Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 228: Chiến Vân Khai muốn mua, chúng ta phải đưa




“Bảo tôi xin lỗi hai người phụ nữ kia? Đó là chuyện không thể xảy ra!”

Thẩm Thiên Trạch thật kiêu ngạo, huống chi một người là đứa em gái mà anh ta ghét cay ghét đắng, một người là bạn gái cũ của anh ta, sao anh ta có thể cúi đầu xuống?

“Tôi còn muốn báo cảnh sát hai người này trộm đồ vật ở cửa hàng của tôi.”

Bịch!

Chiến Vân Khai không nói gì mà chỉ tiến lên đá vào Thẩm Thiên Trạch, Thẩm Thiên Trạch bị đạp ngã gục.

Cảnh tượng này bị khán giả xem livestream của Dương Dương nhìn thấy, phòng livestream nổ tung trong chớp mắt.

“Wow! Ngầu quá đi! Bảo vệ vợ vô điều kiện đó!”

“Ông lớn bốn trăm triệu đấy! Tui muốn sinh con trai cho ảnh!”

Vốn dĩ phòng livestream của Dương Dương đều là người hâm mộ của cô ta, nhưng sau khi hiểu tình hình của lần livestream này, có người dùng bốn trăm triệu tiền mặt mua công ty của bạn trai Dương Dương. Ngay từ đầu bọn ho ủng hộ nữ thần, bị nữ thần dắt mũi cho rằng anh đang giả vờ, cho nên lập tức thiên vị nữ thần mà mắng người ta.

Ai ngờ bọn họ lại nhìn thấy mấy chục chiếc xe chở tiền, tất cả đều sôi trào.

Rất nhanh, mọi người bắt đầu tấn công Thẩm Thiên Trạch.

Nhìn Chiến Vân Khai đang tức giận, cùng tiếng mắng chửi nguyền rủa đến từ phòng livestream, Thẩm Thiên Trạch luống cuống đỡ vách tường bò dậy.

Chiến Vân Khai lấy điện thoại khỏi tay Dương Dương ngốc như gà gỗ, tắt phòng livestream.

Quản gia Trình tiến lên, khi Thẩm Thiên Trạch còn chưa kịp đứng lên thì ông ấy tiến lên ấn anh ta lên vách tường, hung hăng nói: “Nhanh xin lỗi mợ chủ cùng bạn của mợ ấy! Nếu không, tôi sẽ làm cậu bò ra ngoài!”

Dám vô lễ với mợ chủ, đó là muốn chết!

‘Dù sao Mộ Minh Nguyệt là em gái cùng cha khác mẹ của Thẩm Thiên Trạch, vậy mà dám kiêu căng vô lễ với Mộ Minh Nguyệt ở trước mặt người khác, còn dám bôi nhọ mợ chủ?’

Thâm Thiên Trạch giãy giụa, trừng mắt nhìn quản gia Trình: “Ông chỉ là con chó vẫy đuôi, hơn nữa bây giờ Chiến Vân Khai không quyền không thế, đòi dùng bốn trăm triệu mua công ty của tôi? Anh ta mơ đẹp lắm!”

Sau khi Thẩm Thiên Trạch biết được tình trạng của Chiến Vân Khai, anh ta không còn sợ gì cả. Nếu Chiến Vân Khai dám đánh anh ta, vậy anh ta sẽ bắt cóc Chiến Cảnh Hi làm Chiến Vân Khai hối hận cả đời.

Nếu Chiến Vân Khai dám làm anh ta chịu thiệt, anh ta sẽ hủy hoại người mà Chiến Vân Khai để ý nhất. Cùng lắm thì mọi người cùng chết!

Nhưng khi Thẩm Thiên Trạch đang nghĩ như vậy, Thẩm Tư Viện lại nhảy đến trước mặt Thẩm Thiên Trạch như người điên. Cô ta tát mạnh lên mặt của anh ta, mắng: “Đồ khốn không biết trời cao đất dày, anh muốn hại chết nhà họ Thẩm hay sao? Lăn qua xin lỗi Chiến Vân Khai, Mộ Minh Nguyệt cùng Sở Linh Dao nhanh lên cho tôi!”

‘Ông anh này não bị úng nước hay sao? Giờ này là lúc nào rồi mà còn dám kiêu ngạo không biết trời cao đất dày!’

‘Đây là muốn gặp Diêm Vương ngay lập tức hay sao?’

‘Anh ta muốn chết thì cứ chết một mình, đừng để người nhà bị ảnh hưởng!’

Thẩm Thiên Trạch đã không vừa lòng Thẩm Tư Viện từ lâu, giờ lại bị cô ta tát mấy cái, mặt anh ta tái xanh, giận đến đau gan: “Thẩm Tư Viện, con điếm nhà mày, mày dám đánh ông à? Mày có tin tao nói hết những việc mày làm ra không?”

Anh ta biết rất nhiều chuyện xấu mà Thẩm Tư Viện làm.

Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Tư Viện lập tức trắng bệch, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Trạch: “Thẩm Thiên Trạch, anh…”

“Bết điều thì làm cho ông già này thả tao ra nhanh lên! Tao phải về nhà!” Thẩm Thiên Trạch xem như bản thân bị chó cắn một miếng. ‘Miễn là còn có hy vọng, lần sau mình sẽ tìm cơ hội chơi chết Mộ Minh Nguyệt cùng con điếm Sở Linh Dao kia.’

Bên này, quản gia Trình cũng gây áp lực cho Thẩm Tư Viện: “Cô Thẩm, nếu cô không muốn làm cậu chủ tức giận thì thuyết phục thằng nhóc này xin lỗi mợ chủ nhanh lên!”

