Chiến Vân Khai lạnh lùng nhìn sang, đanh giọng nói: “Im miệng!”
Cơ thể nhỏ nhắn của Mộ Nhạc Nhạc giật mình co lại, thật sự bị khí tức lạnh lẽo của Chiến Vân Khai doạ sợ rồi!
Chẳng qua cậu không những không im miệng, ngược lại tiếp tục lải nhải: “Bố, bố nói xem vậy chị Minh Nguyệt có phải là ngoại tình không?”
Chiến Vân Khai: “…” Gương mặt đen xì!
Ngoại tình?
“Em ấy không phải người như thế.” Chiến Vân Khai nắm chặt tay lái nói.
Mộ Nhạc Nhạc nghe Chiến Vân Khai nói thế, trong lòng vô cùng kinh ngạc, phần nhiều là cảm động.
Mẹ đương nhiên không phải loại người đó.
Nhưng thốt ra từ miệng Chiến Vân Khai, lại có ý nghĩa khác.
Mộ Nhạc Nhạc vốn dĩ là một nhóc bụng dạ đen tối, cho nên cậu phát huy hết mình: “Bố, nhưng con nghe Nhạc Nhạc nói, lúc chị Minh Nguyệt ở nước ngoài, Lục Chiếu Thiên vẫn luôn chăm sóc họ, tình cảm giữa bố và chị Minh Nguyệt nhiều lắm cũng chỉ có ba năm, nhưng thời gian họ ở bên nhau tận năm năm, lâu ngày sinh tình…”
“Im miệng!” Trong lòng Chiến Vân Khai lúc này cũng vô cùng hoảng loạn!
Nói anh không lo lắng là giả, phần lớn là phiền lòng!
Mộ Minh Nguyệt lúc này đang ở nhà của người đàn ông khác!
Nửa đêm nửa hôm, làm sao anh có thể yên tâm để Mộ Minh Nguyệt ở lại nhà người đàn ông khác?
Càng nghĩ càng khó chịu, một dòng điện chạy khắp toàn thân, anh một cước nhấn ga thật mạnh.
Nhà họ Lục.
Lục Chiếu Thiên nhìn thấy chiếc xe chạy như bay trong camera giám sát, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Mà lúc này Mộ Minh Nguyệt cũng đã tỉnh lại, lúc cô mở mắt ra, xung quanh đều xa lạ, ký ức như dòng suối đổ về, gương mặt nhỏ nhắn của cô thoáng chốc trắng bệch, giở chăn ra, nhìn thấy quần áo của mình bị thay rồi, lúc này cô đang mặc một bộ váy ngủ.
Mặt cô đen như than, thò bàn tay nhỏ vào trong váy ngủ kiểm tra, muốn kiểm tra xem rốt cuộc mình có bị tên kia…
Nhưng cô sờ vào, phát hiện bản thân mình không có gì bất thường, cô mới thở phào một hơi.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Rõ ràng cô nhớ LU ép cô uống viên thuốc đặc chế đó.
Viên thuốc đó, thiếu nữ đơn thuần ăn xong sẽ biến thành gái d.a.m d.a.n.g.
Làm sao cô thoát được kiếp này vậy?
Mộ Minh Nguyệt giở chăn ra, bước xuống giường, lúc cô bước qua bàn trang điểm, không cẩn thận đụng phải vật gì đó.
Cô nhìn xuống sàn nhà, cầm lên nhìn thử, ngây người một lát: Máy đổi giọng?
Sao lại có máy đổi giọng ở đây?
Đây là đâu?
Đúng lúc Mộ Minh Nguyệt đang thắc mắc, dưới lầu truyền đến tiếng cự cãi.
Cô theo đó mà mở cửa phòng.
Dưới lầu.
Chiến Vân Khai vừa xuống xe, không mời mà đến, đẩy cửa xông thẳng vào biệt thự nhà họ Lục.
“Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai vừa xông vào, đã gào lên tên của Mộ Minh Nguyệt. .
Lục Chiếu Thiên đã ở sẵn trong phòng khách, lúc thấy Chiến Vân Khai bước vào, không hề cảm thấy ngạc nhiên, điều khiến anh ta ngạc nhiên là đứa bé sau lưng Chiến Vân Khai.
Sao Mộ Nhạc Nhạc lại đi cùng Chiến Vân Khai?
Lục Chiếu Thiên chưa kịp nghĩ kỹ, đã nghe thấy Chiến Vân Khai lần nữa cất tiếng: “Mộ Minh Nguyệt ở đâu!”
“Anh Chiến, nửa đêm nửa hôm anh xông vào nhà dân có việc gì thế? Lục Chiếu Thiên khách sáo hỏi.
Chiến Vân Khai lại không để ý đến Lục Chiếu Thiên, càng nhìn không quen dáng vẻ nguỵ quân tử này của Lục Chiếu Thiên.
Lấy danh nghĩa bạn bè tiếp cận Mộ Minh Nguyệt, âm mưu này, còn ai nhiều bằng Lục Chiếu Thiên?
Đúng là một tên trai trà xanh!
“Cậu biết điều thì cút sang một bên cho tôi!” Chiến Vân Khai lửa giận ngút trời, cả gương mặt đều khó chịu.
Mà Lục Chiếu Thiên bị Chiến Vân Khai quát vào mặt như thế, lòng tự trọng của đàn ông tất nhiên cũng sẽ bị uy hiếp!
“Anh Chiến, mong anh chú ý lời nói, đây là nhà của tôi, anh tự ý xông vào nhà dân thế này, tôi có thể kiện anh đó!” Ánh mắt Lục Chiếu Thiên phút chốc xẹt qua một tia sáng nhẹ.
