Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, Chiến Vân Khai nói: "Em thấy có chuyện gì có thể giấu anh được không? Anh còn biết cả nhà họ Thẩm đang muốn tính kế với em, nhưng anh lại không ngờ tới rằng vậy mà bọn chúng dám tính kế trên người anh nữa, đưa con người xấu xí kia đẩy lên giường anh làm bẩn giường anh, lúc trước anh không để ý tới em, là bởi vì anh cảm thấy mình thật dơ bẩn, không xứng đáng với em, Minh Nguyệt à….”
Mộ Minh Nguyệt có hơi kích động, nhìn anh: “Không phải anh cho rằng tôi…”
“Đồ ngốc, em là nữ thần hoàn hảo nhất trong lòng anh!” Chiến Vân Khai cúi người hôn lên đôi môi mỏng manh của cô.
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt khẽ run lên, cô há hốc mồm nhìn anh, đôi mắt đầy kinh ngạc, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe.
Chiến Vân Khai đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Cô gái ngốc, em gả cho anh, người của tôi nhất định sẽ kiểm tra rõ thân phận, đối với một người tàn tật như anh, có ai lại dám mang con gái của mình đi gả cho một người như thế để kết hôn chứ? Cũng chỉ có mỗi em thôi?”
Mộ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt anh, một lúc sau cô mới hỏi: "Anh có trách em không?"
“Tại sao anh lại trách em làm gì cơ chứ?” Chiến Vân Khai nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ấm áp nói: “Minh Nguyệt, chúng ta làm lại từ đầu nhé? Cho dù em không muốn kết hôn với anh, nhưng em cứ để anh ở bên cạnh em, chăm sóc cho em được không?”
"Minh Nguyệt, em có biết rằng, sau khi gặp anh, thế giới cô đơn và tăm tối của anh cuối cùng cũng có màu sắc, anh không thể sống thiếu em được, không có em anh phải làm sao đây?”
Chiến Vân Khai vốn định nuôi Chiến Cảnh Hi đến khi trưởng thành rồi sau đó anh mới đi tìm kiếm Mộ Minh Nguyệt.
Trong năm năm đó, qua bao ngày đêm, anh không biết mình đã sống sót như thế nào.
Thời gian anh ở bên cạnh cô chỉ vỏn vẹn có hai năm, kí ức giữa anh và cô thật sự rất ít, anh có thể nhớ rõ từng khuôn hình mà anh đã đánh mất khi gặp cô lần đầu tiên.
Anh nghĩ đến khi Chiến Cảnh Hi trưởng thành rồi, anh sẽ lập tức đi tìm Mộ Minh Nguyệt, nếu thật sự may mắn gặp được Mộ Minh Nguyệt, anh sẽ nói với cô rằng đó là niềm nhung nhớ cô nhiều đến nỗi làm anh bị thương, vì tương tư nhiều mà thành tật, cũng không phải do anh nghĩ quẩn.
Minh Nguyệt của anh chỉ hy vọng anh luôn sống khỏe mạnh.
Nếu để cho cô biết anh muốn kết liễu cuộc đời mình vì cô, vậy thì cô phải tự trách mình đến mức nào?
Minh Nguyệt của anh là người nhân hậu.
“Minh Nguyệt, năm năm này, để em chịu oan ức nhiều rồi.” Chiến Vân Khai cảm thấy dù mình nói xin lỗi vô số lần thì cũng không thể bù đắp tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, hiện tại anh thật sự muốn nhà họ Thẩm phải trả giá!
"Minh Nguyệt, anh thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ để những kẻ đã làm tổn thương em tự do tự tại như vậy nữa! Bọn chúng nhất nhất định phải trả giá đắt cho việc này!"
Nghe Chiến Vân Khai nói vậy, Mộ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi mang khí lạnh, hỏi: "Anh định làm gì?"
