Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 219: Cậu chủ, cậu và mợ chủ phát triển đến mức nào rồi?




Quản gia Trình vẫn đang canh giữ bên cạnh xe, nhìn cậu chủ và mợ chủ ở phía xa xa ôm nhau mà khóc, còn tưởng rằng cậu chủ dỗ được mợ chủ rồi, không nhịn được mà cảm động đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười.

Nhưng lúc quay lại khiến quản gia Trình lại chịu không nổi.

Bởi vì cuối cùng cậu chủ lại bước tới, cả người đầy lạnh lùng.

Quản gia Trình còn chưa kịp hỏi, Chiến Vân Khai đã ngồi lên xe, lệnh cho quản gia Trình lái xe rời đi.

Quản gia Trình lên xe nơm nớp lo sợ, sau khi lái xe đi xong thì không dám hỏi lấy một câu, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cậu chủ từ kính chiếu hậu.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Cãi nhau rồi à?

“Cậu chủ…” Quản gia Trình cuối cùng cũng không nhịn được gọi ra tiếng, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tốt việc có chết cũng không sờn: “Cậu với mợ chủ sao vậy?”

Không phải là ôm đến khóc rồi sao?

Này là xảy ra chuyện gì rồi?

Khai Vân Chiến không đáp lại quản gia Trình mà ra lệnh: “Sở Linh Dao ở đâu?”

“Cậu chủ, cậu là đang nói đến Sở Linh Dao bạn thân của mợ chủ? Cậu tìm cô ấy có chuyện gì?” Quản gia Trình hỏi.

“Bớt nói nhảm đi!” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.

Quản gia Trình lập tức hiểu ý lái xe đến nhà Sở Linh Dao.

Lúc Chiến Vân Khai Đến trước của nhà Sở Linh Dao, Sở Linh Dao còn tưởng là shipper đến nên ra mở cửa, ai biết được lúc cô ấy vừa mở cửa lại thấy Chiến Khai Vân, mặt nạ trên mặt vì sợ mà rơi cả xuống đất!

“Chiến, anh Chiến?” Sở Linh Dao không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt, có chút hoảng hốt.

Người đàn ông trước mặt giống Chiến Vân Khai lại không quá giống.

Chiến Vân Khai không có cái khí chất thanh thuần tươi mới như vậy, thế này càng giống em trai ruột của Chiến Vân Khai hơn, khác hoàn toàn với loại khí chất lạnh lùng của Chiến Vân Khai.

Ngay khi Chiến Vân Khai đang thắc mắc, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô ấy: “Cô là Sở Linh Dao-bạn thân của Minh Nguyệt?”

Nghe được lời này, Sở Linh Dao nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông trước mặt, vội vàng gật đầu: “Vâng, là tôi… Xin hỏi anh là thế nào với anh Chiến? Em trai sao?”

Trước giờ cô ấy chưa từng nghe Chiến Vân Khai có em trai.

Cơ mà người đàn ông trước mặt thật sự rất đẹp trai!

Đẹp tựa ánh mặt trời, tuổi trẻ đầy sức sống!

Chỉ là hơi lạnh lùng một chút!

“Tôi là Chiến Vân Khai.” Chiến Vân Khai hai tay đút túi, lạnh lùng nói.

Sở Linh Dao lén đánh giá người đàn ông trước mặt, Chiến Vân Khai?

Cách ăn mặc trên người Chiến Vân Khai?

Sở Linh Dao vội hỏi: “Anh Chiến, anh tìm tôi có việc gì không? Có phải là Minh Nguyệt có chuyện gì không?”

Chiến Vân Khai nói: “Tâm trạng của Minh Nguyệt không tốt, cô ấy không có người thân, cũng không có bạn bè gì, cô qua nhà cô ấy ở bên cô ấy đi.”

Sở Linh Dao nghe vậy, có chút lo lắng hỏi: “Ai bắt nạt Minh Nguyệt? Cậu ấy không sao chứ?”

Sở Linh Dao nói xong đến quần áo cũng không kịp thay, mặc luôn bộ quần áo ở nhà rồi xỏ đôi dép lê, cầm chìa khóa xe đi tìm Mộ Minh Nguyệt.

Nhưng nghĩ lại, cô ấy nghi ngờ nhìn Chiến Vân Khai: “Không đúng, Minh Nguyệt không vui không phải lên là anh ở bên cậu ấy à?”

Chiến Vân Khai im lặng mấy giây rồi nói: “Đừng nói với Minh Nguyệt là tôi nhờ cô ở bên cô ấy.”

Sở Linh Dao nhăn mày hỏi: “Tại sao chứ? Hai người cãi nhau à?”

Chiến Vân Khai không nói gì, chỉ dặn dò: “Cô chỉ cần ở bên cô ấy thật tốt là được, đừng để cô ấy làm chuyện gì ngốc nghếch.”

Sở Linh Dao không ngừng gật đầu: “Tôi biết rồi”

Sở Linh Dao cũng ngửi thấy có lẽ hai người đang cãi nhau.

Cũng không có hỏi nhiều, đi ra ga lái xe tìm Mộ Minh Nguyệt.

