Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 226: Livestream bẽ mặt




Thẩm Thiên Trạch lại nhịn không nổi mà nhếch mép cười chế giễu, anh ta nói: “Mộ Minh Nguyệt, nếu cô biết điều thì mau cút cho tôi! Không thì hôm nay cô không xong với tôi đâu!”

Thẩm Thiên Trạch không kìm nổi cười lạnh, Mộ Minh Nguyệt này cho rằng có chút bản lĩnh thì có thể diễu võ dương oai sao?

Là anh ta nhất thời lỡ tay khiến Mộ Minh Nguyệt thừa cơ lợi dụng!

Cô gái xấu xa Mộ Minh Nguyệt này lại còn dám hù doạ anh ta!

Thẩm Thiên Trạch sắp cười chết mất, anh ta chỉ cảm thấy Mộ Minh Nguyệt là một kẻ ngốc!

Thế nhưng, Mộ Minh Nguyệt lại khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thiên Trạch, bật cười đến vô hại.

Thẩm Thiên Trạch nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt cười lạnh, không hiểu vì sao anh ta tự động lùi lại phía sau vài bước, anh ta vô cùng cảnh giác nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Cô muốn làm cái gì?”

Khoé môi Mộ Minh Nguyệt cong lên, cong thành đường vòng cung, vô cùng tàn nhẫn nói: “Anh đang sợ cái gì? Sợ tôi phế anh sao?”

Đột nhiên mắt Thẩm Thiên Trạch trừng lớn, anh ta nhìn chằm chằm vào Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, cô dám phế tôi? Tôi là anh trai cô! Cô có tin tôi để mẹ tôi đến xử lý cô không!”

Mộ Minh Nguyệt nở nụ cười, cô ngồi xổm xuống, đưa tay ra vỗ vỗ vào khuôn mặt của Thẩm Thiên Trạch: “Lớn như vậy rồi, vẫn là con trai cưng của mẹ, động tí là gọi mẹ, anh thật là có tiền đồ, trong nhà anh không kết nối mạng, hay là chơi gái nhiều quá rồi, không hiểu biết về tình hình trong nhà nữa? Trong nhà đều bị anh náo loạn đến ầm ĩ rồi, anh còn trông chờ mẹ anh đến xử lý tôi? Có ngây thơ không chứ?”

Mộ Minh Nguyệt ngừng lại, sau đó cô cười lạnh ra tiếng: “Anh đối xử với Sở Linh Dao như thế nào, bây giờ tôi cho anh nhận lại gấp đôi! Hôm nay anh xong đời với bà đây rồi!”

Xong đời?

Sở Linh Dao ở bên cạnh sững lại.

Cô ấy quả thật bị khí thế của Mộ Minh Nguyệt làm chấn động rồi.

Mặc dù cô ấy biết Mộ Minh Nguyệt trở nên lợi hại rồi, thân phận địa vị cũng nâng lên rất nhiều, nhưng chỉ dựa vào một câu của Mộ Minh Nguyệt là khiến Thẩm Thiên Trạch biến mất ở Vân Thành, nghe rất giống nói đùa.

Thẩm Thiên Trạch ở Vân Thành nói thế nào cũng là có chút địa vị, hơn nữa thế lực cũng không nhỏ.

Vào lúc Sở Linh Dao còn đang nghi hoặc, một âm thanh lạnh lùng truyền đến.

Cô ấy nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không biết Chiến Vân Khai đã đến đây từ lúc nào, khuôn mặt cún con nhưng lại nói ra lời tàn nhẫn: “Quản gia Trình, tính toán rõ ràng phần tài sản của Thẩm Thiên Trạch, tôi muốn chỗ đó phá sản trong vòng mười phút!”

Quản gia Trình lên tiếng trả lời: “Vâng, cậu chủ!”