So sánh hai người, Thẩm Tư Viện càng sợ đắc tội Chiến Vân Khai hơn.

Cho nên cô ta bỏ qua lòng tự ái của mình, tự xin lỗi Mộ Minh Nguyệt, vẻ mặt tủi thân: “Em gái, dù sao Thiên Trạch cũng là anh trai của cô, cô buông tha cho anh ta lần này được không? Anh ta uống rượu nên nói năng lung tung, cô đừng so đo với anh trai của cô!”

Mộ Minh Nguyệt lại lờ đi, cười mỉa: “Anh cả? Từ khi nào tôi lại có anh trai “tuyệt vời” đến vậy?”

Thẩm Tư Viện đen mặt: “Minh Nguyệt, dù sao chúng ta cũng đều chảy chung một dòng máu, sao cô lại độc ác mà không để ý đến tình thân như vậy?”

‘Con điếm, mày chảnh cái gì!’

‘Còn không phải là ỷ vào việc Chiến Vân Khai yêu cô nên cô được ưu ái mà kiêu ngạo sao?’

Nghĩ đến Chiến Vân Khai nuông chiều, bảo vệ Mộ Minh Nguyệt hết mức có thể, cô ta ganh tị muốn điên rồi!

Dần dần dâng trào!

Cô ta không chịu thua Mộ Minh Nguyệt! ‘Vì sao Mộ Minh Nguyệt lại có được sự ưu tiên cùng ngoại lệ của Chiến Vân Khai?’

“Tình thân? Cô có tư cách nói tình thân với tôi sao? Thẩm Tư Viện, không lẽ cô đã quên lúc trước cô đẩy tôi vào chỗ chết như thế nào? Lấy danh nghĩa Chiến Vân Khai để bạo hành tôi, chắc cô không quên chứ?” Sắc mặt của Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng, cô không hề thông cảm cho hai người bị Chiến Vân Khai dạy dỗ.

“Mấy người cũng xứng làm người thân của tôi sao?”

Sắc mặt của Thẩm Tư Viên trắng bệch: “Em gái, cô như vậy là không được rồi… Chúng tôi xin lỗi cô, đã cho mặt mũi rồi mà còn không cần, cô giả vờ giả vịt gì đấy?”

“Sao vậy? Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, mà cô đã mất kiên nhẫn rồi?” Mộ Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn Thẩm Tư Viện đang nhẫn nhịn, khí thế lạnh lẽo: “Muốn tôi nghe lời xin lỗi của mấy người cũng được, nhưng mấy người cần phải quỳ xuống nói!”

Giờ phút này, mặt Thẩm Tư Viện xám xịt như tro, thiếu điều muốn băm Mộ Minh Nguyệt ra làm nghìn mảnh.

Muốn cô ta xin lỗi?

Không có cửa!

Cùng lắm thì cô ta từ bỏ tài sản.

Miễn sao có tiền là được.

Nhưng mà Chiến Vân Khai hiểu rõ ý của Thẩm Tư Viện, lạnh lùng nói: “Mấy người dám nhận bốn trăm triệu này?”

Thẩm Tư Viện còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Thiên Trạch bị quản gia Trình ấn trên vách tường lại trừng mắt giận dữ: “Vì sao tôi không dám nhận? Anh dám lấy tiền mua công ty của tôi, thì số tiền này thuộc về ông đây!”

‘Tên Chiến Vân Khai đang ngang tàng cái gì chứ?’

Anh ta vô cùng không phục Chiến Vân Khai!

Chiến Vân Khai cười lạnh. Thẩm Tư Viện thấy vậy thì vội vàng tát Thẩm Thiên Trạch, rống giận: “Anh câm mồm cho tôi!”

Thẩm Thiên Trạch vô cùng tức giận, Thẩm Tư Viên dám tát anh ta mấy cái! Hỗn hào!

Anh ta vừa định cãi lại thì nghe thấy Thẩm Tư Viện khom lưng uốn gối nói với Chiến Vân Khai: “Cậu Chiến muốn công ty nhà họ Thẩm của chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ dâng hai tay nhường cho anh, chúng tôi cũng sẽ không lấy số tiền đó.”

Thẩm Tư Viện muốn bày ra dáng vẻ rộng rãi cùng ngoan ngoãn trước mặt Chiến Vân Khai, như vậy cô ta mới có cơ hội giữ lấy Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai giơ tay, chỉ cần một động tác, mấy chục chiếc xe chở tiền bị lái đi. Một vị luật sư lấy mấy phần hợp đồng ra khỏi túi tài liều, bảo Thẩm Thiên Trạch và Thẩm Tư Viện cùng ký tên.

Thẩm Thiên Trạch thà chết chứ không chịu đầu hàng, nếu ký thì anh ta sẽ trở thành kẻ nghèo hèn.

Chiến Vân Khai quá kiêu ngạo cùng ngang ngược.

Một câu làm bốn trăm triệu xuất hiện!

Một câu làm anh ta rơi xuống địa ngục!

Thẩm Thiên Trạch tức giận mắng: “Thẩm Tư Viện, nếu mày dám ký tên thì tao sẽ giết mày! Đây đều là tài sản của nhà họ Thẩm chúng ta!”

Thẩm Tư Viện lại tát Thẩm Thiên Trạch một cái, giận dữ nói: “Anh thì biết cái gì? Đó đều là đồ vật của cậu Chiến! Nhà họ Thẩm chúng ta xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đều dựa vào cậu Chiến! Nếu cậu Chiến muốn mua công ty thì chúng ta phải đưa!”

Đắc tội Chiến Vân Khai là đi vào chỗ chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.