Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 205: Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa




Mộ Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt mong đợi, cô cũng biết việc Chiến Vân Khai biết nấu cơm.

Đột nhiên thấy anh cởi tây trang ra, cột tạp dề đi quanh trong phòng bếp, đúng là rất ấm áp.

Lúc này, Chiến Vân Khai lại gắp món khác cho Mộ Minh Nguyệt.

Anh đau lòng nói: “Minh Nguyệt, em gầy đi rồi, ăn nhiều chút để bồi bổ lại nào.”

“Ừm.” Mộ Minh Nguyệt hơi đỏ mặt, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Chiến Vân Khai nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, ý cười trong mắt bất giác trở nên sâu hơn.

Anh phát hiện Mộ Minh Nguyệt thật sự rất đáng yêu, đến cả lúc xấu hổ cũng đáng yêu, anh thích nhất là bộ dạng này của cô.

Mộ Minh Nguyệt phát hiện tay nghề nấu ăn của Chiến Vân Khai không tệ, ít nhất là giỏi hơn cô, dù tay nghề của con trai có tốt thế nào, nhưng cô cũng sẽ có lúc ngán, nên khi nhìn thấy những món ăn do Chiến Vân Khai làm, cô không nhịn được mà ăn nhiều hơn.

Hai phần ba món ngon trên bàn đều do một mình Mộ Minh Nguyệt ăn hết.

Chiến Vân Khai và Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Minh Nguyệt ăn nhiều như vậy, mau chóng dâng hiến đồ ăn trong chén cơm của mình ra, đồng thanh nói…

“Minh Nguyệt, đừng ăn vội như vậy, ở đây vẫn còn.” Từ trước đến giờ Chiến Vân Khai chưa từng thấy người nào ăn cơm nhếch nhác mà lại đáng yêu như vậy!

“Mẹ, đừng ăn vội như vậy, trong chén cục cưng vẫn còn rất nhiều đây.” Chiến Cảnh Hi thấy mẹ nhà mình chịu ấm ức đến thế này, trong lòng cậu cảm thấy không vui.

Mộ Minh Nguyệt ăn mãi, bụng nhỏ của cô cũng đã lộ ra rồi, trời ơi, Chiến Vân Khai mà nhìn thấy chắc chắn sẽ ghét bỏ.

Mộ Minh Nguyệt thấy vậy, tốc độ gắp thức ăn bất giác chậm lại, nghĩ đến việc nếu Chiến Vân Khai nhìn thấy dáng vẻ của cô chắc chắn sẽ ghét bỏ cô.

Đợi đã!

Mộ Minh Nguyệt hơi bất lực lắc đầu, tại sao cô lại để ý đến suy nghĩ của Chiến Vân Khai đối với cô như vậy?

Sau khi Mộ Minh Nguyệt ăn cơm xong, nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, anh đã nấu cơm rồi, cũng đã ăn luôn rồi, có phải nên trở về rồi không?”

Cô không có thói quen giữ đàn ông ở lại qua đêm.

“Hửm?” Chiến Vân Khai vẫn chưa ăn xong, cắn đũa nâng mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, không phải em bảo anh ở lại để chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của em hay sao? Nếu em chê chỗ này nhỏ, có thể dọn vào lâu đài.”

Mộ Minh Nguyệt tức tối trừng Chiến Vân Khai một cái, nói: “Chiến Vân Khai, trong đầu anh bớt suy nghĩ mấy chuyện lung tung đi, tôi nói để anh ở lại đây lúc nào? Anh bớt tự biên tự diễn đi.”

Mộ Minh Nguyệt nói xong, lại nghĩ đến lúc này Chiến Vân Khai đã là một tên nghèo nàn trắng tay không còn gì sau khi ly hôn, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không có nơi nào để đi.

Mộ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, không nhịn được mà âm thầm thở dài.

Người đàn ông này thật là khó hầu hạ mà!

Mộ Minh Nguyệt nghĩ một lúc rồi nói: “Chiến Vân Khai, anh đừng nói là anh không có nhà để về, tôi đã gọi điện thoại nói chuyện với đoàn luật sư của anh rồi, tôi chỉ cần một phần trăm tài sản của anh là đủ rồi, phần còn lại anh cầm về đi.”

Chỉ cần một phần trăm tài sản của Chiến Vân Khai, đó đã là vô số tỷ đếm không xuể rồi.

Phải biết rằng tài sản của Chiến Vân Khai đã là con số không còn ý nghĩa gì nữa.

“Không được, những thứ đó thuộc về em.” Chiến Vân Khai từ chối, giống như không ai được chống lại quyết định của anh vậy.

Giống như trong mắt anh, tài sản chỉ là hạt bụi không đáng kể vậy.

Mộ Minh Nguyệt khó khăn nuốt một ngụm nước bọn, cô kiên trì nói: “Không được! Có thể nói là tôi vốn dĩ không thể nào lấy đi tài sản của anh, anh đưa hết cho tôi sẽ khiến tôi cảm thấy rất có áp lực.”

Khoé môi Chiến Vân Khai cong lên, nói: “Em cảm thấy anh giống kiểu đàn ông sau khi tặng đồ rồi còn đòi lại sao?”

“Anh thích trắng tay sau khi ly hôn như vậy, hay là anh cưới người phụ nữ khác về, sau đó ly hôn rồi chuyển hết tài sản cho người đó đi.” Mộ Minh Nguyệt cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời thế này.

