Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 237: Không nỡ làm em thương tích đầy mình




Mộ Minh Nguyệt thở dài: “Nhưng anh lại phá hỏng mọi chuyện.”

Chiến Vân Khai xoa bóp mắt cá chân của cô, nhìn vào đôi mắt cô rồi nói: “Minh Nguyệt, cho dù em giả vờ yêu đương với anh, anh cũng cảm thấy thật hạnh phúc, anh hy vọng em sẽ không gạt anh.”

Mộ Minh Nguyệt: “…”

Mộ Minh Nguyệt nhân ra quan hệ của cô và Chiến Vân Khai đã rơi vào một vòng tuần hoàn chết, giây trước còn đang cãi nhau, giây sau lại có thể bình tĩnh hòa nhà mà nói chuyện yêu đương.

Giống hai kẻ thiểu năng trí tuệ!

Thật ra Mộ Minh Nguyệt hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng mà biến số của cô quá nhiều.

Cô không thể làm chậm trễ Chiến Vân Khai.

Cô là một người không có ngày mai, mà cô còn phải dùng quãng đời còn lại bảo vệ con trai, dùng thời gian còn lại của mình làm gì đó cho con trai.

Cô yêu Chiến Vân Khai, nhưng yêu con trai của mình hơn.

Nếu phải dùng mạng sống để đổi lấy con trai, thì cô cũng vui lòng.

Chiến Vân Không không đợi cô đáp lại, anh lập tức đứng dậy nói: “Em đói bụng không? Muốn ăn gì? Anh nấu cho ăn.”

Vốn dĩ Mộ Minh Nguyệt định cản anh lại, nhưng bây giờ chân cẳng của cô đi lại không tiện, mấy ngày nay con trai cũng lười nấu cơm, mà cô lại không thích ăn cơm hộp. Cho nên cô yên lặng, ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm anh, tỏ vẻ đồng ý.

Chiến Vân Khai làm cho cô một bát mì cà chua thịt dê, thấy cô không đi lại được, anh đặt đồ ăn lên bàn cơm rồi đi qua bế cô lên.

Tuy rằng trước kia khi ở bên nhau với anh, cô luôn muốn ôm ấp hôn hít. Nhưng bây giờ hai người là vợ chồng trước, bị anh ôm thân mật như vậy làm lòng cô hơi khó chịu, hơi mất tự nhiên.

Mộ Minh Nguyệt ngồi trước bàn ăn, nhìn một bát mì cà chua thịt dê, nói: “Một bát mì to như vậy, anh cho lợn ăn sao…”

“Ăn không hết thì anh ăn.” Chiến Vân Khai chậm rãi nói.

Mộ Minh Nguyệt khựng lại một chút, nhìn Chiến Vân Khai bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhớ tới một số chuyện.

Trước kia cũng là như thế này, cô vừa ăn ít vừa kén ăn, sẽ có cơm thừa canh cặn. Đến khi cô ăn không vô, Chiến Vân Khai sẽ ăn phần còn lại.

‘Hiện tại Chiến Vân Khai cũng quen như vậy sao?’

“Mấy năm nay, có phải anh ăn cơm thừa của người con gái khác không?” Khi hỏi những lời này, giọng điệu của cô có mang theo một chút ghen tuông.

Chiến Vân Khai cũng sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Anh vẫn luôn ăn cơm một mình.”

Đôi lúc thì ăn cùng con trai.

“Chiến Vân Khai, tôi không thích ăn cà chua.” Mộ Minh Nguyệt chỉ vào cà chua trong bát, nói.

“Em bao lớn rồi mà còn kén ăn?” Giọng điệu của Chiến Vân Khai không tốt, anh nói: “Ăn uống đầy đủ vào, đừng để suy dinh dưỡng, em nhìn em xem, gầy quá rồi đấy!”

Mộ Minh Nguyệt nhếch miệng: “Con trai cũng không dám quan tâm đến tôi nhiều như vậy.”

“Em quá gầy, anh sợ trải nghiệm không tốt.” Chiến Vân Khai nói.

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy thì trố mắt hỏi: “Tôi gầy thì có liên quan gì đến trải nghiệm của anh?”

