Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 222: Mộ Minh Nguyệt, người phụ nữ bẻ cong giới tính mọi cô gái




Minh Nguyệt, năm đó khi cậu xảy ra chuyện, nhà tớ cũng bên bờ vực phá sản, là Thẩm Thiên Trạch đã giúp đỡ tớ. Vốn dĩ tớ tưởng rằng anh ta giúp tớ thật lòng, cho nên tớ đã giao bản thân cho anh ta. Nhưng vào đêm trước khi bọn tớ đính hôn, anh ta lại ngoại tình, mang người phụ nữ khác về nhà ngủ ngay tại phòng cưới của tớ.”

Sở Linh Dao kể lại, giống như chuyện đau đớn này không liên quan đến cô ấy: “Khi đó tớ mang thai con của anh ta, nhưng sau khi tớ phá hỏng chuyện chuyện của anh ta thì anh ta buộc tớ phải phá thai.”

“Đồ khốn nạn!” Mộ Minh Nguyệt chộp lấy lon Coca chuẩn bị cho Chiến Cảnh Hi, dùng tay không bóp, lon Coca bị bóp nát, một cột nước phun lên trời.

Đúng là do Tống Thanh đẻ đều khốn nạn như nhau.

Cặn bã nam cặn bã nữ, loại này thật tuyệt!

“Tớ cầu xin anh ta, anh ta lại đá văng tớ ra. Vì con điếm kia, anh ta đá tớ xuống cầu thang, con của tớ cũng mất rồi…”

Nhắc đến con, Sở Linh Dao lại cảm thấy mũi cay xè, cô ấy không nhịn được mà khóc.

Tuy Thẩm Thiên Trạch rất tệ nhưng đứa bé không có tội.

Cô ấy muốn sinh đứa nhỏ ra.

Chỉ là, cô ấy không có duyên với bé.

Mộ Minh Nguyệt tiến lên ôm Sở Linh Dao vào lòng, duỗi tay vỗ về lưng cô, an ủi: “Dao Dao, cậu đừng nghĩ quá nhiều, chuyện của cậu qua lâu rồi, biết rõ tên khốn này, rời khỏi anh ta sớm cũng là chuyện tốt. Tuy đứa trẻ vô tôi, nhưng không có con thì cũng là ông trời đền bù cho cậu. Cậu phải biết rằng, một khi bị Thẩm Thiên Trạch theo dõi, cả đời này của cậu sẽ bị hủy hoại.”

“Ha, tớ đã bị anh ta hủy hoại hoàn toàn từ lâu rồi, anh ta muốn ép tớ đến bước đường cùng. Anh ta ra lệnh cho cả thành phố phong tỏa tớ, không cho phép bất cứ công ty nào thuê tớ, tớ chỉ có thể làm nhân viên vệ sinh ở Dương Thị, buồn cười chính là đấy cũng là do Thẩm Thiên Trạch bố thí.”

Sở Linh Dao cười khổ một tiếng: “Nếu không phải bởi vì tiền thuốc của mẹ, tớ sẽ không nhận công việc kia.”

Cho dù cô ấy phải làm công việc dưới đáy xã hội, Thẩm Thiên Trạch vẫn không buông tha cô ấy, thậm chí còn muốn lăn giường với cô ấy.

“Nhưng mà cậu đã cứu tớ ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cám ơn cậu Minh Nguyệt, cám ơn cậu đã làm tớ sống lại!” Trải qua một kiếp này, Sở Linh Dao biết cô ấy nợ Mộ Minh Nguyệt nhiều lắm, cô ấy muốn đối xử với Mộ Minh Nguyệt thật tốt.

“Lúc ở đại học, tớ bị xa lánh, bị đổ oan, cũng là người đứng ra bảo vệ tớ. Lúc tớ tồi tệ nhất, khó khăn nhất thì cậu ở cạnh tớ, tin tướng tớ mà, đồ ngốc.” Mộ Minh Nguyệt là người biết ơn, ai tốt với cô, cô sẽ tốt với người đó gấp trăm lần.

