Mộ Minh Nguyệt cạn lời với anh.
Cô đang tự đào một cái hố rồi tự chôn mình.
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày nhìn anh chằm chằm: "Vậy thì cũng phải xem biểu hiện của anh, anh mà không theo đuổi ra gì thì tôi sẽ không đồng ý tái hôn đâu!"
Thấy cuối cùng cô cũng đồng ý để anh theo đuổi rồi, anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bóp cằm cô dịu dàng nói: "Minh Nguyệt, lần này anh sẽ theo đuổi em thật tốt."
“Phải có cảm giác nghi thức, một lần cũng không được thiếu.” Ngón tay mảnh khảnh của Mộ Minh Nguyệt chạm vào cổ họng anh.
Cơ thể Chiến Vân Khai đột nhiên run lên!
Anh vội vàng vươn tay nắm chặt cổ tay cô, vẻ mặt u ám, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Minh Nguyệt, không được tùy tiện chạm vào cổ của đàn ông!"
Cô nhìn ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt anh, tim cô lỡ mất một nhịp, tò mò hỏi: "Tại sao lại không được sờ?"
“Sờ vào rồi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì mười tháng sau sẽ có thêm một sinh mệnh mới, nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ có một sinh mệnh mất đi ngay tại trận.” Chiến Vân Khai nghiêm túc nhìn cô, đưa bàn tay nhỏ bé của cô lên miệng, cắn một cái rồi cất giọng cảnh cáo: “Sau này không được sờ cổ của bất kỳ ai, nhất là đàn ông."
“Vậy tôi sờ cổ con trai tôi và con trai anh thì sao?” Mộ Minh Nguyệt tò mò hỏi.
Chiến Vân Khai sắc mặt tối sầm, nhướng mày: "Em rõ ràng biết con trai anh là tình địch của anh."
Chuyện con trai anh nhìn trúng Mộ Minh Nguyệt mọi người đều biết.
Hơn nữa còn vô cùng cố chấp, nhưng mà đôi khi lại rất kỳ lạ.
Anh bị con trai làm cho chẳng hiều gì rồi.
Tình cảm của con trai dành cho Mộ Minh Nguyệt là gì?
Lúc thì cướp vợ với anh, lúc thì ra lệnh cho anh theo đuổi lại Mộ Minh Nguyệt.
“Tôi thích ăn cỏ non.” Mộ Minh Nguyệt cố ý nói.
Cô thích chọc anh, đây là thói quen để lại từ trước, dù thế nào cũng không thể thay đổi được, hơn nữa còn là vô thức.
Chiến Vân Khai cau mày, vẻ mặt không vui: "Anh mà chỉnh trang lại thì giống như sinh viên đại học."
Nghe vậy, Mộ Minh Nguyệt nghiêm túc tỉ mỉ nhìn anh.
Chiến Vân Khai nói không sai, anh cởi bỏ áo vest mặc quần áo thời trang, đúng là trông rất trẻ.
Giống như một chàng trai, khắp người đều là hơi thở của thiếu niên.
Cô phì cười, sau đó nghiêm chỉnh nói: "Chiến Vân Khai, sau này hai chúng ta sẽ là những người quen xa lạ. Nếu như anh muốn theo đuổi tôi lần nữa thì anh phải làm theo ý tôi."
“Ừ, em nói đi.” Anh cầm một cuốn sổ tay nhỏ rồi ghi chép lại.
Mộ Minh Nguyệt nhìn hành động của anh, trái tim cô như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua, cô nói: "Sau khi đi du lịch rồi mới quyết định yêu đương, cầu hôn rồi mới ở chung, hỏi cưới rồi mới kết hôn, khi nào đi hưởng tuần trăng mật thì mới chuẩn bị mang thai, chắc chắn có người chăm sóc lúc ở cữ rồi mới sinh con, trình tự này không được thiếu một bước nào."
Những điều này là cô nói cho anh nghe.
Nhưng cô sẽ không cho anh cơ hội.
Chỉ cần cô không đồng ý đi du lịch cùng anh thì anh không thể xác nhận quan hệ yêu đương với cô.
Chiến Vân Khai nghe vậy, cảm thấy rất đơn giản, hoàn toàn không chút độ khó nào, anh nói: "Được, anh sẽ làm theo những gì em vừa nói."
Đối với anh mà nói, đây hoàn toàn không phải là vấn đề khó gì.
Anh đều có thể cho cô những thứ này.
Chỉ cần họ đều tốt thì anh không có yêu cầu gì khác.
Mộ Minh Nguyệt nói: "Vậy thì bây giờ anh đưa tôi đến ngân hàng."
“Em đến ngân hàng làm gì?” Chiến Vân Khai hỏi.
“Tôi đi làm chút việc.” Mộ Minh Nguyệt đáp.
Chiến Vân Khai nghe lời, bảo lái xe đến ngân hàng.
Khi Mộ Minh Nguyệt đến ngân hàng, lúc này điện thoại di động của Chiến Vân Khai đổ chuông, Mộ Minh Nguyệt nhìn anh và nói: "Tôi vào trước đây."
Bởi vì Mộ Minh Nguyệt giằng co với LU, cho nên quần áo của cô lúc này hơi rách, tóc cũng hơi rối.
Cho nên khi cô vừa đi vào ngân hàng, nhân viên ngân hàng liếc nhìn cô, cũng không mấy nhiệt tình.
Cô tùy tiện ngồi xuống trước quầy tiếp khách hỏi: "Xin chào, tôi muốn tăng hạn mức chuyển khoản hàng ngày cho thẻ ghi nợ của mình."
Nhân viên ngân hàng cúi đầu không muốn để ý tới Mộ Minh Nguyệt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hiện tại hạn mức là bao nhiêu?"
“Bây giờ là tám triệu.” Mộ Minh Nguyệt nghĩ một chút rồi nói.
Nhân viên ngân hàng nghe thấy vậy có chút kỳ lạ nâng mắt lên nhìn Mộ Minh Nguyệt, giễu cợt hỏi: "Bao nhiêu?"
“Tám triệu.” Mộ Minh Nguyệt lặp lại mà không cần suy nghĩ.
Nhân viên ngân hàng trở nên kiêu ngạo: "Vậy cô muốn đẩy lên cao bao nhiêu?"
"Bên cô cao nhất có thể nâng lên bao nhiêu?"
“Cao nhất?” Nhân viên ngân hàng chế nhạo, khinh thường nói: “Một trăm triệu.”
Mộ Minh Nguyệt nghe ra được sự mất kiên nhẫn cùng chế giễu của nhân viên ngân hàng, vẻ mặt cô bình tĩnh: "Vậy thì chỉnh đến một trăm triệu trước đi."
"Hờ hờ, một trăm triệu? Cô có đủ tiền không? Nhân viên ngân hàng chống hai tay lên mặt bàn, trong mắt tràn đầy sự mất kiên nhẫn: "Cô có bệnh thì phải đi chữa, đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi phục vụ những khách khác."
Mộ Minh Nguyệt cũng lạnh lùng, nhìn về phía nhân viên ngân hàng kiêu ngạo kia hỏi: "Cô cho rằng tôi đang nói đùa à?"