Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 227: Bốn trăm triệu tiền mặt đã đến nơi




Trong khi Thẩm Thiên Trạch và người phụ nữ của anh ta đang xem truyện cười thì lúc này ở bên ngoài khu trung tâm thương mại có một trận náo động tưng bừng.

Hơn chục chiếc xe thẳng hàng ngay lối chở tiền chạy vào bãi đậu xe của trung tâm thương mại.

Hơn chục chiếc xe chở tiền rất hoành tráng.

Cảnh tượng này khiến mọi người trong trung tâm thương mại sửng sốt không ngừng.

Quá là đáng sợ!

Mười mấy chiếc xe chở tiền tập trung tại trung tâm thương mại, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Những chiếc xe đó trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, không một ai dám đến gần trong bán kính một trăm mét.

“Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có nhiều xe chở tiền như vậy?”

“Thật là quyền lực! Mười mấy chiếc xe chở tiền! Tài sản của ai mà kinh khủng như vậy?”

“Một, hai, ba… Bốn mươi… Ôi trời đất ơi! Có đến bốn mươi chiếc xe chở tiền, nếu mỗi chiếc có mười triệu tệ thì người này có tận bốn trăm triệu tiền mặt sao?”

Cả trung tâm thương mại bỗng trở nên xôn xao, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, ai mà không lấy điện thoại ra chụp hình gửi cho bạn bè mình cơ chứ?

Vả lại, sự việc trước mắt phát sinh quá đột ngột, ngay cả Dương Dương cũng lấy điện thoại ra chụp hình rồi quay video phát sóng trực tiếp, rất nhanh sau đó phòng livestreams của Dương Dương bị bùng nổ, còn náo nhiệt hơn cả lần bán hàng ngày xưa của cô ta.

Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?

Thẩm Thiên Trạch ngồi bất động dưới đất nhưng khi nhìn ra bên ngoài cửa kính, cả người anh ta choáng váng.

Toàn thân Thẩm Thiên Trạch lúc này run lên, anh ta cả kinh nhìn Chiến Vân Khai, không dám tin vào mắt mình: “Anh thật sự mang bốn trăm triệu tiền mặt đến đây rồi sao?”

Lúc Thẩm Thiên Trạch nói ra những lời này, anh ta không có chút sức lực nào, tâm trạng rối bời.

Thậm chí là hoảng loạn.

Trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại có hơn bốn mươi chiếc xe vận chuyển tiền mặt đang chờ lệnh.

Mỗi xe vận chuyển tiền mặt đều được trang bị sáu cảnh sát đặc nhiệm cao to và dũng mãnh, trên tay mang theo súng và đạn thật.

Vì lượng vận chuyển quá lớn nên quản gia Trình đã cử một đội cảnh sát đặc nhiệm đi cùng.

Mười lăm phút, không quá một phút và cũng không thiếu một giây đã đến hiện trường.

Chiến Vân Khai nhìn sang Thẩm Thiên Trạch, sắc mặt anh ta khó coi như nuốt phải ruồi, anh lạnh lùng nói: “Đội đặc nhiệm hộ tống xe chở tiền thì còn giả được sao?”

Bùm!

Thẩm Thiên Trạch chỉ cảm thấy đầu anh ta ong một tiếng, như là từ trên trời rơi xuống, toàn thân chấn động.

Anh ta hòa mình vào tầng lớp thượng lưu, cho nên anh ta hiểu được sâu sắc việc một người có tiền điều động một số tiền lớn trong thời gian ngắn nhất là người như thế nào, người bình thường không thể nào tưởng tượng được.

Thẩm Thiên Trạch cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng anh ta không tin.

Rõ ràng là Chiến Vân Khai không thể ra khỏi nhà, làm sao có thể điều động bốn trăm triệu tiền mặt trong thời gian ngắn như vậy?

“Chiến Vân Khai, anh nói láo. Anh đã nghèo rớt mồng tơi rồi, sao anh có thể huy động bốn trăm triệu này được.” Đánh chết Thẩm Thiên Trạch thì anh ta cũng không tin đây là những gì Chiến Vân Khai làm.

Thẩm Thiên Trạch bò dậy từ dưới đất rồi gọi điện thoại cho mẹ, bây giờ chỉ có mẹ anh ta mới có thể cứu anh ta.

Hơn nữa, em gái Thẩm Tư Viện của anh ta đã sinh con cho Chiến Vân Khai, chắc là Chiến Vân Khai sẽ bỏ qua cho anh ta vì mối quan hệ này.

Nhưng khi Thẩm Thiên Trạch nghe máy thì đầu dây bên kia truyền đến giọng giận dữ nổi trận lôi đình: “Thẩm Thiên Trạch, anh rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Anh muốn đắc tội với Chiến Vân Khai sao? Anh chọc đến anh ta làm gì? Chán sống rồi hả?”

Người nói trong điện thoại là Thẩm Tư Viện, công ty mà cô ta và Thẩm Thiên Trạch góp vốn bỗng nhiên bị mua lại, lần này cô ta thật sự đã mất tất cả rồi.

Cô ta đã tìm hiểu và biết được chính Chiến Vân Khai mua lại mọi thứ của Thẩm Thiên Trạch.

Thẩm Tư Viện đang trên đường đến trung tâm thương mại, khi đến nơi và nhìn thấy hơn chục chiếc xe chở tiền đã khiến cô ta chấn động. Cả đời cô ta chưa từng thấy nhiều tiền đến như vậy.

