Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 201: Người bố mặt dày




Sau khi Mộ Minh Nguyệt bỏ hai đồng bạc vào hộp đựng tiền xu, cô thì lập tức kéo Chiến Vân Khai xuống xe.

Cô còn chưa mở miệng, thì Chiến Vân Khai đã dẫn đầu hỏi trước: “Minh Nguyệt, sao em lại ở đây?"

Không phải em ấy đi tìm bạn thân mình à?

Tại sao em ấy lại ở đây?

Trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ, anh có hơi mừng như điên: “Minh Nguyệt, em theo dõi tôi đấy à?”

Nếu như không phải, vậy sao cô lại biết chính xác vị trí anh đang ở đâu?

Mộ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh đang tự mình đa tình, nói:”Anh cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại của tôi, tôi đi theo định vị tới."

Mộ Minh Nguyệt nói xong, nhìn Chiến Vân Khai từ trên xuống dưới, giọng điệu ngả ngớn: “Chiến Vân Khai anh có thể mở cửa đi xuống, nhưng mà muốn ngồi xe lại không muốn trả tiền… Hành vi này của anh, thật đáng xấu hổ mà!”

“Minh Nguyệt, hóa ra là em vẫn luôn để ý đến tôi!” Chiến Vân Khai có chút kích động, tiến lên ôm lấy cô.

Anh đã nói rằng cô sẽ không tàn nhẫn mặc kệ anh như thế mà!

Phụ nữ mà, không nhiều thì ít cũng có hơi kiêu ngạo, anh là đàn ông, thì phải rộng lượng với cô.

Nhưng Mộ Minh Nguyệt lại dội gáo nước lạnh xuống: “Tôi cũng không phải biến thái, đi theo anh làm gì? Do anh gọi điện cho tôi xong lại không nói lời nào, tôi còn tưởng rằng…”

Vừa nói xong, Mộ Minh Nguyệt nhanh chóng im lặng không nói nữa.

Suýt nữa thì bị anh lừa.

Chiến Vân Khai tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của cô, anh cong môi cười: “Minh Nguyệt, em đang lo lắng có chuyện sẽ xảy ra với anh à!"

Nhất định là như vậy rồi!

Cô kịp thời xuất hiện, điều đó chứng minh rằng trong lòng cô cũng có anh.

Chỉ là cô muốn tự do, vậy thì anh cũng sẽ đưa cho cô tự do.

“Ai lo lắng cho anh chứ, đúng là đồ không biết xấu hổ.” Mộ Minh Nguyệt nói xong, lập tức mở cửa lái xe rời đi.

Chiến Vân Khai ấn cửa xe của cô, cúi người xuống, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô: “Minh Nguyệt, tôi không có tiền để ngồi xe về.”

Mộ Minh Nguyệt khởi động động cơ, cau mày ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao anh lại nghèo như vậy?"

Nghèo đến mức không thể ngồi xe đi về?

Hay là người đàn ông này thực sự đã đưa hết tiền cho cô?

Chính anh lại không nghĩ đến việc thừa ra một con đường lui cho mình ư?

Vì sợ cản trở trên đường lớn, Mộ Minh Nguyệt ra hiệu cho anh lên xe: “Lên xe đi, nhanh lên."

Chiến Vân Khai bước đôi chân dài vòng qua đầu xe, mở cửa lên xe ngồi yên lên vị trí phó lái, một bên thắt dây an toàn, một bên cười đùa tí tửng nói: "Minh Nguyệt, đi đến nhà em hay đến nhà họ Như?”

Mộ Minh Nguyệt đạp một cái xuống phanh xe, cô trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, anh điên rồi à!"

Xem anh biến thành bộ dạng gì rồi này, lời gì cũng đều có thể nói!

"Anh biết anh đang làm gì không!"

Tên đàn ông chết tiệt này, bắt đầu trở nên kiêu ngạo từ bao giờ vậy?

Chiến Vân Khai tỏ vẻ thờ ơ, nói: “Tôi đang lấy lòng phú bà, để phú bà hài lòng mà.”

Mộ Minh Nguyệt: “..."

Cả một đường cô đều đen mặt, cô trừng mắt nhìn anh: “Thật trẻ con."

Nói xong, cô bắt đầu lái đi.

Chiến Vân Khai ngồi trên ghế phó lái, nhưng anh vẫn không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng cô, cố hết sức chào hàng mình: “Minh Nguyệt, cô cũng thử qua với tôi rồi, trước đây tôi không làm cô thất vọng, hiện tại bâng giờ càng sẽ không.”

Mộ Minh Nguyệt rất sợ ngà voi được phun ra từ trong miệng anh, vì thế tay trái cầm vô lăng, tay phải giơ lên che miệng anh lại: “Ngậm miệng của anh vào đi.”

Chiến Vân Khai này thật sự càng ngày càng ấu trĩ!

Vừa dâm lại vừa trẻ con!

Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng Nhạc Nhạc vui là có chuyện gì rồi.

Mộ Nhạc Nhạc hoàn toàn được thừa hưởng gen lặn của Chiến Vân Khai.

“Bây giờ anh sống ở chỗ nào?” Mộ Minh Nguyệt đột nhiên hỏi.

“Không có chỗ ở.” Chiến Vân Khai nói tự làm mình rất ủy khuất: “Tôi ra khỏi nhà rồi.”

Mộ Minh Nguyệt im lặng vài giây, rồi nói: "Lâu đài, tôi giao nó cho anh."

“Không cần.” Chiến Vân Khai lắc đầu nói.

