Vẻ mặt Chiến Vân Khai nghiêm túc, nói với Mộ Minh Nguyệt đang lái xe: "Minh Nguyệt, ngồi vào ghế phụ để anh lái cho."
Mộ Minh Nguyệt nắm chặt vô lăng, nhìn vẻ mặt đầy u ám của Chiến Vân Khai nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Có người đi theo chúng ta, nhưng cụ thể là ai tạm thời anh không rõ." Kẻ thù của Chiến Vân Khai quá nhiều, người muốn lấy mạng anh cũng không đếm xuể.
Nhưng bây giờ Mộ Minh Nguyệt và hai đứa trẻ đều đang ở cạnh anh, anh muốn bảo đảm chắc chắn bọn họ bình yên vô sự!
"Người nào?" Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nhìn gương chiếu hậu, nói với Chiến Vân Khai: "Anh bảo vệ hai đứa trẻ cho tốt là được, chuyện lái xe cứ để tôi."
Mộ Minh Nguyệt nói xong lập tức bắt đầu tính đường đi.
Vẻ mặt Chiến Vân Khai căng thẳng, hỏi: "Em có được không đó?"
"Bố, bố yên tâm đi! Mẹ con không được thì ai được nữa? Bố mau ngồi xuống đi!"
Mộ Nhạc Nhạc đưa tay huých người Chiến Vân Khai, nháy mắt ra hiệu bảo anh yên tâm!
Thằng bé tin tưởng mẹ mình.
Với kỹ thuật lái xe của mẹ, muốn cắt đuôi mấy chiếc xe đó là chuyện dễ như trở bàn tay!
"Chuẩn bị xong chưa?" Trước khi bắt đầu Mộ Minh Nguyệt hỏi lại một câu.
Trừ Chiến Vân Khai ra, hai đứa trẻ đều đã thắt chặt dây an toàn!
Chiến Cảnh Hi ho nhẹ một tiếng, nói với Chiến Vân Khai: "Bố ơi, mau thắt dây an toàn đi, hay là bố ôm Nhạc Nhạc, đừng để Nhạc Nhạc sợ!"
Chiến Cảnh Hi càng kích động hơn, bởi vì thằng bé đã được trải nghiệm kỹ năng lái xe thật sự của Mộ Minh Nguyệt rồi!
Nhưng thằng bé vẫn rất lo lắng cho mẹ!
Dù sao chuyện đua xe nguy hiểm như vậy, lại để một người phụ nữ như mẹ làm!
Mộ Nhạc Nhạc từ chối không muốn được ôm, chỉ bảo Chiến Vân Khai thắt chặt dây an toàn.
Cho nên vào lúc cả nhà đã thắt chặt dây an toàn, Mộ Minh Nguyệt đeo kính râm lên, hai tay nắm chặt vô lăng bắt đầu điều khiển, đạp chân ga, đổi đường, rẽ sang đường nhỏ.
Người phía sau thấy xe của Mộ Minh Nguyệt bỗng nhiên rẽ đi mất, vội vàng đuổi theo.
Mộ Minh Nguyệt lại không thèm quan tâm những người này, cô lạng lách trên đường, bỏ xa mấy người phía sau!
"Minh Nguyệt, lái xe cẩn thận!" Chiến Vân Khai thấy Mộ Minh Nguyệt phóng xe, gương mặt anh xám xịt!
Tốc độ của Mộ Minh Nguyệt quả thật là đang liều mạng!
Chiến Vân Khai thấy kỹ thuật lái xe của Mộ Minh Nguyệt có thể sánh với các tay đua chuyên nghiệp!
Rất nhanh, mạnh mẽ, chính xác!
Thậm chí kỹ thuật lái xe còn tốt hơn cả anh!
Từ lúc nào Mộ Minh Nguyệt lại lái xe đỉnh như vậy?
Hai bánh xe chạy rất có kỹ thuật, lạng lách trên đường, trượt qua khúc cua, cô điều khiển rất vững vàng!
Anh biết Mộ Minh Nguyệt biết lái xe, nhưng vẫn luôn nghĩ rằng Mộ Minh Nguyệt chỉ là sát thủ trên đường cái.
Nhưng hôm nay thấy cảnh tượng như vậy, khiến anh phải mở rộng tầm mắt.
Cô gái này trong lúc lái xe hết sức chăm chú, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên quyết, giống như đóa hồng toàn thân đầy gai, đẹp nhưng không ai dám đến gần!
"Bố ơi, bố đừng lo lắng! Mẹ con lái xe bố cứ yên tâm! Cứ tận hưởng sự kích thích và tốc độ của tay đua chuyên nghiệp đi!" Vẻ mặt kiêu ngạo của Mộ Nhạc Nhạc hoàn toàn coi việc ngồi trên xe là một loại hưởng thụ.
Thằng bé đang nghĩ nếu có thêm một cây kem ốc quế, vừa bắt chéo chân vừa ăn kem hát véo von, hưởng thụ tốc độ xe này, vậy thì thoải mái biết bao?
Nhìn thấy vẻ mặt vừa căng thẳng vừa lo lắng của bố, Mộ Nhạc Nhạc cũng bật cười.
Hơn nữa chiếc xe này còn là xe chế tạo đặc biệt cho tổng thống, súng bắn không thủng, bị mấy tên tép riêu theo dõi thì đã làm sao?
Những tên tép riêu này quả thật ăn no rửng mỡ không có việc gì làm muốn tự ngược đãi mình mà!
Mộ Nhạc Nhạc vỗ vai Chiến Vân Khai nói: "Bố ơi, bố ngoảnh đầu nhìn phía sau đi!"
Chiến Vân Khai ngoảnh đầu lại, phía sau rối tung cả lên, chỉ có xe của bọn họ vững vàng chạy đi.
