Mộ Minh Nguyệt ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, vành mắt ửng đỏ: “Lu, anh biến thái vậy! Sao anh có thể kinh khủng như thế!”
“Biến thái? Kinh khủng” Lu trào phúng nhếch môi: “Lúc cô ra tay với Chiến Vân Khai, có nghĩ tới mình biến tái, kinh khủng thế nào không?”
“…” Mộ Minh Nguyệt lập tức bị Lu nói cho cứng họng.
“Có thời gian trách mắng tôi, không bằng cô nghĩ cách lấy lòng tôi đi.” Lu nắm cằm Mộ Minh Nguyệt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô từ trên áo xuống, nói.
Cô gái này quá xinh đẹp.
Vừa xinh đẹp lại thông minh, bao nhiêu đàn ông muốn có được cô đây?
Lu vừa nghĩ đến cô nàng Mộ Minh Nguyệt này sắp trở thành công cụ lên giường của mình, gã không khỏi nhếch khóe môi, kích động đến khó mà đè nén cảm xúc.
Dù Mộ Minh Nguyệt không mở mắt nhìn gã, cô vẫn cảm nhận được cái nhìn nóng rực của gã.
Lu thấy Mộ Minh Nguyệt vẫn không nghe lời, cảm xúc mãnh liệt của gã bị dập tắt một nửa, gã thô bạo đẩy Mộ Minh Nguyệt ra, đẩy cô ngã nhào xuống đất, gã túm tóc cô, ép mặt cô hướng về phía gã.
Mộ Minh Nguyệt nhìn bắp đùi gần ngay trước mắt, cô bị ép ngẩng đầu nhìn gã, trong mắt càng thêm oán hận, ngón tay mảnh khảnh bị gã ép vói vào trong quần tây…
Mộ Minh Nguyệt cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, như sắp nôn lên người Lu.
Lu thấy thế, sắc mặt sau mặt nạ đen xì.
“Lu, đừng éo tôi phải làm những việc tôi không thích! Tôi không có cảm giác gì với anh! Anh đừng ép tôi!” Mộ Minh Nguyệt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, bất lực nói.
Người tên Lu này là một tên biến thái, cô tránh không kịp.
Gã có thể trắng trợn bỏ thuốc cô, thì gã tất nhiên cũng dám làm những việc khác với cô.
Lần trước có Lục Chiến Thiên cứu cô, nhưng lần này thì sao?
Ai tới cứu cô đây?
Cô gái Lu nhìn trúng sao có thể dễ dàng buông tha được?
Cô cũng rất muốn biết làm sao Lục Chiếu Thiên cứu cô ra khỏi tay Lu được.
Khi Mộ Minh Nguyệt đang hoảng hốt, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng đánh giết.
Có người chạy vào báo cáo: “Thưa ngài, có người một mình đánh vào đây! Người của chúng ta thương vong không ít rồi ạ…”
“Ai ăn gan hùm mà dám giương oai ở địa bàn của ta!” Lu nhìn Mộ Minh Nguyệt dưới thân mình, chỉ mấy giây nữa thôi, gã đã có thể thành công rồi.
“Gã tự xưng là Chiến Vân Khai ạ…”
Lu nghe thế sững cả người, sau đó kéo Mộ Minh Nguyệt lên, ôm cô vào trong lòng, đúng lúc này Chiến Vân Khai đi từ bên ngoài vào, cả người tản ra sát khí, không khí xung quanh cũng đột nhiên lạnh ngắt.
Mất tên vệ xi đều bị khí thế mạnh mẽ trên người Chiến Vân Khai doạ sợ tới không dám đến gần, lục tục lù về sau, sợ sẽ chết trong tay anh.
Chiến Vân Khai vừa tiến vào, đã thấy cảnh gã ta ôm Mộ Minh Nguyệt vào lòng còn cô thì không có sức phản kháng.
Chiến Vân Khai nhìn tới mắt đỏ rực.
Tôi qua anh cố tình lắp máy nghe trộm theo dõi vào điện thoại cô.
Khi anh nhận được tin cô bị người ta bắt đi, lập tức lao tới đây.
Nhất là khi anh thấy cô gái anh yêu thương bị người ta giẫm đạp, lửa giận của anh bùng lên cuồn cuộn.
“Buông cô ấy ra!” Ánh mắt Chiến Vân Khai lạnh giá, tức giận gào lên.
Mà gã đàn ông ôm Mộ Minh Nguyệt, chẳng những không buông Mộ Minh Nguyệt ra, ngược lại còn khiêu khích quỳ iu của Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai này, nghe danh đã lâu, cuối cùng cũng được gặp rồi. Vì thứ giày rách Mộ Minh Nguyệt này, cậu lại căng thẳng thế, thật lạ kỳ đấy…”
Chiến Vân Khai nghe không lọt tai bất kể lời sỉ nhục nào về Mộ Minh Nguyệt, cho dù vô tình thôi cũng không được!
