Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 234: Nếu không qua được cửa ải của bản thân, sao có thể cùng nhau làm lại từ đầu?




Mộ Minh Nguyệt quay lại nhìn Chiến Vân Khai đang bị một đám nữ sinh vây quanh cách đó năm mét, mà vẻ mặt anh lúc này cực kỳ lạnh lùng dáng vẻ vô cùng hung tợn, cô không nhịn được mỉm cười, quay lại đứng trước mặt anh.

Nhìn anh từ trên xuống dưới: “Buông tay là mất sao? Là chính anh nói đó nha, anh làm thử buông tay là mất cho tôi xem xem, đừng chỉ nói mồm đó nha.”

Chiến Vân Khai cũng chỉ đang trêu chọc cô, khiến cô lo lắng, ai mà ngờ là cô không những không lo lắng, ngược lại còn đẩy anh ra xa, hừ!

Nhưng, kế hoạch này của anh không thực hiện được, không có nghĩa là anh chịu thua.

Anh kiêu ngạo sải chiếc chân dài, hai ba bước là đã đi tới trước mặt cô, vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, nũng nịu nói: “Chị gái, dù gì em cũng là người của chị rồi, nếu chị bỏ rơi em dễ dàng như vậy, em sẽ đi tới đồn cảnh sát tố cáo chị đó.”

Mộ Minh Nguyệt nhìn anh đi tới, còn nói mấy lời kỳ lạ, cô hỏi: “Anh tố cáo tôi cái gì?”

“Tố cáo chị dụ dỗ trẻ vị thành niên, chị gái, năm nay em mới có mười bảy tuổi rưỡi à!” Chiến Vân Khai cố ý nói to mấy chữ trẻ vị thành niên và mười bảy tuổi rưỡi, sợ những người bên cạnh không nghe thấy.

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, mặt cô lập tức tối sầm.

Người đàn ông đáng chết, rõ ràng là người sắp ba mươi rồi! Lại dám giả bộ mềm yếu ở đây!

Vị thành niên đúng không?

“Em nhìn em xem, mới học cấp 3 mà không lo học hành, lo học người ta đánh nhau tán gái, bố mẹ cũng không thèm quan tâm em rồi, mẹ còn bảo chị đi bắt em đánh cho em một trận nên thân đó!” Mộ Minh Nguyệt rất tức giận xông tới trước mặt Chiến Vân Khai nhướng mày: “Em cứ chơi bời như vậy, sớm muộn gì em cũng vét hết sạch của cải trong nhà thôi!”

Muốn diễn với cô? Anh không phải đối thủ của cô, khi còn học đại học cô còn chọn môn tự chọn của khoa diễn xuất đó, hừ!

Vừa nói, Mộ Minh Nguyệt vừa bước tới, đưa tay nắm lấy vành tai của người đàn ông đang dựa trên vai cô, nghiêm nghị nói: “Xem ra chị không chăm sóc kỹ cho em rồi!”

Chiến Vân Khai cũng sững sờ, anh cũng không ngờ Mộ Minh Nguyệt lại cùng diễn với anh.

“Vậy chị dạy dỗ em ở trên giường được không? Tùy chị muốn đánh thế nào cũng được!” Chiến Vân Khai không biết xấu hổ nói.

Mộ Minh Nguyệt tức đến nỗi muốn đột quỵ luôn rồi!

Đúng lúc cũng thu hút những người xung quanh vây đến xem, bọn họ mồm năm miệng mười, đều trách Mộ Minh Nguyệt không đúng, thậm chí còn nói Mộ Minh Nguyệt không có đạo đức!

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, lỗ tai đỏ ửng lên, tức giận nhìn Chiến Vân Khai: “Anh nói nhảm cái gì đó! Tôi mới không thèm đánh anh!”

Vậy mà lại có thể nói mấy câu đó ở nơi đông người như vậy?

“Vậy em đánh chị nha!” Chiến Vân Khai xấu xa nói.

Mộ Minh Nguyệt giơ đôi bàn tay trắng nõn lên, đánh một cái vào bộ ngực cường tráng của anh: “Tôi đánh chết anh!”

“Được nha, hoan nghênh chị tới đánh em, nhưng em không nỡ để tay chị bị thương đâu.” Chiến Vân Khai vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên tim của mình, dùng chút lực cầm tay cô xoa ngực mình, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đau khổ rồi nói.

“Oa, hóa ra là tình yêu chị em à! Ngọt quá đi mất! Nhưng chị gái này cũng hơi quá đáng rồi nhỉ! Sao lại ăn hiếp một em trai yếu đuối như vậy được nhỉ?”

“A, chỉ cần nuôi tốt là được, chồng còn đang học cấp ba cơ mà! Mình lại tin vào tình yêu rồi!”

“Muốn có một tình yêu chị em ngọt ngào quá à!”

“Tỉnh táo lại đi! Cậu muốn một người chồng ngoan như cún, đầu tiên là cậu phải có tiền và là một phú bà chính hiệu! Cậu không thấy chị gái này rất xinh đẹp, nhìn là biết là một phú bà sao?”

Một nhóm các cô gái bắt đầu chuyển đổi phong cảnh của bức tranh, trong mắt tràn đầy ghen tị, giống như là muốn trở thành Mộ Minh Nguyệt vậy!

