Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 245: Giúp em dạy dỗ anh ta




Chiến Vân Khai lạnh lùng mím môi, rũ mắng nhìn đứa con trai đột nhiên ôm lấy đùi anh nũng nịu: “Ai thắng?”

Mà cùng lúc đó, Mộ Minh Nguyệt cũng ăn ý hỏi một câu: “Ai thắng?”

Hai đứa trẻ đánh nhau xong đi tìm bố mẹ, vừa nghe bọn họ hỏi cùng một vấn đề thì nhìn nhau.

Khoảng vài giây sau, hai tiếng trẻ con lanh lảnh cùng nhau vang lên.

“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

Kêu đến dễ nghe, giống hai cún con xông vào cục cảnh sát.

Mọi người đều ngây người.

Giây tiếp theo, bọn họ cười lớn.

“Thật là những đứa trẻ đáng yêu, kêu lên giống cún con mới sinh ra được một hai tháng.”

“Thật là muốn ôm một bé về nhà quá đi!”

Chiến Vân Khai cùng Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, bọn họ nhìn nhau theo bản năng, sau đó cùng hỏi con mình: “Tự dưng học chó sủa làm gì?”

Người khiếp sợ nhất không phải ai khác, mà là Mộ Nhạc Nhạc cùng Chiến Cảnh Hi.

Sau khi kêu xong, hai đứa nhỏ vô cùng ngạc nhiên nhìn đối phương, nước mắt chảy đầy mặt.

Đây là kiểu nhường nhịn gì?

Sao lại đồng bộ như vậy?

Bọn họ đều cưng chìu che chở đối phương!

Xem ra bọn họ yêu đối phương thật!

Sau khi hai đứa phản ứng lại, Chiến Cảnh Hi cùng Mộ Nhạc Nhạc chạy đến ôm nhau khóc ròng.

“Hi cục cưng thối tha, sao em yêu anh đến vậy!”

“Nhạc Nhạc thối tha, thừa nhận đi!”

Hai đứa nhỏ đều là người được dạy dỗ tốt, đều biết cúi đầu nhường nhịn đối phương.

Ôm nhau khóc một lúc lâu, hai đứa trẻ đẽ bị nắm cổ áo tách ra.

Mộ Minh Nguyệt hỏi: “Mấy ngày nay con chạy đi đâu? Cũng không biết gọi điện thoại.”

“Chiến Cảnh Hi, con có chuyện gì vậy?” Chiến Vân Khai cao một mét chín đứng tại chỗ, có vẻ như không khí xung quanh anh đều trở nên lạnh lẽo.

Chiến Cảnh Hi còn chưa kịp nói gì thì Mộ Nhạc Nhạc đã tiếp lời, cậu cảm thấy tủi thân cho Chiến Cảnh Hi: “Chú Chiến, cục cưng nhà chủ đã trốn nhà đi được bốn ngày mà chú không phát hiện ra sao? Nếu cục cưng đáng yêu như vậy mất rồi, chú tìm đứa thứ hai ở chỗ nào? Làm bố mà chú lơ là quá, không thể được không thể được!”

Chiến Vân Khai cẩn thận quan sát Mộ Nhạc Nhạc. Lúc này, tóc tai Mộ Nhạc Nhạc lộn xộn, đeo mắt kính đen trẻ con, biểu cảm phong phú, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.

“Vậy còn con, vì sao lại bỏ nhà ra đi?” Mộ Minh Nguyệt duỗi tay nắm vành tai của Mộ Nhạc Nhạc, nặng nề hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc bị véo vành tai, cậu nghiêng đầu, lấy cánh tay nhỏ nhiều thịt ôm tay của Mộ Minh Nguyệt: “Úi mẹ ơi, nhẹ chút, cục cưng cũng biết xấu hổ mà.”

“Vậy con nói đi! Là mẹ đánh con, hay làm con phải chịu ấm ức mà con phải bỏ nhà đi?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.

“Cục cưng bị con trai cưng của chú Chiến lừa chạy. Nửa đêm em ấy gọi điện cho con nói muốn bỏ nhà ra đi, con là bị động bỏ nhà đi.”

Mộ Nhạc Nhạc giải thích: “Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, một người chưa bao giờ ra khỏi lâu đài như Chiến Cảnh Hi, nếu như bị người xấu bắt đi mất thì phải làm sao đây? Cho nên một người ở nước ngoài hiểu biết rộng rãi như con phải đi theo em ấy, chắc chắn có thể bảo vệ em ấy, có phải hay không mẹ?”

Nghe xong, Mộ Minh Nguyệt không nói được lời nào.

Bởi vì con trai của cô có bản lĩnh này thật!

Khi ở nước ngoài, cô có cãi nhau với con trai. Sau đó, con trai tủi thân vác cặp sách bỏ nhà đi, cô thì lẳng lặng theo sau, vốn dĩ cô định chờ thằng nhóc này hết giận rồi trở về.

Ai ngờ đi đường thì cô nhìn thấy một bác gái đến gần con trai mình, còn bảo là đau lòng cục cưng, muốn dắt cục cưng đi ăn.

Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe thì lập tức tung ta tung tăng đi theo.

Lúc ấy, Mộ Minh Nguyệt vừa nhìn thì đã biết bác gái kia là kẻ buôn người!

Ai biết đứa con trai ngây thơ của cô lại tin bọn buôn người sẽ tốt với thằng bé, cho nên chạy theo người ta.

Khi cô định báo cảnh sát, ai biết con trai lại trở tay bán bọn buôn người!