Chưa đến ba phút, tài sản của Thẩm Thiên Trạch đã được quản gia Trình nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ông ấy nhìn vào sổ thu chi, nói với Chiến Vân Khai: “Cậu chủ, lợi nhuận dưới sản nghiệp kinh doanh của Thẩm Thiên Trạch này không tồi, tôi kiến nghị cậu chủ có thể trực tiếp mua lại, bao gồm cả trung tâm thương mại này, giá cả cũng không đắt, cũng bằng tiền tiêu vặt của cậu chủ, khoảng bốn trăm triệu thôi.”

Chiến Vân Khai nghe xong, anh vô cùng đồng ý với kiến nghị của quản gia Trình: “Vậy sang tên cho Mộ Minh Nguyệt đi.”

“Ha ha, Chiến Vân Khai, kẻ nghèo rớt mồng tơi như anh, đã trắng tay rồi, anh còn có bốn trăm triệu sao? Còn muốn mua sản nghiệp của tôi, tôi thấy anh là kẻ ngốc nói mê rồi!” Lúc Thẩm Thiên Trạch nhìn thấy Chiến Vân Khai, anh ta rất sợ quyền thế của đối phương, nhưng nghĩ lại thì Chiến Vân Khai đã nghèo rớt mồng tơi rồi nên cũng không coi đối phương ra gì nữa.

“Quản gia Trình, bây giờ lập tức điều động bốn trăm triệu tiền mặt, dùng xe chở đến đây.” Lúc Chiến Vân Khai nói ra những lời này, khuôn mặt của anh vẫn lạnh nhạt, không có biểu cảm gì nhìn Thẩm Thiên Trạch.

“Cậu chủ, trong chốc lát thì không điều động nổi bốn trăm triệu.” Trình quản gia nói.

“Hạn cho ông trong ba mươi phút phải hoàn thành.” Chiến Vân Khai nói.

“Vâng, cậu chủ!” Quản gia Trình đáp.

“Không, nhiều nhất là mười lăm phút, nhiều hơn một giây cũng không được! Trong mười lăm phút tiền còn chưa đến nơi, tôi sẽ tắm máu nhà họ Thẩm!” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.

Dám bắt nạt vợ anh, còn lên mặt với vợ anh, quả là đang tìm cái chết!

Anh không muốn nhìn thấy Thẩm Thiên Trạch sống tốt thêm một giây phút nào nữa!

Quản gia Trình nghe vậy, ông ấy vô cùng khâm phục Chiến Vân Khai, về khoản cưng chiều vợ, Chiến Vân Khai luôn làm rất tốt, tuyệt đối không thua kém người khác!

Lời Chiến Vân Khai vừa dứt, dẫn đến một trận cười chế giễu của nhiều người, bao gồm cả Thẩm Thiên Trạch.

Những người xung quanh cảm thấy một thiếu niên nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, làm sao có thể có tài sản bốn trăm triệu? Còn muốn đem tiền đến đây trong vòng mười lăm phút, thậm chí còn muốn mua lại trung tâm thương mại này?

Mặc dù Chiến Vân Khai rất ngầu, nhưng như vậy cũng ra vẻ quá rồi!

Trong nhà có mỏ quặng cũng không dám chém gió như vậy!

Mà Thẩm Thiên Trạch lại đang nghĩ một người đàn ông với hai bàn tay trắng thì còn có tài sản gì đây?

Dù Chiến Vân Khai có quả quyết hơn nữa, cũng không có lí do gì trong một khoảng thời gian ngắn lừa được bốn trăm triệu đến đây!

Chiến Vân Khai cũng không phải mở xưởng in tiền giấy!

Vì vậy, Thẩm Thiên Trạch cười đến run rẩy cả người, khuôn mặt anh ta đầy vẻ chế giễu mỉa mai nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, anh ở đây ngang ngược cái gì chứ! Bốn trăm triệu mà muốn mua lại tài sản của tôi? Còn dùng tiền mặt? Anh đừng đùa nữa được không?”

Thẩm Thiên Trạch bái phục khả năng ra vẻ của Chiến Vân Khai, đúng là nói hươu nói vượn!

