"Anh lấy tiền của tôi để đóng bút, vậy cũng được sao?"
Mộ Minh Nguyệt dùng hai tay ôm ngực, nhìn Chiến Vân Khai từ trên xuống dưới.
Chiến Vân Khai đã đổi hình tượng cao cao tại thượng thành một thiếu niên trẻ tuổi ấm ức làm sai chuyện gì, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp mà nhìn Mộ Minh Nguyệt, vô cùng tủi thân: "Minh Nguyệt, có phải bây giờ anh chỉ có hai bàn tay trắng nên em ghét bỏ anh không?"
Anh đã cho cô mọi thứ rồi.
Anh có thể mất đi mọi thứ nhưng chỉ có suy nhất một thứ không thể mất đi là cô.
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn Chiến Vân Khai, nở nụ cười xấu xa: "Ai nói anh hai bàn tay trắng hả?"
Chiến Vân Khai nghe vậy, trong lòng vui vẻ: "Còn có em!"
"Sai, tuy rằng bây giờ anh không được như trước, nhưng anh có cơ bụng và cả vũ khí có thể thỏa mãn mấy quý bà lắm tiền...tôi tin anh sẽ vực dậy nhanh thôi." Mộ Minh Nguyệt không có ý tốt nói.
Chiến Vân Khai nghe xong cũng không tức giận mà trái lại còn kề sát cô, vẻ mặt chờ mong, thậm chí là duỗi tay ôm lấy vai của cô, ôm cô vào trong lòng, nói: "Anh muốn ở bên cạnh quý bà lắm tiền là em!"
Bây giờ cô đã là quý bà lắm tiền nhất thế giới rồi!
"Chiến Vân Khai, anh muốn làm gì!" Mộ Minh Nguyệt thấy anh đột nhiên ôm mình, cô tức giận cảnh cáo!
"Vũ khí của tôi có thể thỏa mãn quý cô lắm tiền không nhỉ?" Chiến Vân Khai thăm dò hỏi.
Trái tim của Mộ Minh Nguyệt thoáng nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, trừng mắt liếc nhìn anh: "Tôi đến để giúp đỡ anh! Không phải đến để anh thỏa mãn tôi!"
Những lời cô nói đều là lời đao to búa lớn!
"Tôi không quan tâm, tôi muốn thỏa mãn em!" Chiến Vân Khai nói như chém đi chặt sắt.
Với anh mà nói, những cả những phụ nữ trên đời này, ngoại trừ Mộ Minh Nguyệt đều không thể lọt vào mắt anh, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến anh thấy phiền.
Mộ Minh Nguyệt dùng tay đẩy anh ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chiến Vân Khai, xin anh tự trọng giùm tôi, nói thế nào thì anh cũng đã làm bố rồi, có thể trưởng thành lên được không?"
Tại sao Chiến Vân Khai lại càng ngày càng trẻ trâu vậy?
Như một thằng nhóc tiểu học vậy!
Đã hơn mấy chục tuổi rồi mà còn làm những chuyện như vậy nữa!
"Được rồi, tôi còn chuyện phải làm, anh chờ tôi trước đã." Mộ Minh Nguyệt dứt lời, đuổi lái xe xuống xe, ý muốn tự lái.
Chiến Vân Khai thấy thế hỏi: "Minh Nguyệt, em muốn lái xe của tôi đi đâu?"
"Xe gì của anh? Toàn bộ tài sản của anh đều sang tên cho tôi hết rồi, đây là xe của tôi." Mộ Minh Nguyệt trêu chọc hất tóc, một tay chạm vào Ferrari.
Chiến Vân Khai nhìn người phụ nữ trong xe, cảm thấy cô càng ngày càng khốn nạn!
Lại còn khốn nạn một cách quang minh chính đại, đáng yêu muốn chết!
"Em muốn đi đâu?" Chiến Vân Khai thấy cô khởi động động cơ, bị cô ném giữa đường khiến canh cảm thấy uất ức trong lòng.
"Tôi đi tìm Sở Linh Dao." Mộ Minh Nguyệt tìm một cái cớ giải vây.
"Sở Linh Dao là ai?" Khuôn mặt Chiến Vân Khai đầy vẻ ghen tuông.
Mộ Minh Nguyệt nhìn vua ghen tuông Châu Á, nói: "Bạn thân của tôi."
"Em để tôi ở đây, tôi phải về như thế nào?" Chiến Vân Khai bị cô vứt ở ven đường, tất nhiên là không vui.
"Bây giờ giao thông phát triển như vậy, anh có thể đặt giao thông công cộng hoặc là bắt xe về."
Dứt lời, Mộ Minh Nguyệt lái xe rời đi.
Cái xe Farrari này chính là xe thể thao!
Với Mộ Minh Nguyệt mà nói, trải nghiệm lái xa này là một đẳng cấp khác!
Mộ Minh Nguyệt phát hiện không còn trở ngại gì nữa, cô sẽ không bị LU uy hiếp. Hiện giờ cô chính là người phụ nữ giàu nhất thế giới. Nghĩ đến đây cô bèn vui vẻ, đi đường cũng nhanh hơn.
Cho đến khi cô đến dưới lầu công ty của sở Linh Dao, Sở Linh Dao mặc một bộ váy công sở màu trắng, đi ra khỏi thang máy, thấy Sở Minh Nguyệt thì nở nụ cười tươi đi đến đón: "Minh Nguyệt, cuối cùng cậu cũng có thời gian đến tìm tớ rồi!"