“Sợ đâm đến đau chân.” Chiến Vân Khai duỗi tay vuốt tóc cô.

Cuối cùng Mộ Minh Nguyệt cũng hiểu anh nói gì, cô cầm lấy gối ôm trên sô pha ném vào mặt anh: “Chiến Vân Khai! Một ngày anh không nghĩ đến chuyện đó thì anh sẽ chết à?”

‘Cái tên không mặt mũi không biết xấu hổ này!’

‘Vậy mà còn dám trêu chọc mình!’

“Anh muốn đâm cũng không có cơ hội!” Mộ Minh Nguyệt thở phì phò, nói.

Giọng của Chiến Vân Khai vừa trầm vừa khàn, nhìn Mộ Minh Nguyệt hỏi: “Không phải em nói muốn yêu đương với anh sao?”

Mộ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh: “Yêu đương thì phải cho anh đâm à? Não của anh đều là **** ***** hả?”

Đột nhiên Chiến Vân Khai nói những lời này chạm vào ranh giới cuối cùng của Mộ Minh Nguyệt, thấy cô tức giận, anh cuống cuồng dỗ cô.

Nhưng dỗ thật lâu, Mộ Minh Nguyệt cũng không để ý đến anh, mà nói với anh: “Anh về đi, tôi ở đây đợi con trai về.”

“Minh Nguyệt, em với con trai của em ở biệt thự lớn như vậy không buồn chán sao?” Chiến Vân Khai hỏi.

“Tôi và con quen sống ở biệt thự lớn rồi.” Mộ Minh Nguyệt không hiểu vì sao anh sẽ hỏi điều này.

Rất nhanh, cô nghe Chiến Vân Khai thở dài, tự giễu cợt: “Nhưng anh cô độc buồn chán, bên cạnh không có em nên ở đâu anh cũng thấy cô đơn…”

Nói rồi, anh rũ mắt nhìn chăm chú vào Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt bị anh nhìn, cô dời tầm mắt theo bản năng.

“Chiến Vân Khai, tôi phải công nhận rằng ở tuổi mới biết yêu, gặp được người mình cho là sẽ đi cùng mình cả đời, trả giá bằng cả tấm chân tình thì kết cục luôn đáng buồn, anh nói xem chúng ta có phải như vậy hay không?”

Khi nói lời này, ánh mắt của Mộ Minh hơi lập lòe, đáy mắt của cô hiện lên chút thương cảm.

Chiến Vân Khai chợt khựng lại, cổ họng nghèn nghẹn làm anh không thể nói nên lời nào.

Anh làm cô đau đớn, vết thương chồng chất.

“Minh Nguyệt, sao anh có thể làm em thương tích đầy mình trong lúc em yêu anh nhất?” Cổ họng Chiến Vân Khai nghẹn lại, vẻ mặt đau đớn nói câu xin lỗi: “Xin lỗi, anh phụ tình em.”

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy thì rơi nước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc.

Chiến Vân Khai ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, hết thảy đều đã qua… Sau này anh sẽ không bao giờ làm em lo lắng cùng không cảm thấy an toàn nữa.”

Mộ Minh Nguyệt cắn môi dưới khẽ khóc nức nở.

Một lúc lâu sau, cô đuổi anh đi.

Chiến Vân Khai không muốn rời đi, đợi một lúc thì mới đi.

Mộ Minh Nguyệt nghe được khóa xe vang lên một chút, cô nhảy lò cò đến trước cửa sổ sát đất, nhìn Chiến Vân Khai đang đứng bên xe ở đằng xa. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên thân hình cao to của anh, phác họa ra một cảm giác cô đơn lẻ loi.

Mộ Minh Nguyệt thấy anh lẻ loi một mình, nghĩ dường như từ đầu đến cuối, anh chỉ có quản gia Trình chứ không có người thân nào khác.

Mà cô ta là vợ hợp pháp duy nhất của anh…

Nhưng Chiến Vân Khai không lái xe, mà là cầm điện thoại gọi điện, sau đó đứng trước cửa chờ đợi. Cô nhìn bóng dáng cao lớn của anh, lòng cũng đột ngột trống rỗng, như là chiếc động do thiên thạch rơi xuống để lại.