Vậy mà dám làm càn trong nhà anh ta.
Chiến Vân Khai lại không có tâm tư đôi co với Lục Chiếu Thiên.
Anh hết lần này đến lần khác gọi tên Mộ Minh Nguyệt.
Mà ánh mắt của Lục Chiếu Thiên không cẩn thận liếc tới bóng dáng Mộ Minh Nguyệt xuất hiện trên lầu, anh ta bèn bước lên phía trước giữ Chiến Vân Khai lại, nhẹ giọng khuyên: “Anh Chiến, mong anh bình tĩnh một chút! Hiện tại Minh Nguyệt không tiện gặp anh! Nếu như anh thật sự muốn gặp cô ấy, ngày mai lại đến nhé, cô ấy đã rất mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Lời này của Lục Chiếu Thiên vừa dứt, đã chịu một đấm của Chiến Vân Khai.
Là một người đàn ông sẽ không có cách nào chịu được lời này!
Lục Chiếu Thiên trực tiếp bị một đấm của Chiến Vân Khai đấm văng ra sofa.
Lúc Chiến Vân Khai muốn xông lên dạy dỗ Lục Chiếu Thiên một trận, trên lầu truyền tới giọng nói lo lắng: “Chiến Vân Khai, anh đang làm cái gì vậy!”
Chiến Vân Khai ngước mắt, bèn nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt mặc một bộ váy ngủ gợi cảm, tóc xoã dài đứng trên lầu, dáng vẻ gợi cảm quyến rũ!
Chiến Vân Khai nhìn thấy, hai mắt đỏ lên!
Mộ Minh Nguyệt vậy mà lại ăn mặc thế này ở nhà của người đàn ông khác!
Bây giờ đã hơn hai giờ mấy rồi, Lục Chiếu Thiên không đi ngủ mà lại uống cà phê?
Lúc nãy Lục Chiếu Thiên nói Mộ Minh Nguyệt đã rất mệt rồi…
Là bởi vì cái này?
Nghĩ tới đây, Chiến Vân Khai giống như một con sư tử giận dữ, nắm chặt nắm đấm hung dữ lao về phía Lục Chiếu Thiên.
Mộ Minh Nguyệt bước nhanh xuống, kéo Chiến Vân Khai ra.
Mộ Minh Nguyệt đứng giữa hai người, cô đưa mắt nhìn Chiến Vân Khai, chau mày nói: “Chiến Vân Khai, nửa đêm anh đánh người cái gì! Anh biết anh đang làm gì không?”
Mộ Minh Nguyệt cô cũng rất kinh ngạc vì sao Chiến Vân Khai lại đột nhiên đến đây?
Mà, sao cô lại ở trong nhà của Lục Chiếu Thiên?
Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bảo vệ cho Lục Chiếu Thiên, trong lòng Chiến Vân Khai vô cùng khó chịu.
Cho dù là đã ly hôn, nhưng đối với anh, Mộ Minh Nguyệt vẫn là người phụ nữ của anh.
Nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, anh sẽ dễ nổi nóng dễ bốc cháy!
“Sao em lại ở trong nhà của cậu ta?” Trong lòng của Chiến Vân Khai thấy ganh tỵ, cố gắng kiểm soát cảm xúc của chính mình, cố gắng không doạ cô sợ.
Mộ Minh Nguyệt không nói rõ được tại sao cô lại ở trong nhà Lục Chiếu Thiên.
Cô nhìn đôi mắt đỏ âu của Chiến Vân Khai, cô bình thản nói: “Chiến Vân Khai, nửa đêm anh chạy đến nhà người ta làm cái gì?”
“Mộ Minh Nguyệt, về nhà với tôi!” Chiến Vân Khai không muốn để Mộ Minh Nguyệt ở lại nhà Lục Chiếu Thiên thêm giây nào nữa, anh cởi áo khoác của mình xuống khoác lên người Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt lại hất tay của Chiến Vân Khai ra, cũng lấy áo khoác anh khoác lên người cô vứt xuống đất, lạnh lùng nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, nếu như tôi nhớ nhầm, chúng ta đã ly hôn rồi, con người tôi không có chút gì liên quan đến anh.”
Nói đến chuyện này Chiến Vân Khai bèn tức giận.
Nếu như biết cô ly hôn là để quang minh chính đại qua đêm ở nhà đàn ông, nói sao anh cũng không chịu ly hôn đâu!
Mà Mộ Minh Nguyệt ở trong nhà người ăn mặc thiếu vải như vậy?
Càng nghĩ, lòng của Chiến Vân Khai càng trùng xuống.
Sắc mặc cũng càng lúc càng khó coi!
“Mộ Minh Nguyệt, em ly hôn là vì cậu ta? Trái tim của Chiến Vân Khai giống như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua vô cùng khó chịu.
Càng đâu đến mức anh không có cách nào hít thở.
Mộ Minh Nguyệt ngẩng cao cổ, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cứa vào da thịt.
Cô đã đi đến bước này rồi, thì cô đã không còn đường lui nữa.
Vả lại, cô là kẻ thù của Chiến Vân Khai!
Nếu như Chiến Vân Khai biết được thân phận thật sự của cô, sẽ buông tha cho cô sao?
Mỗi một chuyện cô làm trong những năm này, đối với Chiến Vân Khai mà nói, đều có tính đả kích!
Tuy rằng đều đã bị Chiến Vân Khai hoá giải rồi!
“Trả lời tôi!” Chiến Vân Khai thấy cô im lặng, trong lòng càng khó chịu, có chút không khống chế được cảm xúc.