Thẩm Tư Viện vội vàng bước vào, tìm thấy anh trai và Chiến Vân Khai, cô ta thở gấp gáp chạy đến chỗ Chiến Vân Khai, nhìn Chiến Vân Khai với vẻ mặt nịnh hót lấy lòng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi anh Chiến, anh trai em đã đắc tội với anh rồi, em thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”

Tài nguyên của Thẩm Tư Viện trong làng giải trí bây giờ đã giảm đi một nửa, cho dù nhận được thông báo thu nhập nhưng cũng không bằng như trước kia, Chiến Vân Khai cũng lấy đi tiền vốn của cô ta, nếu như bây giờ Chiến Vân Khải còn mua lại tài sản do anh trai của cô ta đứng tên thì cô ta sẽ thật sự trắng tay rồi.

Những tài sản này là tâm huyết cả đời của cô ta, là tất cả của cô ta lúc này.

Tài sản của anh trai cô ta có đến bốn trăm triệu nhưng đã mất đi tất cả vì đắc tội với Mộ Minh Nguyệt, sau này làm sao mà cô ta có thể đứng trong làng giải trí được nữa, làm sao có thể ngẩng cao đầu làm người với bạn bè? Cô ta làm sao tiếp tục khoe khoang được đây?

Ước mơ của cô ta là khiến cho tất cả mọi người phải quỳ xuống và tôn thờ cô ta, ngưỡng mộ và đố kỵ với cô ta.

“Đây là kết cục cho việc xúc phạm Mộ Minh Nguyệt.” Vẻ mặt của Chiến Vân Khai lạnh lùng nói, đôi mắt híp lại lộ vẻ nguy hiểm.

Sao có thể dám mặc cả với anh cơ chứ.

Lúc nhìn thấy Thẩm Tư Viện, Chiến Vân Khai chán ghét không thôi, như thể Thẩm Tư Viện có vi rút khiến anh muốn tránh xa.

Thẩm Tư Viện đã biết rằng Chiến Vân Khai muốn rời đi, nếu cô ta không nói lời nào thì gia đình họ sẽ bị phá hủy tất cả.

Lúc này Thẩm Tư Viện cũng hoảng loạn, cô ta ở bên này còn chưa kịp tìm ra cách giải quyết vấn đề ở đây thì Thẩm Thiên Trạch ở bên kia đã kêu gào lên như tên ngốc, hùng hồn nói: “Viện Viện, em cần gì phải sợ anh ta? Em là người phụ nữ đã từng sinh con cho anh ta, anh ta chẳng phải có chút quyền lực và tiền bạc hay sao? Nếu anh ta dám phụ lòng người phụ nữ đã sinh con cho anh ta thì anh ta đáng phải chết.”

Nghe đến đây, trong lòng Thẩm Tư Viện càng hoảng loạn, cô ta sợ Chiến Vân Khai sẽ biết được rằng Chiến Cảnh Hi không phải là đứa con do cô ta sinh ra.

Thẩm Tư Viện chột dạ rồi trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Trạch với ánh mắt oán hận: “Anh mau im miệng lại đi, bị đánh thành như vậy rồi mà còn dám ngạo mạn. Anh biết điều thì nhanh chóng xin lỗi anh Chiến đi, cầu xin anh ấy tha mạng cho anh.”

Thẩm Thiên Trạch không tin mở to hai mắt nhìn Thẩm Tư Viện: “Viện Viện, sao em lại không tự tin như vậy? Em là mẹ của con trai Chiến Vân Khai, em sợ anh ta làm gì. Chỉ cần em mở miệng thì anh ta còn muốn giết chúng ta nữa hay sao?”

Nghe Thẩm Thiên Trạch nói như vậy, Thẩm Tư Viện tức giận đến choáng váng, cô ta bước tới, lấy một chiếc khăn lụa từ trong túi ra, cuộn tròn lại rồi nhét vào miệng của Thẩm Thiên Trạch, giận dữ nói: “Em thấy anh phát bệnh rồi đấy, bớt nói hưu nói vượn lại. Câm miệng lại đi.”

Sau khi Thẩm Tư Viện làm xong mọi chuyện, cô ta lại dũng cảm bước tới trước mặt Chiến Vân Khai, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh Chiến, anh trai em say rượu đến phát điên nên mới xúc phạm Minh Nguyệt, nếu như anh muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt Thẩm Thiên Trạch là được rồi, lột da róc xương cũng được, chỉ cần anh giơ cao đánh khẽ, đừng khiến sản nghiệp của nhà họ Thẩm…”

Thẩm Thiên Trạch cách đó không xa nghe được những lời của Thẩm Tư Viện thì ánh mắt trùng xuống, đây là em gái của anh ta sao? Sao có thể dám nói ra những lời ác độc như vậy.

“Tôi nói rồi, hôm nay Thẩm Thiên Trạch phải xin lỗi Mộ Minh Nguyệt và bạn thân của cô ấy.” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói: “Quỳ xuống rồi tự vả vào miệng nói xin lỗi đến khi nào tôi thấy hài lòng thì thôi.”

Thẩm Tư Viện nghe xong, khóe miệng cô ta giật vài cái, thân thể bất giác run lên, cảm giác cổ họng của bản thân như bị bóp chặt lại.

Thẩm Thiên Trạch, là do anh dám chọc đến Chiến Vân Khai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.