Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 196: Tài khoản mấy trăm tỷ!




Khi nhân viên ngân hàng kiêu ngạo nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đang chất vấn cô ta, lập tức trầm mặt, mất kiên nhẫn nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Cô này, cô từng nhìn thấy một trăm triệu chưa? Cô có biết một trăm triệu là bao nhiêu tiền không?"

Mộ Minh Nguyệt vừa nghe thấy vậy liền cười nhạo, cô rất thất vọng với loại người cứ nghĩ mình ghê gớm lắm như thế này, cô lấy trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên quầy: "Như vậy đi, cô đi kiểm tra xem trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền."

Để làm cho Mộ Minh Nguyệt bỏ cuộc, nhân viên ngân hàng vô cùng chê bai cầm lấy thẻ, bắt đầu thao tác kiểm tra số dư.

Nhân viên ngân hàng cũng mỉm cười, giả vờ kiểm tra số dư, còn nhân cơ hội liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt vài cái, trong lòng lẩm bẩm: Ăn mặc như thế này mà còn muốn chỉnh lên một trăm triệu?

Nghĩ đến đây, nhân viên ngân hàng thu lại ánh mắt, quay lại nhìn màn hình máy tính, khinh thường đếm.

"Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn…"

Càng đếm, nhân viên ngân hàng càng khinh thường, có mỗi chút tiền này mà muốn nâng hạn mức?

Nhưng giây tiếp theo khi nhân viên ngân hàng nhìn vào màn hình máy tính, nụ cười trên mặt cô ta dần dần ngưng tụ... Thậm chí là không thể tin được vào mắt mình, cô ta bắt đầu dùng ngón tay đếm số...

Trong lòng cảm thấy hơi lạnh: "Làm sao phía sau lại có nhiều số không như vậy?"

Nhân viên cau mày, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy đến trán, chạy thẳng trực tiếp vào trong đầu, trái tim nhỏ bé cũng đập thình thịch!

"Đây... đây là…"

Điều này là không thể nào! Đếm lại một lần!

"Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn…"

"…"

"Mười triệu!"

"!"

"Mười tỉ!"

"Trăm… trăm... trăm tỷ!"

Mắt cô ta mở to!

Thậm chí gần như nghẹt thở.

Trăm… trăm tỷ!

Bịch một tiếng, tay của nhân viên ngân hàng run rẩy, khi vừa định đứng lên thì cả người đã mềm nhũn ra, cũng không vững, trực tiếp ngã ra đất.

Ngay sau đó, khi các nhân viên xung quanh nhìn thấy, họ vội vàng chạy đến đỡ cô ta.

"Cô sao thế? Sao lại ngất trong khi đang làm việc vậy?" Có người thông báo cho giám đốc ngân hàng tới.

Nữ nhân viên ngân hàng kia ngã xuống đất, hồi lâu sau mới đứng lên, nhìn Mộ Minh Nguyệt, có chút chột dạ, đa phần là nghi hoặc.

Thẻ của người phụ nữ này lại có trên một trăm tỷ nhân dân tệ, đây là thật sao?

Cô ta không dám tin một người phụ nữ ăn mặc bình thường như vậy lại có nhiều tiền như thế.

“Trong thẻ ngân hàng của cô ấy có hàng trăm tỷ…” Cô nhân viên ngân hàng mặt trắng bệch.

Yên lặng không tiếng động!

Tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người trong ngân hàng đều sững sờ!

Ánh mắt của họ đều đồng loạt nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, người đẹp hơn cả minh tinh, mặc dù cô gái này quá mức xinh đẹp nhưng cách ăn mặc quá bình thường, trông thế nào cũng không giống một người giàu có.

Số dư mấy trăm tỷ, có nhầm không vậy?

Mấy trăm tỷ này là khái niệm như thế nào chứ!

"Cô không nhìn nhầm đấy chứ, mấy trăm tỷ, cô có biết là bao nhiêu không?" Giám đốc ngân hàng nói.

"Giám đốc, sợ là cô ấy thất tình nên điên luôn rồi cũng nên."

“Tất cả đều giải tán và quay về tiếp tục làm việc đi.” Giám đốc nói.

Nhân viên ngân hàng run tay, chỉ vào màn hình, vội vàng nói với mọi người: "Thật mà, tôi đã xác nhận rất nhiều lần rồi. Trong thẻ của cô ấy đúng là có mấy trăm tỷ, tôi không lừa mọi người, mọi người không tin thì mau qua xem đi..."

Nhân viên ngân hàng nói, cô ta cầm thẻ ngân hàng rồi hốt hoảng đi ra ngoài, còn chưa đi đến chỗ Mộ Minh Nguyệt đã cúi người đưa thẻ ngân hàng bằng cả hai tay qua: “Cô, cô Mộ, xin cô hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi! Rất xin lỗi! Bây giờ tôi sẽ lập tức đưa cô đến phòng VIP để xử lý chuyện này!"

Lúc này tâm trạng của nhân viên ngân hàng rất suy sụp.

Trời ạ, có tiền như vậy tại sao không đến phòng VIP, mà lại đến quầy tiếp khách bình thường làm gì?

Đây không phải là đang chiết sát cô ta sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.