Còn dẹp hang ổ của người ta. Đấy là tập đoàn buôn người xuyên quốc gia, hoạt động được vài thập niên, thoạt nhìn không dễ bị tấn công.

Không biết là con trai của cô dùng cách nào mà lại có thể kết hợp với cảnh sát, tóm gọn tập đoàn phạm tội này.

Giải cứu vô số người bị hại!

Cô cũng biết quan hệ của con trai với con của Chiến Vân Khai rất tốt, nhưng cô không ngờ lại tốt đến mức có thể cùng nhau bỏ nhà ra đi.

Mộ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ lạnh lùng ngây ngốc, thoạt nhìn rất dễ bị ức hiếp.

Nếu không có thằng nhóc tinh quái nhà cô làm bạn, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng hơn nửa đêm, hai thằng nhóc thối tha này lại cùng nhau bỏ nhà đi?

Sao cô có thể thờ ơ mà không đi tìm con trai?

Nhưng cô quen rồi, khi ở nước ngoài, con trai cũng thường không có ở nhà, con đi đâu không sao cả, dù sao con trai cô cũng sẽ mang bất ngờ về nhà.

Chỉ là, một cậu chủ quyền quý như Chiến Cảnh Hi bỏ nhà ra đi, sao Chiến Vân Khai có thể dậm chân tại chỗ?

Đột nhiên, Mộ Minh Nguyệt đau lòng Chiến Cảnh Hi. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy mà bị Chiến Vân Khai chăm sóc thành cái dạng gì?

Mộ Minh Nguyệt buông lỗ tai của Mộ Nhạc Nhạc ra, đi đến trước mặt Chiến Cảnh Hi, ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau vết bẩn trên mặt Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi hoảng hốt, cậu bé sợ Mộ Minh Nguyệt thấy rõ mặt mình, cho nên vội vàng dời mặt đi.

Mộ Minh Nguyệt khựng lại, cô hơi ngạc nhiên nhìn Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi nhìn ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn mất mát, cậu bé cũng hối hận, sợ hành động của mình làm tổn thương trái tim của mẹ.

Trong cái khó ló cái khôn, Chiến Cảnh Hi vội vàng lấy khăn giấy trong tay Mộ Minh Nguyệt, sau đó lễ phép khom lưng, cẩn thận giải thích: “Chị Minh Nguyệt, em tự làm được rồi, mặt em dơ, nếu làm bẩn tay chị thì em sẽ đau lòng.”

Tâm trạng buồn rầu của Mộ Minh Nguyệt nháy mắt tiêu tán, cô giơ tay xoa đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi: “Cục cưng Hi Hi, xin lỗi, A Nhạc đánh nhau với em. Hay là như vậy đi, em về nhà với chị Minh Nguyệt, chị nấu ăn cho hai đứa để đền bù tâm hồn bị tổn thương được không?”

Nghe vậy, Chiến Cảnh Hi cảm động đến nỗi gật đầu liên tục, chớp đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, kích động hỏi: “Chị Minh Nguyệt, em có thể về nhà với chị sao?”

“Tất nhiên là có thể.” Mộ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ phấn khích của Chiến Cảnh Hi, cảm thấy thương thằng bé.

“Chiến Cảnh Hi, lại đây!”

Một giọng nói trầm thấp lạnh băng vang lên.

Chiến Cảnh Hi nghe vậy, cậu vội vàng trốn sau lưng Mộ Minh Nguyệt, nắm chặt váy của cô, ló đầu nhỏ ra nhìn Chiến Vân Khai.

Mộ Minh Nguyệt đứng dậy che ở trước mặt Chiến Cảnh Hi, nhìn Chiến Vân Khai nói: “Chiến Vân Khai, anh có thể hung ác với một đứa trẻ như vậy sao?”

Chiến Vân Khai nhíu mày.

Anh độc ác với con trai?

Sao lại độc ác?

Chiến Vân Khai bị Mộ Minh Nguyệt quát đến nỗi tủi thân, anh nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, anh không có hung dữ với nó, em đừng quan tâm đến nó, nó đang giả vờ đấy.”

“Chiến Vân Khai, Cảnh Hi dễ thương như vậy, anh làm bố mà có thể nói mấy lời này sao? Vốn dĩ trẻ con đều nghịch ngợm, giả vờ chỗ nào? Anh nói mấy lời này trước mặt trẻ nhỏ, không tốt cho sự phát triển sau này của trẻ con!” Mộ Minh Nguyệt hơi nhíu mày mắng Chiến Vân Khai.

Nhìn Mộ Minh Nguyệt bảo vệ mình, Chiến Cảnh Hi tủi thân mím môi, cuối cùng không nhịn được mà khóc lên.

Mộ Minh Nguyệt nghe Cảnh Hi khóc, cho rằng Chiến Vân Khai dọa cậu bé, cô vội vàng cong lưng dỗ dành cậu bé: “Cục cưng đừng khóc! Để chị giúp em dạy dỗ bố của em!”

Chiến Cảnh Hi dụi mắt, vừa khóc vừa hỏi: “Vậy chị Minh Nguyệt dạy dỗ bố như thế nào?”

Mộ Minh Nguyệt bị hỏi tới, tạm thời cô cũng không biết nên dạy dỗ anh thế nào, cho nên mắng: “Ừ… đồ chết tiệt, thô lỗ, bội bạc!”

“Phụt… ha ha ha!” Chiến Cảnh Hi bị chọc cười, cười đến mức chảy nước mắt.

Nhưng giây tiếp theo, Chiến Cảnh Hi lập tức im miệng, cậu bé lo lắng liếc nhìn Chiến Vân Khai, cơ thể hơi run bần bật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.