“Bọn chúng có ý định giết người, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để bọn chúng ăn cơm trong tù rồi!” Đôi mắt Chiến Vân Khai lóe lên bóng kiếm lạnh lùng.
Mộ Minh Nguyệt ngăn anh lại: “Đừng!"
Chiến Vân Khai nghi ngờ nhìn Mộ Minh Nguyệt đang ngăn mình, cau mày hỏi: "Đừng cái gì nữa? Chẳng lẽ em không muốn thấy bọn chúng bị quả báo sao?"
Mộ Minh Nguyệt vươn tay ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Không được, tôi muốn tự mình làm, sao có thể để Thẩm Tư Viện đi vào đó nhanh, hưởng thụ hạnh phúc như vậy?"
Cô còn muốn từ từ tra tấn Thẩm Tư Viện.
Sự trả thù của cô còn chưa bắt đầu, làm sao có thể để Thẩm Tư Viện vào tù an hưởng tuổi già được?
Hơn nữa, thi thể của mẹ cô vẫn chưa được tìm thấy, dù cô có dùng quan hệ hay cố gắng tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy.
“Cô ấy gây tổn thương cho em, sao em lại nhân từ mềm lòng nương tay được?” Vẻ mặt của Chiến Vân Khai trầm xuống ngay tức khắc, anh không hiểu tại sao Mộ Minh Nguyệt lại muốn giữ Thẩm Tư Viện tai hoa kia.
"Sao anh lại căng thẳng như vậy? Có phải là anh sợ tôi làm tổn thương cô ta không?” Mộ Minh Nguyệt cũng nhận thấy sắc mặt vi diệu của Chiến Vân Khai, trong lòng có chút không vui, hỏi.
Chiến Vân Khai tự nhiên nghe thấy sự ghen tị trong giọng điệu của cô, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Anh có chút ngượng ngùng, không hề cáu kỉnh, nói: "Em giữ lại cô ấy, như thế sẽ gây phiền phức cho anh, chẳng lẽ em không biết Thẩm Tư Viện với anh vẫn còn dính líu quan hệ thân thích sao? Anh thật sự chưa từng thấy người phụ nữ không biết liêm sỉ như cô ấy, nếu không phải vì Chiến Vân Khai, thì anh đã sớm tiễn cô ấy về trời rồi!” .
Ngược lại là Mộ Minh Nguyệt, khi nghe thấy Chiến Vân Khai nói những lời này, cô hơi sững sờ, cô không ngờ Chiến Vân Khai lại có thể bạo lực với một người phụ nữ như vậy.
Với lại, không phải anh ấy cũng tự luyến quá đi?
Nhưng tự luyến đến mức này, khá dễ thương.
“Phụt” một tiếng, cô cười: “Trước đây tôi không biết liêm sỉ ỷ vào anh, có phải trước kia anh cũng muốn tiễn tối lên trời rồi không?”
Chiến Vân Khai gấp gáp, nhanh chóng giải thích nói: "Không phải! Anh đối với em là thật lòng! Anh hận không thể làm em ngày đêm quấn lấy anh, cả đời này dựa vào anh!”
Mộ Minh Nguyệt nhìn vào đôi mắt vừa căng thẳng lại nóng rực của anh, cô phát hiện nếu cô thực sự từ chối anh, vậy thì cô quá tàn nhẫn với anh rồi.
Dù dao thì trong phương diện tình cảm, con trai dễ bị tổn thương hơn con gái mà.
Một khi đã yêu thật lòng, thì sẽ yêu rất khổ, nếu cô làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác, có lẽ trên đời này sẽ có thêm một tên đàn ông xấu xa nữa.
Hơn nữa tên đàn ông xấu xa này còn rất hung tợn, rất độc ác.
