Anh ta biết Chiến Vân Khai dám làm như vậy, chứng tỏ anh có năng lực thực hiện!

Nền kinh tế toàn cầu đều có quan hệ mật thiết với Chiến Vân Khai.

Hồi trước cũng vì quá thân thiết với Mộ Minh Nguyệt mà tập đoàn nhà anh ta cũng phải hứng chịu không ít đòn công kích từ phía Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai buông một câu rồi lập tức xoay người rời khỏi, đi về hướng siêu thị.

Nhưng trong lòng anh cảm thấy rất bực bội, tâm trạng có phần nặng nề.

Những lời Lục Chiếu Thiên vừa nói, thực ra anh cũng vô cùng để ý!

Bởi vì anh, Mộ Minh Nguyệt quả thực đã phải sống những ngày không yên ổn, điều này vô tình khiến cô ấy chịu nhiều tổn thương.

Nhưng anh có thể đảm bảo, anh sẽ lấy cả tính mạng mình ra để bảo vệ cô suốt quãng đời còn lại.

Anh sẽ không dễ dàng buông tay, cũng sẽ không cho phép bản thân đánh mất cô lần thứ hai!

Cho dù cô có tức giận anh, có đuổi anh đi thì anh cũng sẽ không dễ dàng rời bỏ.

Trong siêu thị, ba mẹ con Mộ Minh Nguyệt đang chăm chú lựa chọn thức ăn.

"Mẹ, hay là chúng ta chuyển đến lâu đài sinh sống đi? Trong lâu đài có rất nhiều thứ tươi ngon, chúng ta không cần tích trữ đồ ăn nữa." Chiến Cảnh Hi nhìn hai xe đẩy chất đầy đồ, không khỏi cau mày, chẳng cần nhìn cũng biết Mộ Minh Nguyệt lại muốn mua tích trữ đồ ăn rồi.

Cậu bé muốn mẹ được ăn đồ tươi ngon, chứ không phải những món để đông lạnh này.

Bình thường công việc của Mộ Minh Nguyệt rất bận, cho nên lúc mua đồ cô thường mua đồ đông lạnh.

Hoặc không thì lại là Mộ Nhạc Nhạc lên mạng gọi ship đồ ăn.

"Mẹ cũng không thường tích đồ, thông thường chỉ tích trữ trong vòng ba ngày mà thôi, không sao đâu." Mộ Minh Nguyệt không muốn ở trong lâu đài, vì đó là nhà của Chiến Vân Khai.

Đúng lúc này, một giọng nói hay tới nỗi vừa nghe cũng có thể khiến người khác mang thai vang lên sau lưng cô: "Anh đồng ý với ý kiến của Cảnh Hi, em dọn về lâu đài ở đi, mang theo Nhạc Nhạc nữa."

Mộ Minh Nguyệt nghe xong, bắp cải tím đang cầm trong tay cũng bất giác rơi xuống, cô ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Chiến Vân Khai đang nhìn mình: "Anh, các anh nói chuyện xong rồi à?"

Mộ Minh Nguyệt ngoái nhìn đằng sau, không thấy Lục Chiếu Thiên đâu, cô lại hỏi: "Cậu Lục đâu? Không phải hai người ở cùng nhau sao?"

Người đàn ông này lúc quay lại, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, hình như đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh không vui thì phải.

Không phải anh vừa đánh nhau với Lục Chiếu Thiên đấy chứ?"

Anh thua sao?

Chắc không phải đâu, Chiến Vân Khai không có lý do gì lại không thắng.

Nghe thấy cô nhắc đến người đàn ông khác, lại còn là Lục Chiếu Thiên, nụ cười trên môi Chiến Vân Khai dần tắt.

Anh vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt cô, vậy mà cô lại quan tâm đến người đàn ông khác?

Chiến Vân Khai nổi cơn ghen, trái tim anh giống như miếng bọt biển bị người ta bóp nát, anh bực bội đẩy xe hàng đầy ắp rời đi.

Mộ Minh Nguyệt thấy anh trầm mặc không nói gì, cô chỉ đành dẫn theo hai đứa nhỏ đi cùng.

"Chiến Vân Khai, rốt cuộc anh và cậu Lục đã nói chuyện gì vậy?" Mộ Minh Nguyệt tò mò muốn chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.