Mộ Minh Nguyệt cau mày lại: “Không phải là anh muốn con của anh đi theo anh cùng ngủ dưới gầm cầu vượt qua ngày đó chứ?”

Mộ Minh Nguyệt đến nay vẫn chưa quên cái cách mà Chiến Cảnh Hi nhìn ánh mắt của cô mỗi lần nói với Chiến Vân Khai, để Chiến Vân Khai nhận cậu bé làm con nuôi cho cô.

Một đứa bé đáng yêu như vậy, cô thực sự không thể làm tổn thương thằng bé.

Mộ Minh Nguyệt lấy ra một xấp thẻ ngân hàng, đưa cho Chiến Vân Khai, nói: "Chiến Vân Khai, tôi biết anh cưng chiều tôi, yêu tôi, nhưng anh là đàn ông, không thể không có tiền trên người, chưa kể lúc anh giàu nhưng lại cứ dùng thấp thỏm như thì sẽ bị người ta ức hiếp, bây giờ người ta nếu biết anh không có đồng nào dính túi, vậy thì bọn họ sẽ nghĩ gì về anh?”

"Bên ngoài anh có bao nhiêu kẻ thù, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội bắt nạt anh."

Mộ Minh Nguyệt cảm thấy đàn ông có tiền sẽ tốt hơn.

Vậy nên cô trả lời những thẻ ngân hàng mà anh đã đưa cho cô.

Chiến Vân Khai nghe những lời đó xong, anh rất xúc động.

Cho dù hai người có ly hôn nhưng tình cảm của hai người vẫn không thể tách rời.

Cô vẫn dành tình cảm sâu đậm cho anh như vậy.

"Minh Nguyệt, em cần những thứ này hơn tôi, các cô gái ngày nay đều cho rằng tiền bạc đáng tin cậy và có cảm giác an toàn hơn đàn ông, vì đây là những cảm giác an toàn mà em muốn, nên tôi mới cho em tất cả.” Giọng điệu Chiến Vân Khai ấm áp nói.

Mộ Minh Nguyệt dừng lại trước khu đèn giao thông, nhìn Chiến Vân Khai nói: "Chiến Vân Khai, thật ra anh không cần thiết phải làm điều này, đây đều là tài sản của anh sau khi kết hôn, anh chỉ cần chia cho tôi mấy phần là được rồi, nhưng anh lại làm chuyện lớn như vậy, người bên ngoài nói về tôi như thế nào, anh biết không? "

Nói cô không từ thủ đoạn làm bất cứ điều gì để buộc Chiến Vân Khai đi ra khỏi nhà.

Mắng cô là người đàn bà có lòng dạ rắn rết.

“Bọn chúng là những người ghét nhà giàu, đừng quan tâm về điều đấy.” Chiến Vân Khai không quan tâm người khác nghĩ gì.

Dù sao theo anh thấy, những người đó chỉ ghen tị vì Mộ Minh Nguyệt có một người chồng tốt như vậy, thay vì cãi vã sau khi ly hôn, hai người lại tự nguyện đi ra khỏi nhà.

Đây có phải là hoàn cảnh mà nhiều phụ nữ đã ly hôn mong muốn không?

Mu Minh Nguyệt: “..."

Ghét người giàu?

Cô chịu thua anh luôn khi nghe anh nói mấy lời này nhẹ nhàng mây trôi nước chảy như thế.

Mộ Minh Nguyệt sắp bị Chiến Vân Khai chọc giận đến mức không nói nên lời.

Mộ Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Chiến Vân Khai, còn đứa trẻ đi LU với anh thì sao?"

Làm sao mà Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Vân Khai có thể ở cùng một chỗ được nữa?

“Bảo bảo nhất định phải đi cùng, hiện tại chắc đang ở trong lâu đài.” Chiến Vân Khai nói.

Đúng lúc này, điện thoại của Mộ Minh Nguyệt đổ chuông, cô bấm nút Bluetooth trả lời, bên trong là giọng nói nhẹ nhàng như sữa của con trai cô: “Mẹ ơi, mẹ chừng nào thì về thế ạ? Bé cưng nhớ mẹ nhiều lắm..."

Mộ Minh Nguyệt nghe những lời này xong, trái tim của cô mềm dịu lại.

Người con trai này của cô, đôi khi nũng nịu đến mức cô không thể cưỡng lại được.

Rõ ràng hai người mới tách ra không lâu, nhưng thằng bé lại nhớ cô nhiều như vậy.

“Bé cưng ngoan, mẹ về nhà ngay đây.” Mộ Minh Nguyệt dịu dàng nói với con trai mình.

Để con trai của Mộ Minh Nguyệt ở đầu dây bên kia biết về sự tồn tại của mình, Chiến Vân Khai cố tình ho nhẹ.

Chiến Cảnh Hi, người con riêng của Chiến Vân Khải, cậu vừa nghe thấy tiếng ho này, cậu biết ngay Chiến Vân Khải đang ở bên cạnh mẹ mình!

Trong lòng Chiến Cảnh Hi lẩm bẩm: Tại sao bố luôn âm hồn bất tán vậy!

Mẹ đi nơi nào bố đều muốn đi theo!

Hỏng rồi!

Mẹ sắp về nhà rồi, chẳng phải Chiến Vân Khai cũng muốn đi cùng mẹ về nhà sao?

Trong tức khắc Chiến Cảnh Hi luống cuống chân tay, sau khi cúp máy với Mộ Minh Nguyệt, cậu lại lập tức gọi cho Mộ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, bố muốn đi theo mẹ về nhà, sao người đàn ông này lại có da mặt dày thế chứ? Rõ là hai người đều ly hôn rồi, vậy mà vẫn gần gũi với mẹ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.