Hai người cô độc đi cùng nhau mới có ấm áp, nhưng hiện tại lại phải tách ra, làm hết thảy mọi chuyện về đến điểm xuất phát.

Không hiểu vì sao, trái tim của Mộ Minh Nguyệt thắt lại, đau quá.

Lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce Phantom xuất hiện ở cửa, quản gia Trình bước xuống, cung kính đi đến trước mặt Chiến Vân Khai.

Khi Chiến Vân Khai lên xe, anh quay đầu nhìn thoáng qua như lưu luyến cái gì.

Mộ Minh Nguyệt thấy vậy, cô chột dạ muốn chết, trái tim sắp nhảy lên cổ họng, cô trốn sau bức màn theo bản năng, sợ Chiến Vân Khai phát hiện cô trộm nhìn anh.

Mãi cho đến khi chiếc xe rời đi, Mộ Minh Nguyệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mộ Minh Nguyệt ngồi trên sô pha, u sầu nằm trên đó, nhìn khắp biệt thự to như vậy bằng đôi mắt trống rỗng.

Đúng vậy, ở biệt thự cao cấp như vậy thì có ích lợi gì đâu?

Lẻ loi, hiu quanh vây quanh hết thảy.

Sinh hoạt không có không khí, không ồn ào huyên náo, không có ấm áp mà chỉ có lạnh lẽo.

Không phải nơi cho người ở.

Thật ra cô cũng rất sợ cô đơn.

Thậm chí cô còn không biết sau khi con trai cưới vợ dọn ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một bà cụ thì cô sẽ làm sao?

Nếu cô chết ở trong nhà mà không ai biết thì làm sao bây giờ?

“Mẹ! Mẹ!”

Lúc này, một giọng trẻ con lanh lảnh truyền vào từ ngoài cửa.

Minh Nguyệt vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, cố gắng sửa biểu cảm cùng cảm xúc của mình.

Cô thấy con trai vừa đeo cặp vừa khóc chạy đến, cô hơi hoảng hốt.

“Bùm!”

Mộ Minh Nguyệt còn chưa kịp bình tĩnh lại thì con trai đã nhào vào lòng cô, ôm cô thật chặt, cọ đầu lên người cô, cố gắng ngửi giống cún con.

“Hu hu hu, mẹ, cục cưng nhớ mẹ lắm! Mới không thấy nhau như cách tam thu! Hức hức hức, cục cưng nhớ mẹ muốn chết!”

Trở về là Mộ Nhạc Nhạc.

Vất vả lắm cậu mới đổi lại thân phận với Chiến Cảnh Hi.

Phải biết rằng, cậu nhớ mẹ đến nhường nào.

Mộ Minh Nguyệt lại không biết con trai đổi thân phận rồi trở lại. Cô thấy con khóc thì cô cũng xả hết những uất ức trong lòng ra.

Mộ Minh Nguyệt ôm Mộ Nhạc Nhạc khóc ròng: “Cục cưng, mẹ cũng rất nhớ con, hu hu hu…”

Chiến Vân Khai ức hiếp cô, không dỗ mà đã rời đi.

Trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một công chúa nhỏ, cho dù chia tay thì bọn họ cũng muốn đối phương đến dỗ mình.

Mộ Nhạc Nhạc cảm nhận được nước mắt của mẹ rơi xuống cổ cậu, hơn nữa tiếng khóc còn lớn hơn cậu, cậu sợ đến mức hoang mang, vội vàng nín khóc, mũi còn thổi ra bong bóng, lo lắng hỏi: “Mẹ, sao mẹ khóc còn dữ hơn con? Mẹ nhớ con thật sao?”

“Ừ, ha ha…” Mộ Minh Nguyệt nhìn nước mũi của con trai bị thổi thành một quả bóng khí lớn, cô lập tức nín khóc rồi cười lên.

‘Đứa nhỏ này, thật là đáng yêu!

Mộ Nhạc Nhạc vội vàng lấy khăn tay ra, lau mũi: “Mẹ, có phải chuyện tình cảm của mẹ có vấn đề hay không? Khóc như vậy, có phải Chiến Vân Khai ức hiếp mẹ hay không? Nói cho cục cưng, cục cưng đi đập ông ta một trận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.