“Hi Hi, con lấy nhiều xăng như vậy làm gì thế?” Mộ Minh Nguyệt tò mò hỏi.
Đã liên lạc với xe kéo và gọi xe rồi.
“Mẹ, con vẫn muốn ngồi xe đua đường phố! Dáng vẻ đua xe của mẹ thật sự rất ngầu! Còn ngầu hơn cả bố!”
Chiến Cảnh Hi đã nói ra tính toán trong lòng mình!
Không biết mẹ có đồng ý với cậu không đây!
Dù sao lúc nãy vì để chạy thoát thân nên mới đua xe thôi!
“Mẹ liên tục vượt mấy cái đèn đỏ, có khi sắp phải treo bằng lái rồi!”
Mộ Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt, nói.
Chiến Vân Khai đi qua, nhìn con trai vẫn đang lấy lòng Mộ Minh Nguyệt, dùng mọi cách vào xe người khác để tìm đồ cho Mộ Minh Nguyệt, giống như đang chơi pubg vậy.
“Chẳng lẽ bố không ngầu sao?” Chiến Vân Khai hơi ghen tị.
Không biết là đang ghen tị với Mộ Minh Nguyệt, hay là ghen tị với con trai nữa.
Dù sao nhìn thấy người phụ nữ của mình bị con trai mình nhớ nhung, trong lòng anh rất không vui.
“Chẳng lẽ bố không ngầu sao?” Chiến Vân Khai hơi ghen tị.
Không biết là đang ghen tị với Mộ Minh Nguyệt, hay là ghen tị với con trai nữa.
Dù sao nhìn thấy người phụ nữ của mình bị con trai mình nhớ nhung, trong lòng anh rất không vui.
“Bố làm sao ngầu bằng mẹ chứ, mẹ ngầu còn hơn một người đàn ông như bố.” Chiến Cảnh Hi không đồng ý nói, sau đó dừng lại, bổ sung một câu: “Một cô gái ngầu như vậy, bố dám mong muốn sao?”
Có thể mong muốn sao?
Sắc mặt Chiến Vân Khai sa sầm: “Dám!”
Mộ Minh Nguyệt là của anh mà, có gì mà không dám chứ?
“Ai ôi! Hai tình địch này, đồ trẻ trâu, đừng ồn ào nữa! Mẹ của con thuộc về cục cưng!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn hai bố con đang cãi nhau, cảm thấy thật buồn cười, cười trên nỗi đau của người khác mà ai ôi một tiếng, đi đến trước mặt Chiến Cảnh Hi nói: “Cục cưng Hi Hi, sau này có cơ hội rồi em mới ngồi xe đua của mẹ đi! Bây giờ chúng ta phải về nhà nấu cơm ăn thôi! Cục cưng thật sự đói lắm rồi!”
Xem một trận tranh giành kinh điển!
Cậu đã xem đến mệt rồi!
Nhất định phải nấu một nồi canh để tẩm bổ mới được!
Rất nhanh sau đó, Chiến Vân Khai đã gọi vài chiếc xe đến.
Bọn họ ngồi một chiếc xe rời đi, đến siêu thị mua đồ.
Hai người lớn mang theo hai đứa nhỏ bẩn thỉu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến xác suất quay đầu của những người xung quanh.
Những cô gái đều bị Chiến Vân Khai thu hút.
Bọn họ đều lần lượt đi đến muốn xin VX của Chiến Vân Khai, anh hiển nhiên là vô cùng không kiên nhẫn, nâng cổ tay lên, để lộ dây cao su màu đen, trầm giọng nói: “Đã là chó của người khác rồi.”
Ý của anh là, cút hết cho ông!
Lúc này, cả người Chiến Vân Khai toả ra hơi thở lạnh lùng, ý bảo đừng đến gần ông đây!
Doạ cho những cô gái muốn đến bắt chuyện đều lùi về!
Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai hung dữ như vậy, rồi lại nhìn mấy cô nàng sinh viên đại học tủi thân kia, nói: “Chiến Vân Khai, người ta chỉ muốn lấy cách thức liên lạc của anh thôi mà, anh cứ cho là được rồi, hơn nữa tôi thấy bọn họ cũng khá xinh đẹp đấy chứ.”
“Tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mình rồi.”
Chiến Vân Khai nghe thấy, sắc mặt sa sầm, không vui hỏi: “Minh Nguyệt, em thật sự muốn nhìn thấy anh thích cô gái khác thì em mới vui sao?”
Chiến Vân Khai nói xong, không đợi Mộ Minh Nguyệt hoàn hồn, anh đã xoay người rời đi.
Hai đứa nhỏ ngồi trong xe đẩy.
Sau khi nhìn thấy Chiến Vân Khai rời đi, hai đứa cũng ngẩn ra.
“Mẹ, mẹ lại chọc giận Chiến Vân Khai rồi à?” Mộ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Mộ Minh Nguyệt, hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nhún nhún vai, xoè tay nói: “Không phải là mẹ đang có lòng tốt nhắc nhở hay sao? Ai biết anh ấy lại nhỏ nhen như vậy, thế mà cũng giận.”
Tâm trạng của Mộ Minh Nguyệt cũng rất bức bối.
Vào lúc này, Chiến Cảnh Hi nói: “Mẹ, con cảm thấy nếu mẹ chọc giận Chiến Vân Khai rồi, nhất định phải tìm nguyên nhân trên người mình, để lần sau lại có thể chọc giận ông ấy nữa!”
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, đột nhiên phụt cười thành tiếng.
Cô đưa tay véo mặt Chiến Cảnh Hi: “Hi Hi, con là con trai của Chiến Vân Khai, con gài anh ấy như vậy, anh ấy có biết không?”
Mộ Minh Nguyệt thật sự rất muốn biết rốt cuộc địa vị của Chiến Vân Khai trong lòng Chiến Cảnh Hi thấp đến mức nào vậy?
Thế mà lại bắt tay với người ngoài để bắt nạt bố của mình!
“Chuyện này thật chẳng phúc hậu chút nào!” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Mẹ, bố con là một người thiếu đòn, thiếu dạy dỗ, nhưng trên đời này không có ai có thể quản được ông ấy, chỉ có mẹ quản được, vì vậy con nhất định phải đại diện cho ánh trăng trừng phạt ông ấy, được không?”
Chiến Cảnh Hi tủi thân nhìn Mộ Minh Nguyệt, vẻ mặt mong đợi hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, hình như là có chuyện như vậy.
Nên cô nói: “Vậy được thôi, mẹ nhớ ra mẹ chọc giận Chiến Vân Khai thế nào rồi.”
“Mẹ, con cảm thấy mẹ vẫn là nên đi dỗ dành ông già chút đi, lỡ không cẩn thận ông ấy thật sự chạy theo người phụ nữ khác, con biết đi đâu khóc lóc tìm đây?”
Mộ Nhạc Nhạc rất lo lắng Chiến Vân Khai sẽ theo người phụ nữ khác về nhà.
Phải biết rằng, người đàn ông này là người bố mà cậu nhìn trúng đấy!
Và cũng chỉ có Chiến Vân Khai có thể làm bố của cậu thôi!
Làm sao có thể để người phụ nữ khác giành mất được?
Tuyệt đối không thể!
Dưới sự thúc giục của con trai, Mộ Minh Nguyệt đi về phía Chiến Vân Khai.
Mắt của hai đứa nhỏ quét nhìn bốn phía như radar, nhưng cũng không nhìn thấy Chiến Vân Khai đâu cả, chỉ có mẹ là vẫn không ngừng đi về phía trước, giống biết vị trí chính xác của Chiến Vân Khai vậy!
Mộ Nhạc Nhạc rất tò mò.
Cho đến khi nhìn thấy Chiến Vân Khai đang ở khu hải sản mua tôm hùm, Mộ Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩn người!
Siêu thị này lớn như vậy, mẹ tìm một cái đã tìm được bố ngay!