Vẻ mặt Chiến Vân Khai chăm chú, tiếp tục quan sát Mộ Minh Nguyệt.
Chiếc miệng nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc cũng không chịu dừng lại, tiếp tục lải nhải không thôi, tự hào hỏi: "Cảnh Hi cục cưng, mẹ em lợi hại chứ?"
Chiến Cảnh Hi cũng rất ngưỡng mộ nói: "Ừm! Mẹ đúng là nữ siêu nhân! Lái xe ngầu quá đi!"
Nhất là lúc mẹ lạng lách phóng qua những chiếc xe đạp, trái tim bé bỏng của Chiến Cảnh Hi cũng sắp nhảy ra ngoài!
Loại đường dành cho xe đạp đó Chiến Cảnh Hi chỉ thấy trên ti vi!
Khôn ngờ kỹ thuật lái xe của mẹ lại giỏi như vậy!
Với kỹ thuật này, trên thế giới cũng không có mấy ai!
Chiến Cảnh Hi cũng tin mẹ mình là một tay đua chuyên nghiệp thật sự!
Chiến Cảnh Hi tưởng tượng nếu như Mộ Minh Nguyệt mặc một đồ đua màu đen đầy mạnh mẽ chắc chắn sẽ còn ngầu hơn!
Mẹ của thằng bé đúng là nữ thần!
Một yêu nữ thời trang đã khiến thằng bé thấy mẹ mình rất giỏi rồi!
Ai có thể ngờ được mẹ thằng bé lại còn là một tay đua chuyên nghiệp chứ!
"Minh Nguyệt, chú ý tốc độ xe, chiếc xe phía sau đã biến mất rồi." Chiến Vân Khai lo lắng nói.
Nhưng Mộ Minh Nguyệt giống như bị nghiện xe, bắt đầu tăng tốc.
Mãi cho đến khi xe hết xăng cô mới dừng lại.
Mộ Minh Nguyệt tháo kính râm xuống, nhìn vẻ mặt ba người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm.
Nhất là Chiến Vân Khai, anh nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
"Xe hết xăng rồi, làm sao đây?" Mộ Minh Nguyệt hỏi.
Chiến Vân Khai vội đẩy cửa xe ra, sau đó khom người nôn mửa.
Hai đứa trẻ đáng yêu nhoài người ra cửa xe nhìn Chiến Vân Khai, không nhịn được cười ồ lên.
"Bố ơi, bố lại say xe à!"
Hai đứa trẻ đáng yêu chỉ về phía Chiến Vân Khai nói.
Thật ra bọn chúng không biết trong lòng Chiến Vân Khai lúc này đang rất hoang mang.
Không phải vì chuyện tốc độ xe, mà là anh lo lắng cho an nguy của Mộ Minh Nguyệt!
Tốc độ xe của anh đã đáng sợ lắm rồi!
Chiến Vân Khai móc khăn tay trong túi ra, lau sạch khóe miệng, sau đó nghiêm mặt sải bước lên phía trước, mở cửa ghế lái kéo Mộ Minh Nguyệt ra ngoài, sau đó ôm cô vào lòng,
"Minh Nguyệt!"
Mộ Minh Nguyệt cảm nhận được tim Chiến Vân Khai đang đập thình thịch!
Đập rất nhanh!
Mộ Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy tấm lưng săn chắc của anh, nói: "Anh căng thẳng như vậy làm gì? Không phải tôi vẫn ổn sao?"
"Ai bảo em lái xe nguy hiểm như vậy làm gì?" Giọng của Chiến Vân Khai còn hơi run rẩy.
Mộ Minh Nguyệt không đồng ý, vỗ lưng anh nói: "Chiến Vân Khai, anh đừng căng thẳng như vậy, tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp."
"Tại sao anh không biết?" Chiến Vân Khai cau mày.
"Bỏ đi, đây cũng đã là chuyện trong quá khứ rồi, bây giờ chúng ta cắt đuôi thành công là được rồi." Mộ Minh Nguyệt đẩy Chiến Vân Khai ra, ngước mắt nhìn anh, cau mày hỏi: "Anh đắc tội bao nhiêu người rồi, lại bị người ta theo dõi..."
Hơn nữa anh đến cục cảnh sát đón con cũng không dẫn vệ sĩ theo.
Phải biết rằng trước đây Chiến Vân Khai đi đâu cũng dẫn theo một tốp vệ sĩ.
Bây giờ lại khiêm tốn như vậy.
Anh không biết tình hình của anh rất nguy hiểm sao?
Nhất là tin tức anh ly hôn không nhận bất kỳ tài sản nào truyền ra ngoài, một số kẻ liều mạng sẽ bắt đầu khiêu khích quyền uy của anh.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao cô khăng khăng muốn trả tài sản lại cho anh.
Nếu như một người đàn ông mất đi chỗ dựa quyền thế, sẽ trở thành người yếu thế mặc cho người ta ức hiếp.
Ban đầu lúc cô gả thay cho Chiến Vân Khai, nhà anh rất vắng vẻ, chẳng mấy ai qua lại, thậm chí cô còn từng thấy quản gia Trình bôn ba khắp nơi vì chuyện của Chiến Vân Khai, bị từ chối vô cùng thảm thương.
Sao cô có thể để Chiến Vân Khai lại nếm trải mùi vị đau khổ đó được chứ?
Vì vậy cô chỉ lấy mấy trăm tỷ của anh, phần còn lại trả lại hết cho anh.
"Pằng pằng pằng!"
Tiếng nổ vang lên khắp nơi!
Một giọng nói thô kệch vang lên: "Mau! Bọn chúng bên đó, giết bọn chúng cho ông! Tiễn cả nhà bốn người bọn chúng lên đường!"