Quản gia Trình ở phía trước thở dài một hơi, hỏi: “Cậu chủ, không phải cậu và mợ chủ đã đâu vào đấy rồi sao? Sao không thể gương vỡ lại lành? Năm đó là hiểu lầm, cậu không giải thích rõ với mợ chủ à?”

Chiến Vân Khai: “…”

Thấy cậu chủ luôn im lặng, quản gia Trình chau mày: “Thiếu gia, năm đó cậu căn bản là không có buông bỏ mợ chủ, là do chịu sự uy hiếp của cái cô Thẩm Tư Viện kia, nếu như cậu để ý đến Mộ Minh Nguyệt vậy thì cô ta sẽ đưa mợ chủ đoạn video của cậu và cô ta, cậu không muốn làm mợ chủ đau lòng nên mới không về nhà một thời gian, nhưng đến nửa đêm cậu chủ luôn về lại nhà ở bên mợ chủ…”

Đều trách cái cô Thẩm Tư Viện kia dở trò.

Nếu như năm đó không có Thẩm Tư Viện vậy thì cậu chủ và mợ chủ sẽ hạnh phúc biết bao.

“Năm đó người đàn ông ở cùng Mộ Minh Nguyệt là ai? Bố của con cô ấy là ai?” Chiến Vân Khai nheo mắt.

Năm đó giải quyết xong chuyện của Thẩm Tư Viện, anh muốn về giải thích với Mộ Minh Nguyệt, nhưng lại được báo là cô đã khó sinh mà chết…

Năm năm trước, là địa ngục của anh!

Nhưng anh không tin cô chưa từ mà biệt.

Vừa đợi đã đợi mất năm năm!

Lần này ai dám làm tổn thương đến một cọng lông của cô ấy, anh sẽ khiến cho kẻ đó biết mất khỏi thế gian!

“Cậu chủ, mãi không có tiến triển.” Quản gia Trình cúi đầu, cảm thấy thất bại lớn nhất trong đời chính là không hoàn thành đúng thời hạn nhiệm vụ mà cậu chủ giao cho.

Sau khi Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai rời khỏi nhà mình, tâm trạng của cô lập tức rơi xuống đáy vực.

Lần này, có lẽ là hoàn toàn đuổi được anh đi rồi nhỉ.

Ngay lúc Mộ Minh Nguyệt ngẩn người, bàn tay nhỏ bé của cô bị một bàn tay mũm mĩm nho nhỏ nắm lấy, cô cụp mắt xuống nhìn con trai mình thật lâu.

“Mẹ ơi, mẹ buồn sao?” Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Minh Nguyệt ôm bố khóc, cậu bé biết mẹ rất yêu rất yêu bố, cơ mà trong lòng cậu bé cũng đau lắm.

“Cục cưng, có phải mẹ làm chuyện gì cũng không nên thân không?” Mộ Minh Nguyệt sụt sịt, ngồi xổm xuống, nhìn con trai bất lực và hỏi.

Trong lòng Chiến Cảnh Hi đau đớn không thôi, vội an ủi: “Mẹ à, mẹ đẹp đến vậy còn chưa đủ nữa sao? Mẹ còn muốn thế nào nữa? Mẹ còn muốn làm gì đều làm tốt cái đó, mẹ muốn những người phụ nữ khác phải sống sao đây? Hơn nữa mẹ đã trở thành nữ thần trong lòng vô số phụ nữ muốn rồi!”

Chiến Cảnh Hi từng tìm hiểu qua tình hình của mẹ mình.

Hoàn toàn là dựa vào bản thân thành một người giàu có, xinh đẹp, giỏi giang!

Một phụ nữ giàu có vừa trẻ đẹp, dịu dàng vừa có dáng người lại có tài!

Một người phụ nữ như vậy đừng nói là thắp đèn lồng tìm không thấy, cho dù dùng đến bóng đèn 10000W tìm cũng chẳng ra!

“Thật sao?” Mộ Minh Nguyệt bị đứa con chọc cho mở cờ trong bụng.

“Vâng.” Chiến Cảnh Hi gật gật đầu, âm thanh trẻ nhỏ vô cùng đáng yêu.

“Cục cưng, mẹ chỉ có con thôi.” Mộ Minh Nguyệt ôm con trai vào lòng, giọng nghẹn ngào: “Sau này con đừng rời xa mẹ, được không? Cho dù là bạn gái tìm cũng phải ngày nào cũng về bên mẹ một chút được không?”

Chiến Cảnh Hi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cậu bé đã cảm nhận được sâu sắc mẹ là một người thiếu cảm giác an toàn, một người con gái nhạy cảm khao khát được bầu bạn.

Cũng bởi vì một câu nói vô ý của Mộ Minh Nguyệt làm cho Chiến Cảnh Hi sau này lớn lên luôn không có bất kỳ hứng thú nào vào phái nữ, cậu thậm chí còn tránh không để con gái dính vào người mình, còn cố ý để người ta nghi ngờ mình có hứng thú với con trai nữa.

Cậu không yêu đương chỉ là vì ngày nào cũng về bầu bạn bên mẹ mình.

“Được.” Chiến Cảnh Hi lòng tràn đầy vui mừng đồng ý.

Vì lời mẹ mình đã nói mà trong tiềm thức cậu cho rằng mình có thể bên mẹ cả đời.

Nhưng thật có thể như vậy suốt sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.