Duyên phận thế này, không phải là tâm linh tương thông thì là gì nữa?
Thế mà mẹ cậu còn ra vẻ nữa!
“Mẹ, mẹ nhìn đi, mẹ thật là ăn ý với bố Chiến nha! Cho dù ông ấy có lạc mất giữa biển người, mẹ cũng có thể lập tức tìm thấy được ông ấy đang ở đâu! Mẹ từng kết hôn lại còn dẫn theo con nhỏ, gặp được người đàn ông thế này thì hãy thuận theo đi! Đừng có kén cá chọn canh nữa!”
Mộ Nhạc Nhạc cố tình nhấn mạnh nói.
Hơn nữa những lời này Mộ Nhạc Nhạc cũng là cố tình nói cho Chiến Vân Khai nghe.
Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai đang lựa tôm hùm, lại nghe thấy lời con trai nói, cô không có liêm sỉ sao?
Cô nâng cổ tay lên, nói: “Ở đây có vòng tay định vị vị trí của Chiến Vân Khai! Mẹ gõ một cái là biết ngay anh ấy đang ở đâu.”
Dù là mù đường, vòng tay cũng sẽ có từ trường kéo hai người đi tìm nhau!
Công nghệ này khiến Mộ Minh Nguyệt lần đầu tiên trải nghiệm được sự thần kỳ của nó!
Chiến Vân Khai đang lựa con tôm hùm thứ ba, nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc đang tâng bốc mình, anh không cho là đúng mà quét mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc một cái, mặt tỏ vẻ hờ hững!
Mộ Nhạc Nhạc: “…”
Mộ Nhạc Nhạc bị coi khinh một cái, tâm trạng kém đến sắp bùng nổ!
Thế mà cậu lại bị Chiến Vân Khai coi thường?
Cậu đang… giúp Chiến Vân Khai mà!
Tại sao Chiến Vân Khai lại nhìn cậu bằng ánh mắt như thế?
Mộ Nhạc Nhạc kháng nghị: “Này, bố Chiến! Bố đang nhìn con với ánh mắt gì đấy? Chẳng lẽ bố bắt đầu chê bai mẹ con rồi à? Nếu bố chê bai thì hãy mau nói nhân lúc còn sớm, để con còn đi tìm bạn trăm năm cho mẹ con!”
Bên ngoài có bao nhiêu người đàn ông nhớ nhung mẹ cậu, cậu còn không đồng ý đấy!
Chỉ có Chiến Vân Khai là không làm gì đã bắt được trái tim nhỏ bé của cậu!
Thế mà Chiến Vân Khai còn kiêu ngạo?
“Bố Chiến, bố có biết bây giờ trên thế giới này có bao nhiêu trăm triệu đàn ông cả đời cô độc đến già không lấy được vợ hay không? Bây giờ bố đang theo đuổi một cô gái bảo vật mang theo một đứa nhỏ thiên tài thông minh lanh lợi đẹp trai đấy!”
“Bố không để tâm thì thôi đi, thế mà còn ngoảnh mặt làm ngơ với tụi con? Bố cẩn thận coi chừng con giấu mẹ đi đấy!”
Người đàn ông này đúng là giống như Chiến Cảnh Hi nói, thật thiếu đòn!
Chiến Vân Khai bảo nhân viên gói bốn con tôm hùm lại, ánh mắt của anh rơi lên mặt Mộ Nhạc Nhạc, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Cách thức không theo đường lối của con có hơi ngang tàng, bố thật sự không biết câu nào của con là thật.”
“Con làm gì có không theo đường lối? Con vẫn luôn rất ủng hộ bố và mẹ con mà!” Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhỏ lên, thề thốt nói.
“Ồ, vậy sao?” Chiến Vân Khai lại không cho là vậy.
Ngược lại, Chiến Cảnh Hi ở bên cạnh nghe thấy, bỗng chốc cúi thấp đầu xuống.
Tuyệt đối không thể để bố và Nhạc Nhạc biết cậu đang mượn danh nghĩa của Mộ Nhạc Nhạc giở trò!