Nếu như Mộ Minh Nguyệt còn không rời đi, cô thật sự không biết Chiến Vân Khai sẽ còn bịa ra cái gì nữa, cô vội vàng lên xe, cũng ra lệnh cho Chiến Vân Khai nhanh chóng lái xe đi.

Sau khi xe khởi động, Mộ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn dáng vẻ người đàn ông rất đắc ý đang lái xe, tức giận nói: “Chiến Vân Khai, nếu anh còn dám làm chuyện như vậy ở bên ngoài một lần nữa, coi chừng tôi xử lý anh đó!”

Chiến Vân Khai nghe vậy, lập tức mỉm cười, anh bây giờ còn cảm thấy ngọt ngào hơn cả khi ăn kẹo đường.

Nhìn thấy anh cứ liên tục cười, cô cũng không biết anh đang cười cái gì: “Chiến Vân Khai, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe không? Anh cũng đã lớn tuổi rồi, lại còn ăn mặc như một cậu học sinh như vậy, coi có hợp lý không?”

Nhưng mà nói thật, Chiến Vân Khai thật sự vừa đẹp trai lạnh lùng nhưng cũng rất đáng yêu dễ thương, cho dù có tùy ý thay đổi phong cách như thế nào thì trông cũng vẫn rất đẹp.

Anh sinh ra đã vốn rất đẹp trai lại còn trông rất trẻ, khiến người ta phải ghen tị!

Còn nữa người đàn ông này giống như đã ăn phải chất bảo quản vậy, rõ ràng là một người đàn ông sắp ba mươi rồi, trông không khác gì những sinh viên đại học mười chín hai mươi tuổi vậy, mềm đến mức như có thể vắt được ra nước!

“Minh Nguyệt, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa.” Chiến Vân Khai lái xe, trong lòng tràn đầy hạnh phúc không thể che giấu, vừa rồi anh cũng đã tuyên bố chủ quyền của mình ở trước mặt mọi người.

Với lại dáng vẻ cô thật sự trông rất đáng yêu!

“Anh nói là anh thích tôi, nếu anh đã thích tôi, vậy tại sao lại muốn ép tôi?” Khóe mắt Mộ Minh Nguyệt ươn ướt, nước mắt chực trào ra.

Chiến Vân Khai lái xe, nụ cười trên môi dần dần cứng lại, anh nghiêng đầu, nhìn Mộ Minh Nguyệt, nói: “Minh Nguyệt, anh là ép em thích anh, thích anh lại một lần nữa, có được không? Anh xin hứa, sau này sẽ không bao giờ. ép em làm chuyện gì nữa.”

Mộ Minh Nguyệt cắn chặt môi, đôi mắt hơi rũ xuống, che đi sự đau khổ trong ánh mắt, lau đi chút nước mắt ở nơi đáy mắt, sau khi cô hít một hơi thật sâu, mới ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn người đàn ông đang lái xe.

“Chiến Vân Khai, không cần biết trước đây chúng ta yêu nhau như thế nào, nhưng bây giờ anh đã có con trai, tôi cũng có con trai, chúng ta là người đã có gia đình, đối với con cái đây chưa chắc chắn là một sự lựa chọn đúng đắn, thân là cha mẹ, chúng ta không thể ích kỷ như vậy được.”

Mộ Minh Nguyệt cắn chặt môi dưới: “Anh nghĩ ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh và con trai của Thẩm Tư Viện, tôi sẽ không suy nghĩ lung tung sao? Tôi là một người mắc bệnh sạch sẽ về cảm xúc, mà con cái là kết tinh của tình yêu, ngày nào tôi cũng phải đối mặt với thằng bé, trong đầu tôi đều nghĩ đến là anh và Thẩm Tư Viện ở trên giường sẽ điên loạn như thế nào.”

Bàn tay đặt trên vô lăng của Chiến Vân Khai bắt đầu run lên, anh có chút sợ hãi nhìn cô: “Minh Nguyệt, anh sẽ sám hối mà, anh sẽ thay đổi, em đừng bỏ rơi anh, được không?”

Nghe kỹ thì trong giọng điệu của Chiến Vân Khai lộ ra sự lo sợ bị từ chối.

Anh sợ mất cô, đây là sự thật không thể thay đổi được sau khi ly hôn!

Chỉ cần nhìn thấy cô, mà anh lại không có được cô, mối quan hệ giữa hai người không thể như trước đây, anh có thể cảm nhận được thế giới của mình là một mảng u tối tĩnh mịch!

Mộ Minh Nguyệt nhìn anh cúi đầu trước tình yêu, trở nên thấp kém không tự tin, ngực cô cũng thắt lại, ngón tay nắm chặt vào váy của mình, sau một lúc lâu mới nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng phải anh vẫn luôn muốn biết bố của con trai tôi là ai sao?”

Chiến Vân Khai đột nhiên cứng đờ, ngồi thẳng lưng, nắm chặt vô lăng, sắc mặt tái nhợt.

Mộ Minh Nguyệt nhìn phản ứng của anh, biết anh không muốn đối mặt, cô rũ mắt xuống, che đi sự phiền muộn trong đáy mắt, mím môi, cười khổ: “Anh không thể vượt qua cửa ải của chính mình, thì sao có thể thật sự muốn bắt đầu lại với tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.