Cô cũng sẽ trân trọng người tốt với cô.

Con người sống là để làm bản thân hài lòng, và trân trọng những người đáng trân trọng.

Cho nên, khi Sở Linh Dao gặp nạn, sao cô có thể thấy chết mà không cứu?

Tình cảm của con gái rất kỳ diệu, cho dù có mất liên lạc trong nhiều năm, không có tin tức từ đối phương thì bọn họ cũng sẽ lo lắng cho nhau.

“Minh Nguyệt, khi bọn họ nói cậu chết rồi thì tớ không tin, may là cậu đã trở lại.” Sở Linh Dao ôm chặt Mộ Minh Nguyệt, khóc như hoa lê dính hạt mưa: “Cậu đã trở nên mạnh mẽ, đã không phải là Minh Nguyệt nhỏ bé bị người khác ức hiếp nữa.”

Mộ Minh Nguyệt thông minh, xinh đẹp, là cô gái nhỏ tài năng của đại học, nhỏ hơn bọn họ hai đến ba tuổi.

“Nhìn cậu khóc kìa, xấu chết đi được. Nếu tớ là đàn ông, thấy cậu khóc như vậy thì cũng sợ mà chạy mất.” Mộ Minh Nguyệt cố ý trêu chọc Sở Linh Dao.

“Tớ không cần đàn ông, đời này tớ chỉ cần Mộ Minh Nguyệt.” Sở Linh Dao ngẩng đầu, nín khóc rồi cười lên, nũng nịu với Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, tớ yêu cậu.”

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy thì nổi hết cả da gà da vịt, giơ tay búng cái trán của Sở Linh Dao: “Cậu yêu tớ, có hỏi con trai của tớ không?”

Chiến Cảnh Hi nhìn hai người phụ nữ buồn nôn thì nhíu mày tỏ vẻ không vui. Cậu trừng mắt nhìn Sở Linh Dao như nhìn thấy tình địch, cậu rất muốn tiến lên ném bà dì kỳ lạ này ra ngoài.

‘Vì sao đến nhà mình, lại còn lợi dụng mẹ mình?’

“Mẹ, mẹ phải cẩn thận bà dì kỳ lạ này. Mẹ nhìn dì ta xem, đến nhà chúng ta, không mặc đồ của mẹ thì dùng đồ vật của mẹ, còn ăn cơm mẹ nấu, con sợ rằng dì ta sẽ cướp con của mẹ, hơn nữa nếu có đàn ông, e là dì ta còn cướp đi người đàn ông của mẹ.”

Chiến Cảnh Hi khoanh tay, vẻ mặt vô cùng không vui.

Nghe vậy, Sở Linh Dao vội vàng xin lỗi Chiến Cảnh Hi, hơn nữa bày tỏ thái độ: “Nhạc Nhạc, dì không muốn cướp con trai của Minh Nguyệt, cũng sẽ không cướp người đàn ông của cô ấy. Cháu biết đấy, người đàn ông mà Mộ Minh Nguyệt thích thì dì chịu không nổi.”

“Tôi thấy dì muốn bẻ cong người khác.” Chiến Cảnh Hi rất khó chịu, càng nhìn Sở Linh Dao thì cậu càng cảm thấy chướng mắt. Cậu tiến lên kéo hai người phụ nữ ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Sau này không được ôm ôm ấp ấp như vậy, còn ra thể thống gì nữa!”

“Nhạc Nhạc, dì không đủ điều kiện để bẻ cong cô gái khác, nhưng mẹ của cháu thì làm được. Cháu có biết mẹ cháu ngang tàng đến cỡ nào không? Đưa thẻ không giới hạn cho dì quẹt, con có biết lúc ấy mẹ của con đẹp trai đến cỡ nào không? Dì hoàn toàn bị mẹ con chinh phục!” Sở Linh Dao lau nước mắt, khi nói chuyện cùng Chiến Cảnh Hi, cô ấy luôn cười: “Dì rất yêu mẹ của cháu.”