“Tôi bảo anh buông cô ấy ra!” Chiến Vân Khai lạnh giọng!
“Tôi không đấy.” Lu nói.
“Muốn chết hả!” Con ngươi Chiến Vân Khai lạnh lùng, phát ra cái nhìn đáng sợ.
Giây tiếp theo, Chiến Vân Khai với khí thế nhanh như chớp lao tới trước mặt Lu, muốn cướp lại Mộ Minh Nguyệt trong tay gã.
Ai ngờ gã lại đi trước anh một bước, ôm Mộ Minh Nguyệt kéo vào chuồng thú, nói với chiến Vân Khai lệ khí toàn thân: “Nếu cậu dám đến đây, tôi sẽ ném cô ta vào trong chuồng thú!”
Mấy con báo há miệng đầy máu, đang chờ chủ nhân cho ăn.
Mộ Minh Nguyệt nhìn mấy con báo hung tàn, nhớ tới cảnh ban nãy, da đầu cô run lên.
Cô vội la lên: “Chiến Vân Khai, anh đừng tới đây!”
Chiến Vân Khai dừng bước, trong mắt hiện ra tơ máu, lạnh lùng hỏi: “Ông rốt cuộc là ai! Tại sao lại ra tay với Mộ Minh Nguyệt!”
“Cậu sai rồi, người tôi muốn đối phó là cậu!” Lu lấy ra dao găm, đặt lên cổ Mộ Minh Nguyệt, nói với Chiến Vân Khai: “Tiếc là cô ta lại không nỡ xuống tay với cậu, tới cầu xin tôi.”
“Cậu có biết cô ta cầu xin tôi như thế nào không?” Lu hả hê nhếch môi, nhìn Chiến Vân Khai nói: “Cô ta quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi tha cho cái mạng chó của cậu, cô ta vì để tôi tha cho cậu, còn không tiếc ly hôn cậu mà gả cho tôi.”
“Cầu xin anh đừng nói nữa!” Mộ Minh Nguyệt cắn môi dưới, khẩn thiết nói/
Cô chẳng muốn chiến Vân Khai biết những việc cô làm vì anh.
“Mộ Minh Nguyệt, cái tên Chiến Vân Khai này năm đấy vứt bỏ cô, còn để người khác đẩy cô vào chỗ chết, nhiều năm trôi qua rồi, cô sao vẫn chưa quên được cậu ta?” Lu cầm dao trượt trên khuôn mặt non mềm của Mộ Minh Nguyệt, chỉ cần gã ấn nhẹ, mặt cô sẽ bị rạch hỏng.
Mộ Minh Nguyệt cảm giác được mũi dao lạnh buốt lướt trên mặt cô, tim cô khẽ run.
Chiến Vân Khai lúc này tới đây, là chuyện hết sức nguy hiểm!
Lu thấy Mộ Minh Nguyệt cầu xin cho người đàn ông khác, đôi mắt thâm trầm kèm phẫn nộ của gã, nhìn chằm chằm cô, cô ta thế mà lại cầu xin cho tên khác!
Yêu Chiến Vân Khai thế cơ à?
“Được! Cô đã muốn cầu xin cho cậu ta như thế, thì tôi giúp cô.” Lu nghiến răng nghiến lời nói: “Nếu như Chiếu Vân Khai đồng ý quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, tôi sẽ bỏ qua cho hai người.”
Có điều Chiến Vân Khai kiêu ngạo cao quý thế kia, sao cậu ta có thể dễ dàng quỳ xuống dập đầu trước người khác được?
“Anh ấy là đàn ông, sao có thể dập đầu được!” Mộ Minh Nguyệt đồng tử giãn lớn, cô nhìn Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, đừng, tôi không cho phép anh quỳ xuống!”
Chuyện giẫm đạp lên tự tôn của Chiến Vân Khai này, cô tuyệt đối không cho anh làm!
Mộ Minh Nguyệt nói xong, mặt tái mét nhìn người đang cưỡng ép cô, nói: “Lu, tôi nghe lời ông, tôi biết sai rồi, tôi không nên không biết điều như thế, xin anh, hãy buông tha cho Chiến Vân Khai đi, để anh ấy rời khỏi nơi này!”
Mà Lu bây giờ lại thấy chuyện này càng lúc càng hay, khóe miệng phủ băng tuyết, lạnh giọng ra lệnh: “Chiến Vân Khai, nếu như cậu không muốn cô ta bị ném vào trong chuồng thú làm đồ nhắm, thì quỳ xuống ngay cho tôi!”
Gã thật muốn nhìn chiến Vân Khai vì tình yêu có thể trả giá hi sinh tới mức nào!
Ai cũng biết Chiến Vân Khai kiêu căng ngạo mạn, giờ bắt anh ta quỳ xuống, thật sự không thể tin nổi!
Nhưng, giẫm đạp Chiến Vân Khai dưới lòng bàn chân, là niềm vui của gã!
“Đừng…” Mộ Minh Nguyệt ra sức lắc đầu.