Lúc bố anh ta trắng tay, một đồng tiền cũng không kiếm được, cuối cùng không phải là vẫn dựa vào thực lực của mẹ anh ta cướp hết tất cả của nhà họ Mộ sao?

Bây giờ Chiến Vân Khai nghèo tới mức sợ là ba nghìn tệ cũng không lấy ra được?

Còn muốn lấy bốn trăm triệu?

Chưa kể Chiến Vân Khai đã không còn là Chiến Vân Khai trước đây nữa, vẫn còn có năng lực này sao?

Dù là người giàu nhất thế giới, điều động mấy trăm triệu tiền mặt, làm thủ tục cũng phải làm đến mệt chết.

Còn mơ mộng hão huyền trong vòng mười lăm phút là tiền tới nơi?

Ngây thơ!

Muốn diễn trước mặt Mộ Minh Nguyệt cũng phải đổi lý do khác mà diễn!

“Chiến Vân Khai, tôi biết bây giờ anh rất nghèo, nghèo không phải lỗi của anh, nhưng anh còn muốn dựa thế ức hiếp người khác thì là anh không đúng rồi.” Thẩm Thiên Trạch buồn cười muốn chết rồi, nếu anh ta mà đang mang bầu thì đứa trẻ có thể sẽ cười đến ra đời luôn, anh ta giễu cợt: “Tôi nghĩ so với tôi thì anh càng rõ ràng hơn là dù muốn lấy mấy trăm vạn cũng đều cần phải hẹn trước chứ nhỉ?”

Thế nhưng Chiến Vân Khai lại không liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Trạch một cái, mặc kệ tên chó điên Thẩm Thiên Trạch ở đó sủa.

Chiến Vân Khai anh không có năng lực đó sao?

Ha ha… Ếch ngồi đáy giếng!

Thấy Chiến Vân Khai không lên tiếng, Thẩm Thiên Trạch cho là anh sợ rồi, anh ta nói với người phụ nữ bị Mộ Minh Nguyệt đánh: “Dương Dương, mau mở phòng livestream của em đi, phát sóng trực tiếp tại hiện trường xem anh ta dùng tiền mua tất cả sản nghiệp công ty của anh như thế nào?”

Bạn gái của Thẩm Thiên Trạch nghe vậy, cô ta lập tức lấy điện thoại ra livestream, nói với màn hình: “Chào mọi người, mình là Dương Dương của các bạn đây, cũng là bạn gái mới của cậu chủ Thẩm Thiên Trạch, bây giờ sẽ đem đến cho mọi người một màn livestream kịch tính, tại hiện trường có người muốn dùng bốn trăm triệu mua lại sản nghiệp của bạn trai mình!”

Nháy mắt, trong phòng livestream đầy bình luận.

“Mọi người xem xem, anh ta trẻ như vậy, biết khái niệm bốn trăm triệu là gì không? Lại có thể nói ra lời ngông cuồng như vậy, còn nói muốn dùng tiền mặt mua lại sản nghiệp của cậu chủ Thẩm Thiên Trạch, mọi người cùng tôi chứng kiến cảnh tượng làm ra vẻ rồi bị bẽ mặt nào! Ha ha ha!”

Dương Dương cũng tức giận thay cho Thẩm Thiên Trạch, tự nhiên bị một người phụ nữ đánh đến nằm bò trên đất, sau đó lại có một anh đẹp trai đến giúp đỡ Mộ Minh Nguyệt!

Cư dân mạng trong phòng livestream xem náo nhiệt không sợ to chuyện, luôn luôn bóc phốt, thậm chí để không khí sôi nổi còn luôn tặng quà, đều ngồi đợi cảnh tượng bị bẽ mặt!

Lúc này khuôn mặt Thẩm Thiên Trạch và Dương Dương đều là vẻ đắc ý và giễu cợt, ánh mắt nhìn Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt tràn đầy sự chế nhạo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.