"Được rồi, anh bớt nói lời buồn nôn đi, nếu anh muốn theo đuổi tôi, thì trước tiên phải giúp tôi tìm được thi thể của mẹ tôi rồi chôn tử tế đã, nếu không, tôi sẽ không đồng ý cho anh theo đuổi tôi.” Mô Minh Nguyệt nói với anh về nỗi lòng của mình cho anh biết: “Anh biết vì sao tôi lại không giữ Thẩm Tư Viện không?”
“Là bởi vì thi thể của mẹ em ư?” Chiến Vân Khai đang vui vẻ bỗng tim đập thình thịch.
Mẹ vợ của anh, chết rồi những vẫn không được yên nghỉ?
Mộ Minh Nguyệt cụp mắt xuống, mũi đau nhức, trong lòng có chút đau khổ: “Nhà họ Thẩm lấy thi thể của mẹ tôi ra để uy hiếp tôi, trước đây làm vậy, bây giờ cũng thế, mẹ tôi căn bản là bùa bảo hộ của bọn chúng."
Nếu theo khả năng hiện tại của Mộ Minh Nguyệt, thì nhà họ Thẩm chết một vạn lần cũng không đủ tiếc!
Sắc mặt Chiến Vân Khai u ám, lạnh giọng nói: "Chuyện này cứ để anh xử lý, anh sẽ mang thi thể mẹ em về rồi an táng tử tế.”
Mộ Minh Nguyệt biết rằng chỉ cần Chiến Vân Khai ra tay, mọi chuyện sẽ dễ dàng hoàn thành.
Cô thậm chí có chút cảm động, đột nhiên nhào vào trong lòng anh: “Cảm ơn anh."
Được Mộ Minh Nguyệt bất ngờ ôm lấy, Chiến Vân Khai cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột.
Ngay khi anh muốn ôm cô lại, cô đã đứng dậy lau mắt.
Nhìn lên đôi mắt sâu thẳm của Chiến Vân Khai, cô khẽ thở dài, nghiêm túc nói: “Chiến Vân Khai, cho dù tôi lại một lần nữa thích anh, yêu anh, nhưng nếu anh dây dưa với người khác phe, tôi lập tức sẽ rời đi, tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ bị phản bội, thay vì lúc nóng lúc lạnh, lo về thứ được thứ mất, tôi càng thích cô đơn hơn.”
Chiến Vân Khai ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất kiên định và nghiêm túc nói: "Nếu anh là người con trai có thể dùng vài ba lời nói để lừa gạt người khác, vậy thì em nên hiểu rằng xung quanh anh còn nhiều cô gái khác mà không phải một mình em, vậy nên anh chỉ dành những lời dỗ ngọt dỗ ngọt cho mình cô gái như em thôi.” "
Nói đến đây, Chiến Vân Khai cau mày khó chịu, nhìn thẳng vào cô: “Minh Nguyệt, em có biết năm năm qua anh đã đến như thế nào không?"
Đôi mắt mơ hồ của Mộ Minh Nguyệt nhìn anh, tự nhiên hiểu được anh đang nói gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tự chủ được đỏ bừng lên, cố gắng tránh tầm mắt của anh, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của cô đang bị anh ôm trong lòng bàn tay.
"Làm sao tôi biết được..."
Lời nói của cô bắt đầu không mạch lạc.
Giọng nói của Chiến Vân Khai trở nên khàn khàn, cổ họng âm trầm tràn đầy nhuốm đầy tình yêu: “Minh Nguyệt, năm năm này, mỗi ngày mỗi đêm anh đều nghĩ đến em, một mực thủ thân như ngọc vì em, em có muốn lên giường ngủ cùng anh nữa không?”
Mộ Minh Nguyệt: “..." Mặt cô càng lúc càng đỏ.
Ngủ cùng?
Lời nói này, ở trong xe, vậy mà anh vẫn có thể nói ra.
“Minh Nguyệt, ý của em thế nào? Có muốn anh ngủ cùng em nữa không?” Chiến Vân Khai thấy cô im lặng, anh như người đàn ông đầy mưu mô, dò hỏi lại cô.