Sở Linh Dao nhìn Mộ Minh Nguyệt từ trên xuống dưới: "Minh Nguyệt, hôm nay trong cậu có năng lượng ghê!"
"Vậy sao? Có thể là tiền cho tớ năng lượng đấy." Mộ Minh Nguyệt nhướng mày, vô cùng ngỗ ngược.
Sở Linh Dao thấy vậy thì rất thích, cô ấy thích cá tính này của Mộ Minh Nguyệt nhất, cho dù là tóc, dáng người hay tính tình ngang ngược: "Minh Nguyệt, người ta nói Chiến Vân Khai tách hộ khẩu, đều chuyển hết tài sản cho cậu đứng tên, chuyện này là thật sao?"
"Ừ, đúng vậy." Mộ Minh Nguyệt gật đầu.
"Wow! Quý bà giàu có! Nhìn tớ này! Cầu bao nuôi!" Sở Linh Dao kích động mà ôm lấy Mộ Minh Nguyệt, cũng không để ý đến thân phận nữ giám đốc của mình.
Nhìn trái trông phải, chỉ đơn giản là bạn thân trở nên giàu có, sau đó cầu được bao nuôi!
"Cậu là cái đồ quỷ nghèo, nói đi, bây giờ công ty của cậu cần bao nhiêu tiền vốn? Tớ viết chi phiếu cho cậu." Mộ Minh Nguyệt thấy bộ dáng kích động của Sở Linh Dao, mỉm cười nói.
Cô đến đây là để giúp Sở Linh Dao đấy.
Bây giờ Sở Linh Dao đã mua lại sản nghiệp nhỏ của nhà họ Sở về rồi, tuy nhiên lại rất khó kinh doanh.
Cô muốn đầu tư bỏ vốn cho Sở Linh Dao.
Tuy rằng nhà họ Sở không giải gia tộc lớn gì nhưng cũng từng là hạt giống khó lường sớm nở tối tàn.
Bây giờ công khai đầu tư bỏ vốn cũng không có ai chịu, vì chuyện góp vốn này mà Sở Linh Dao buồn đến nỗi già đi vài tuổi!
Sở Linh Dao nghe Mộ Minh Nguyệt nói vậy, kích động đến nghẹn ngào, đứng tại chỗ một lúc lâu không nói nên lời, đôi mắt ẩm ướt, giọng nói khẽ run rẩy: "Minh Nguyệt, cậu nói gì? Cậu thật sự muốn đầu tư cho công ty Sở thị sao?"
"Cậu thật sự không lo tớ sẽ lỗ vốn sao?"
Mộ Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Làm kinh doanh vốn đã có rủi ro, lỗ vốn cũng là chuyện nên chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu, huống chi bây giờ tiền tài với tớ chỉ là một con số, chút đầu tư của cậu, có lẽ chỉ là tiền lãi trong vài phút của tớ.." Tuy Mộ Minh Nguyệt không biết tài sản của Chiến Vân Khai lên đến bao nhiêu nhưng con trai nói với cô, nhiều đến mức đếm không hết, căn bản không thể biết được con số lẻ chính xác.
Bây giờ cô đột nhiên phất lên trong một đêm, còn không biết nên sài tiền vào đâu thì thấy Sở Linh Dao tuyên truyền đầu tư bỏ vốn.
Chẳng phải là bước khởi động để cô sài tiền sao?
"Minh Nguyệt...hu hu hu..." Sở Linh Dao cảm động đến mức nói không nên lời.
Mộ Minh Nguyệt duỗi tay vỗ vai của Sở Linh Dao nói: "Mười tỷ có đủ không? Không đủ thì nói...cậu nói đi/"
Sở Linh Dao nghe vậy, tròng mắt muốn rớt xuống đất luôn rồi!
Cái gì!
Mười tỷ! Không cần trả lại?
Trời ạ!
Đây là kiểu bạn thân giàu có thần tiên gì vậy!
Vậy mà lại ngang tàng đến thế!
Thật sự khiến người ta yêu mến không ngớt!
"Đủ rồi đủ rồi đủ rồi!" Sở Linh Dao gật đầu không ngừng: "Tớ chỉ cần một ngàn vạn vốn đầu tư là được rồi!"
Ai ngờ bạn thân vừa vung tay đã vung mười tỷ!
Chuyện này khiến Sở Linh Dao bối rối, cho dù cô ấy có bỏ mạng cũng không đền nổi!
Mộ Minh Nguyệt không vui nói: "Một ngàn vạn thì làm ăn được cái gì? Muốn làm thì phải làm cho lớn, để những kẻ dám xem thường cậu mở rộng tầm mắt, hâm mộ lại ghen tỵ!"
Mộ Minh Nguyệt nói xong, trực tiếp đưa đi đến ngân hàng gần đó lấy chi phiếu, đưa cho: "Trong này có khoảng trăm tỷ, cậu cứ quẹt thoải mái, mật khẩu là sinh nhật của tớ."
Sở Minh Dao nhìn chi phiếu mà Mộ Minh Nguyệt đưa tới, hai tay run lẩy bẩy, tuy cô ấy cũng từng là một cô chiêu con nhà giàu, nhưng cô ấy thật sự chưa từng thấy mấy trăm tỷ.
Khuôn mặt của Sở Linh Dao không ngừng run rẩy, vẻ mặt không dám tin, như đang ở trong mơ, hỏi: "Minh, Minh Nguyệt, mấy trăm tỷ? Cậu cho tớ mấy trăm tỷ làm gì?"
Huyen Ha
hóng
08/02