Chiến Cảnh Hi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, mẹ nuôi người phụ nữ này?”

‘Nếu để A Nhạc biết mẹ dùng thẻ đen với số dư không giới hạn nuôi Sở Linh Dao, chắc chắn A Nhạc sẽ nổ tung.’

‘A Nhạc rất tham tiền, cậu ấy sẽ đau lòng chết mất.’

‘Không được, mình cần phải cố gắng kiếm tiền, như vậy mới có thể an ủi tâm hồn bị thương của Nhạc Nhạc.’

‘Hiện tại bố là người nghèo, không bao giờ có thể lấy tiền bố, vậy mình phải lấy tiền ở đâu đây?’

‘Đây đúng là chuyện khiến người khác đau đầu!’

Bị con trai ép hỏi, Mộ Minh Nguyệt vội vàng xua tay nói: “Không có, mẹ đầu tư, hơn nữa thẻ kia là của Chiến Vân Khai.”

“Mẹ, mẹ trộm thẻ đen của Chiến Vân Khai để nuôi người phụ nữ khác? Nếu Chiến Vân Khai biết thì ông ấy sẽ bị tức chết!” Chiến Cảnh Hi trợn mắt há mồm nhìn Mộ Minh Nguyệt. ‘Mẹ cũng không biết lấy tiền của Chiến Vân Khai nuôi cậu sao?’

‘Chỉ biết nuôi người khác.’

‘Xem ra ở trong lòng mẹ, Nhạc Nhạc cũng không quan trọng cho lắm.’

“Không phải trộm, là Chiến Vân Khai đưa cho mẹ.” Mộ Minh Nguyệt đỡ trán. ‘Sao hôm nay đứa nhỏ này nói nhiều vậy?’

Mấy ngày trước con trai vẫn kín tiếng, không nói gì, cô còn tưởng con trai có nhiều bài tập nên lười nói chuyện, ai ngờ hôm nay lại bắt đầu lải nhải. Giọng điệu tra hỏi kia chẳng khác Chiến Vân Khai chút nào cả.

Đúng là gien rất mạnh.

“Mẹ phải nuôi còn, vì sao còn cầm tiền nuôi người khác? Lại là nuôi một người phụ nữ…” Chiến Cảnh Hi nhìn Sở Linh Dao với ánh mắt ghét bỏ.

Bị nhìn vậy, Sở Linh Dao run bần bật, không dám nói câu nào.

Cô ấy quá khó khăn.

Con trai của Mộ Minh Nguyệt ghen ghê thật!

“Cục cưng, mẹ ly hôn với Chiến Vân Khai, sau khi chia tài sản, mẹ lại không muốn dùng tiền của anh ta nên mới đưa tấm thẻ này cho dì Dao Dao, chờ ngày nào đó mẹ cần tiền, mẹ sẽ lấy lại.”

“Chia? Mẹ, không phải Chiến Vân Khai rời nhà với hai bàn tay trắng sao?” Chiến Vân Khai tỏ vẻ thắc mắc.

Tay trắng rời nhà là thái độ và cảm giác tội lỗi của anh ta đối với đoạn tình cảm này, nhưng mà mẹ không thể lấy mạng của người ta, đó là Chiến Vân Khai cực khổ mới có được, mẹ không làm mà lấy hết của anh ta thì không tốt.” Mộ Minh Nguyệt vuốt đầu tóc mềm của Chiến Cảnh Hi: “Cục cưng, chúng ta làm người thì không được quá tham lam, phải tham có mức độ.”

Hai mắt của Chiến Cảnh Hi tỏa sáng, bling bling, cậu càng mến mộ mẹ của mình.

‘Sao mẹ của mình lại lương thiện như vậy?’

‘Người khác ly hôn thì vạch mặt nhau, mẹ của mình còn suy nghĩ cho Chiến Vân Khai!’

Tiên nữ như vậy không nhiều lắm!

Lúc này, Chiến Cảnh Hi nghĩ đến một câu, có được Chiến Vân Khai là may mắn, mất đi Chiến Vân Khai là số mệnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.