Sau khi cô nói xong, cô rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Chiến Vân Khai u ám đi.

Chẳng lẽ cô nói sai sao?

Sắc mặt Chiến Vân Khai u ám, đen mặt lạnh giọng nói: “Mộ Minh Nguyệt, anh nói là cả đời này chỉ yêu một người phụ nữ là em, em lại đẩy anh cho người phụ nữ khác, em thật sự muốn nhìn thấy cảnh đó sao?”

“…” Lúc này, Mộ Minh Nguyệt không biết nên nói gì cho phải.

Ánh mắt Chiến Vân Khai lạnh đi, nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt, trầm giọng nói: “Dù em có đồng ý với sự theo đuổi của anh hay không, nhưng anh không hy vọng nghe thấy em nói như vậy lần nữa.”

Anh là của cô, anh không hy vọng người khác đặt anh bên cạnh người phụ nữ nào khác ngoại trừ Mộ Minh Nguyệt.

Anh cảm thấy ghê tởm.

Trong lòng anh chỉ có thể chứa một cô gái là Mộ Minh Nguyệt.

Đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào khác đều không được.

“Hơn nữa, một người mẹ đơn thân như em còn phải nuôi con.” Chiến Vân Khai lạnh lùng liếc nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên đùi Mộ Minh Nguyệt một cái.

Chiến Cảnh Hi nhìn thấy bố liếc mình một cái, cơ thể nhỏ bé của cậu lập tức ngồi thẳng lên.

Ánh mắt này của bố thật là có sức sát thương quá đi.

Nhưng mà bố có thể nghĩ như vậy, xem như là được cộng điểm max rồi.

Cũng bắt đầu thay đổi hình tượng trong lòng cậu bé rồi.

“Con trai tôi dễ nuôi lắm, không tốn kém lắm, con trai anh tốn kém hơn, chẳng lẽ anh định sau này nuôi con với hoàn cảnh nghèo túng như vậy sao?” Mộ Minh Nguyệt ôm Chiến Cảnh Hi, trong đầu tưởng tượng đến dáng vẻ đáng thương của con trai Chiến Vân Khai khi từ thiên đường bị đạp xuống địa ngục.

“Con trai tôi không đòi hỏi như vậy, nó thích ngày ngày ăn cá muối cải trắng.” Chiến Tiêu Vân nói.

Cảnh Tiêu Hi biết sự thật: “…” Cậu ghét nhất là cá muối đấy!

Vì để cua gái mà bố thật không từ thủ đoạn, đến con trai ruột của mình cũng dám vu khống!

“Nhưng vẫn là con nít, đi học cần có tiền.” Mộ Minh Nguyệt nhíu mày nói.

Chiến Vân Khai nói bằng giọng bình thản: “Được rồi, nghe anh đi, chuyện này coi như xong, anh đi rửa chén trước đây.”

Chiến Vân Khai lặng lẽ thu dọn bàn ăn rồi xoay người đi vào phòng bếp.

“Cục cưng, sao mặt của Chiến Vân Khai lại đen như vậy? Chẳng lẽ mẹ nói sai rồi sao? Mẹ trả tài sản lại cho anh ấy, anh ấy còn không vui sao?” Mộ Minh Nguyệt thật sự nghĩ không ra mình sai chỗ nào.

Vợ trước tốt như cô chắc chẳng có bao nhiêu người đâu nhỉ?

Những người đàn ông khác sau khi ly hôn chỉ hận không thể chuyển dời hết tài sản, một đồng cũng không muốn cho vợ trước.

Còn Chiến Vân Khai thì thật hay, thế mà lại… không chừa một chút đường lui cho bản thân mình, chỉ nghĩ cho cô.

Chiến Cảnh Hi cũng hoàn hồn, nói: “Mẹ, người đàn ông này thật sự yêu mẹ đến thảm rồi.”

“Tại sao lại nói như vậy?” Mộ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông đang rửa chén trong bếp, hỏi.

“Trong nhà có máy rửa chén mà lại không dùng, mẹ nói xem ông ấy có phải ngốc hay không? Thực ra ông ấy không phải ngốc, mà là vì muốn tranh thủ thể hiện bản thân để có thể được ở lại.” Chiến Cảnh Hi nhìn một cái đã nhìn thấy ý đồ của bố mình.

“Đuổi không đi thì phải làm sao đây?” Mộ Minh Nguyệt cũng thấy rầu rĩ.

Mặc dù chuyện của LU đã giải quyết xong, nhưng cô và Chiến Vân Khai cũng đã thật sự ly hôn rồi.

Sau khi ly hôn Chiến Vân Khai còn ở nhà cô?

Đây là ly hôn nhưng không rời khỏi nhà sao?

“Mẹ, vậy mẹ có muốn Chiến Vân Khai ở lại không?” Chiến Cảnh Hi cũng không thể đưa ra quyết định, mà giúp mẹ mình nghĩ thông.

Mộ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Mẹ không biết…”

Chiến Vân Khai không muốn lấy lại tài sản, nhìn anh vì vậy là lưu lạc đầu đường xó chợ, cô cũng không đành lòng.

“Mẹ, có phải mẹ cũng vẫn còn yêu Chiến Vân Khai không?”

Nghe thấy câu hỏi sâu sắc của Chiến Cảnh Hi, tim Mộ Minh Nguyệt siết chặt lại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.